chương 2: sử thượng đệ nhất kỳ hoa xuyên qua
ngày hôm đó là một buổi chiều hơi lạnh cái lạnh của mùa đông đến muộn tại Hà Thành một thanh niên béo tốt đang nằm xem điện thoại hắn trằn trọc qua lại rồi chửi thốt lên.
“mẹ nó kiếm truyện hợp khẩu vị giờ khó thật do đọc nhiều tác phẩm của các đại thần quá nên giờ bị kén chọn rồi” nói rồi hắn quảng cái điện thoại sang một bên tính đập đầu vào gối ngủ vì đằng nào cũng vừa trải qua kỳ thi hết môn đầy mệt mỏi, nhưng tình đâu như mơ đời đâu như thơ vừa đập đầu vào gối bỗng cảm thấy quay cuồng ập đến.
Bỗng nhạc nổi lên tiếng pháo đốt nghe ròn rã tiếng người ta uống rượu chúc mừng từ ngoài vọng vào hắn cố mở mắt đập vào mắt hắn giờ đây là một cái giường kỳ lạ với hoạ tiết giống thời xưa của các nhà giàu hay thấy trong các bộ cổ trang hay tiên hiệp trên tv.
Giờ nhận ra mình bị lạc vào nơi lạ hắn tính vùng dậy chạy khỏi nơi kỳ lạ này nhưng cảm giác bị bó chặt này là sao quá hoảng sợ nên bỗng bất giác hắn kêu cứu, nhưng âm thanh vọng ra từ cổ hắn lại là tiếng khóc của trẻ con.
Oe!oeeeeeeeeee!… một lúc thôi cửa phòng bị đẩy vào một người phụ nữ tầm 28-29 tuổi bước vội vào dỡ lấy cái thứ quấn lấy hắn bắt đầu nựng nhìn sơ qua hắn bỗng hoảng hốt khi thấy người này rất giống mẹ hắn khi trẻ và tiếng của hắn phát ra càng to hơn.
Oeee!oeeee!… lại một người bước vào theo sau là rất nhiều người khác, người đấy cất tiếng hỏi “Liên nhi sao con lại khóc rồi” với vẻ mặt đầy lo lắng, người phụ nữ trả lời “Phong ca con chắc thấy một mình nên khóc đấy mà, nó mới đầy tháng lại nghe ồn ào từ ngoài nên sợ là bình thường”.
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm mọi người theo sau cúng vui vẻ chúc mừng một người lại nói “Thanh Phong huynh huynh thật phúc khí quý tử nhà khỏe mạnh thế này sau này tất có tương lai sáng ngời, Nguyễn gia trang chắc chắn lên như diều gặp gió”
Người đàn ông vui vẻ đáp lại “văn thắng huynh quá khen, ta chỉ mong tiểu tử này ngày sau vô ưu vô lo thoải mái sống tốt chứ không cầu quá cao sợ nó gặp mệnh trái ngang thì khổ” nói xong người đó vấn đăm chiêu suy nghĩ và lại nói tiếp “Văn Thắng huynh nghe nói phu nhân nhà huynh mang bầu tháng thứ bảy rồi xác định là con gái không biết huynh có đồng ý cho hai nhà Nguyễn – Vũ thân càng thêm thân không”.
“Thanh Phong huynh, ý huynh là…” nói rồi cười “đối với tiểu nữ được gả cho gia đình huynh quả là một vinh hạnh hiếm có cớ sao không đồng ý với lại tiểu tử này nhìn biết cốt cách thanh kỳ sau tất thành lợi khí gả cho nó không thiệt”
Hai người đàn ông nhìn nhau rồi cùng cười phá lên người khác thì thi nhau chúc mừng rồi mọi người để lại hai mẹ con trong phòng ra ngoài uống tiếp.
Lúc này người mẹ lên tiếng “Huy nhi con nghe thấy cha con nói rồi đấy con là họ Nguyễn đệm là Quang mong sau này con có thể tỏa sáng nhân gian đạt thành người tốt, vô ưu vô lo giờ lai có cả cô bé nhà họ Vũ nữa thì phải trưởng thành sớm cưới về không để chạy khỏi tay” nói rồi cười hiền từ nhẹ đặt lại hắn cùng chiếc chăn quấn vào giường và đi ra khỏi phòng.
Còn hắn lúc nãy mải say sưa xem mọi người nói giờ cười phá lên trong lòng bình phẩm “ các vị ở đây đều là những còn người cổ hủ thời đại nào rồi lại còn hứa hôn cho trẻ chưa chào đời” nhưng bỗng dưng hắn chợt nhớ ra một điều rất quan trọng từ nãy tới giờ hắn bỏ sót, là con mẹ nó hắn xuyên qua rồi từ những gì hắn thấy từ nãy tới giờ hắn đủ bằng chứng cho thấy hắn xuyên qua rồi.
