Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quang Huy Thần Đế

Chương 23: người thành công luôn có lối đi riêng.




Chương 23: người thành công luôn có lối đi riêng.

“thái thượng trưởng lão ngài bao giờ mới viết xong công pháp mới, tàng kinh các đã chịu không nổi nữa rồi” một vị trung niên nam tử đi theo sau thái thượng trưởng lão chất vấn.

“khụ khụ dạo này bổn tọa cảm thấy không được khỏe nên khả năng phải cuối tuần này mới có thể “tăng tốc” với cả chúng ta đang tiếp đón tân trưởng lão ngươi ồn ào cái gì lão ngũ” vị ngũ trưởng lão bị mắng nhưng cũng hài lòng gật đầu.

“thái thượng trưởng lão sao ngài có thể chắc chắn ta là đệ tử của “vị kia”” Đế Tử chen ngang dò hỏi hắn cũng thắc mắc sao vị này có thể liếc mắt đã xác nhận thân phận của hắn.

“ngài trước có phải đã thu phục hai con đại yêu thú” thái thượng trưởng lão từ từ toả ra khí thế giọng nói từ tốn như vị lão nhân nhà kế bên hỏi hắn.

“…đúng vậy” trước sự thật này càng làm cho hắn tò mò sao ông lão này có thể biết được điều này, tuy có hơi sai hai con vật mà hắn có thu phục không phải yêu thú mà là “hung thú” mới đúng.

“vậy thì đúng rồi, có vẻ ngài chưa biết bí cảnh nhốt hai con hung thú đó ở phái bắc hơn vạn dặm trước kia từng là nơi thí luyện của ta tông, nay bị phản đồ Chiến thả hai con hung thú vào mà không còn yên ổn, may nhờ vị đó phong ấn chỗ đó lại.

Vừa nói lão giả lại vừa ung dung toả ra khí tức tạo thành ảo cảnh khiến cho mọi người như được cảm nhận trực tiếp sức mạnh của vị kia, không đúng phải nói thẳng là Thanh Đế mới đúng.

Tuy nói việc Thanh Đế vẫn lạc không hẳn liên quan tới bọn họ nhưng cũng gián tiếp là lỗi của họ nên mới không ai giám nhắc tới cái tên ấy nữa đó là những gì mà người ngoài biết, còn hắn đang phải bắt hệ thống tra tư liệu trong dòng lịch sử.



“tinh ký chủ hữu nghị nhắc nhở, do tinh thần ký chủ bị công kích nên khả năng biểu đạt cảm xúc có bị hạn chế nên khí tức,cảm xúc của ký chủ có hơi doạ người đề nghị khống chế tâm tính”.

Hệ thống thông báo khí cho hắn khi thấy hắn chìm trong suy tư thân thể hắn lại tỏa ra sức mạnh âm trầm khiến nhiệt độ giảm đi mấy lần, doạ người người bên cạnh con tưởng hắn giận khi nghe thấy thông tin của “vị kia” ai nấy cũng lo lắng khi nghĩ lại một đao kia.

Lại nói với một đao kia đó là khi hắn tấn cấp vô tình để lộ ra tia khí tức của dòng chảy thời gian,cũng như thiên phú khủng bố mà hắn có nên thiên đạo nhận định là vật làm xáo trộn thời gian nguy hại cần xóa bỏ mới giáng tất sát lôi, ai ngờ bị hắn một đao chém mất.

Trọng điểm không ở đấy mà sau khi chém hắn còn khiêu khích thiên đạo nên giờ đây hắn sẽ trở thành trọng điểm để thiên đạo “chăm sóc” nên việc bọn họ ngất đi không phải do uy lực một đao kia mà là do uy áp của thiên đạo thị uy cũng như ghim hắn đúng là không cái ngu nào bằng cái ngu này.

“đã đến nơi rồi mời bát trưởng lão nhận nơi làm việc” nhóm cao tầng dẫn hắn tới đỉnh ngọn núi chỉ vào cái điện rách nát không tả nổi nói.

“mẹ nó các ngươi chơi tức ta đúng không để ta sống ở nơi rách nát này đúng là ngại thở nhiều rồi đúng không” nhìn theo tay mấy người chỉ nhìn về phía đại điện sập xệ, trông thấy bảng hiệu lẽ ra là linh thú đường nay bị gãy làm đôi còn bị mất một chữ “thú” khiến hắn hừng hực lửa tức giận chất vấn.

“bát trưởng lão ngài bớt giận chỉ vị nơi này là nơi riêng của trưởng lão đời trước, từ lúc hắn tạ thế chúng ta không giám tuỳ tiện tu sửa nên đã bỏ hoang hơn hai trăm năm tuy có hơi sập xệ, nhưng sửa lại là lại như mới ngài chịu khó vài hôm chúng ta sẽ điều nhân lực đến sửa” vị lục trưởng lão nói với hắn.

“Lui đi có gì ta sẽ tìm ngươi sau” thấy hắn nói vậy mọi người cũng gật đầu theo nhau lui xuống, còn hắn đang chuẩn bị tĩnh tâm tiêu hoá mớ kiến thức mà vị thái thượng trưởng lão đã thao thao bất tuyệt.



Điều cơ bản là nơi này vẫn là Thanh Tâm đại lục, nơi này là thiên hoang địa thời viễn cổ tràn ngập sinh cơ không như hiện đại thì nơi này đã đã là một vùng phế tích, tiếp đến là thế lực theo như nghe ngóng phong thanh hắn xác nhận có tam giáo cửu tông, một vương triều.

Tam giáo gồm Nhật Nguyệt giáo, Lăng thiên giáo, Hoa Lâm giáo, cửu tông thì Thanh Vân tông này cũng tính là một trong nhưng hình như có ẩn tình gì, nhưng điều ấy không liên quan đến hắn.

“mà khoan nãy họ chỉ nói nhân lực mà không nhắc tới tiền công, mẹ quả thật là lũ cáo già” vừa nghĩ xong lại nhìn lại đại diện rách nát khiến hắn thở dài ngao ngán.

Trong chính điện của Long Ngự Phong toà núi cao nhất sơn môn cũng như là nơi ở thái thượng trưởng lão mọi người đang bàn tán nhiệt tình.

“trật tự….” tiếng nói trầm ấm vang lên nếu Đế Tử có mặt kiểu gì cũng nhận ra đây là vị thái thượng trưởng lão.

“lão lục việc thế nào rồi?” hắn quay sang hỏi lục trưởng lão.

“như sắp xếp của ngài, tông môn sẽ tiết kiệm được nhiều tài nguyên” lão lục trả lời.

“tốt trên con đường thành công không có dấu chân cho kẻ lười biếng, nên để lão bát lớn mạnh thì phải biết tiết kiệm và tự cố gắng xây dựng lại từ đó, vậy được rồi mai ta phải bế quan xung kích linh vương bát trùng nên cần phải thư thả hôm nay các ngươi làm việc cho tốt” vừa nói chưa hết câu từ ngoài chạy vào một đệ tử.



“báo… bát trưởng lão đang làm lễ cúng gọi là gì nhỉ cúng “tân gia” vừa thở dốc đệ tử kia vừa nói.

“chỉ là việc cỏn con kệ hắn, ngươi báo cáo thứ vớ vẩn gì đây” thái thượng trưởng lão không quan tâm nữa trực tiếp xếp bằng ngồi vận công tu luyện.

“bẩm không chỉ vậy, ngài ấy đã khắc xong linh bài của tất cả các trưởng lão bao gồm cả tông chủ và thái thượng trưởng lão…khụ không có ý tứ tâ còn nghe được hắn còn lẩm…lẩm nhẩm một câu gì đó”.

“lão lục vị này đang có ý gì sao đang yên lành tự nhiên lại thành vậy” lão ngũ hỏi lão lục cũng như len lén liếc về phía thái thượng trưởng lão lo lắng, sợ vị này bị tức tẩu hoả nhập ma nhưng ai ngờ vị đó vững như bàn thạch quả thật phong phạm cao thủ.

“hảo định lực” tất cả mọi người âm thần thán phục.

“báo bát trưởng lão vừa tuyên bố đổ tên linh thú đường thành “linh đường” rồi hắn bảo là bảng hiệu đã gãy không tiền tu sửa nên đổi cho dễ gọi, còn… còn nói một câu…” đệ tử mới nãy truyền tin lại chạy vào.

Mọi người trong chính điện đã mặt xanh lét lo lắng, đến cả vị đang xếp bằng cũng không tự chủ mồ hôi lạnh toát chảy ròng ròng.

“hắn… hắn còn nói gì nữa không” lão lục biết rằng phải chấn an thái thượng trưởng lão, nên cố gắng hỏi nốt mong mỏi nó là một lời tốt để trấn an vị lão nhân đang run rẩy sắp mất khống chế kia.

“còn… còn nói trên con đường thành công không có dấu chân thằng cụt cẳng mới đúng” tên đệ tử đưa tin vừa nói hết câu vị thái thượng trưởng lão đã lão đảo không vững ngã xuống.

“nhanh mau đi bảo bên tông khố điều động vật tư và nhân lực sửa chữa lại linh thú đường nhanh” thái thượng trưởng lão gượng trống dậy nói.

Lúc sau tại đó không xa trên đỉnh linh thú sơn nơi tọa hạ linh thú đường Đế Tử vừa nhìn đám đệ tử tạp vụ vừa sửa chữa đại điện vừa thầm nói “vị thái thượng trưởng lão linh thật, vừa cầu mong xong giờ đã thành sự thật quả thật là thần kỳ a”.