Xuyên qua thì xuyên qua nhưng cách xuyên qua của hắn chả giống ai, ai đời đập đầu vào gối cũng xuyên qua thế chả phải lao đầu vào đậu hũ hắn thành thần sao, dẹp cái cách kỳ hoa xuyên qua đấy cái thứ hắn mong chờ nhất khi làm xuyên việt giả như trong bao truyện mà hắn đọc đó là bàn tay vàng, kim thủ chỉ của hắn đâu, nếu không thì cũng phải cho hắn mấy đại lão để chỉ dạy cho hắn sau này còn nằm thắng nhân sinh chứ như tất cả đâu rồi.
Chờ hơn mười phút hắn vẫn chưa thấy gì xuất hiện đang tính gào lên một lần nữa cho đỡ bực thì trước mắt hắn hiện ra một tinh không nhiều sao khổng lồ, hắn sợ hãi gào thét trong vô vọng nhưng với thân hình một đứa bé thì bất lực thôi và hắn cũng không thể nào phát ra âm thanh được trong khoảng không này, một giờ hai giờ hắn càng lúc càng mất kiên nhẫn tính buông bỏ để chờ c·hết, thì hắn sực nhớ ra rất nhiều trò chơi ở kiếp trước và đang tính ngồi tự kỷ chơi với chính mình thì trước mắt hắn xuất hiện cái điện thoại như hắn vừa tưởng tượng ra.
Hắn với lấy nó và kiểm tra nó hoàn toàn hoạt động được thậm chí còn tra mạng được hắn bỗng chốc chợt nhớ lại tạo được vật trong suy nghĩ mà lại muốn gì cũng được khả năng lớn là tinh thần đại hải trong mấy cuốn tiểu thuyết vậy là hắn quyết định thử nghiệm.
Nếu xuyên qua không có kim thủ chỉ ta tự tạo kim thủ chỉ cho bản thân bắt tay vào làm hắn tưởng tượng là có một hệ thống đỉnh cấp như trong game có nhiều khả năng như hắn muốn đặc biệt phải nghe lời hắn, bỗng nhiên trong tinh không loé lên một tia sáng hắn thấy vậy liền hưng phấn hét to,
“tới rồi tới rồi” hào quang tản đi trước mắt hắn xuất hiện một khối cầu nhìn rất chi là bình thường hắn thất vọng tính cấm khối cầu vứt đi, nhưng ngay khi chạm vào khối cầu lập tức biến thành hàng nhàn văn tự vào hàng vạn các tổ hợp ký tự chạy dọc theo tay hắn chui vào đầu hắn một phần thì khuếch tán vào tinh không thiết lập nơi này thành một hình ảnh như vũ trụ đầy sao một bảng thông báo hiện ra trước mắt hắn “trói chặt hoàn tất mời ký chủ mệnh danh”.
Quá hưng phấn hắn lập tức đặt tên (đế chủ hệ thống) hệ thống phản hồi theo ý ký chủ…. Thiết lập hoàn tất.
“Trợ lý hệ thống Bảo Bảo có mặt” một tiếng bé gái bỗng xuất hiện trong đầu hắn.
Trước mắt hắn giờ đây là một đứa bé với hình dạng một tinh linh như trong mấy cuốn truyện cổ tích mặc trên người chiếc váy màu trắng mái tóc vàng, kích thước chắc chỉ to hơn nắm tay người lớn cất tiếng giới thiệu “Bảo Bảo là trợ lý hệ thống tạo ra để hỗ trợ ba ba trong việc sử dụng nếu có thắc mắc xin ba ba đặt câu hỏi nếu không thắc mắc phiền ba ba đánh giá 5 sao cho hệ thống để hệ thống có thể phục vụ ba ba tốt hơn nữa trong tương lai xin trân thành cảm ơn”.
Hắn thấy vậy lòng bỗng nổi lên một câu hỏi mà hắn vẫn đang thắc mắc bấy lâu nay “bao… bao giờ bán được một tỷ gói mè” Bảo Bảo lúc nãy còn cười giờ bỗng tối sầm mặt lại nở một nụ cười rất chi là “thân thiện”.
Hắn biết mình đùa hơi quá nên giờ hắn lập tức đánh trống lảng “mở bảng trạng thái” hắn nói, “có thưa ba ba” Bảo Bảo nhanh tróng đáp lại, hắn thấy không kỳ lạ mà cũng phải thôi hắn tạo ra hệ thống nên nó gọi ba ba cũng bình thường như mà gọi thằng bé một tháng tuổi là ba ba nghe cũng sao sao ây nên hắn yêu cầu “từ nay gọi ta là ký chủ” Bảo Bảo không vui nói lại “vừa xuyên không mà đã chấp nhận thân phận mới nhanh thế” lần này thì hắn ngạc nhiên “trí năng còn không tồi” Bảo Bảo láu lỉnh đáp “ còn phải xem ai xuất phẩm” hắn nghe vậy cười to.
Lúc này bảng trạng thái hiện lên bảo vả nói “lần đầu mở hơi lâu vì dữ liệu đang đồng bộ lần sau sẽ nhanh hơn” hắn gật đầu tỏ ý đồng ý lúc sau bảng trạng thái cập nhật hoàn tất thì hắn bất ngờ hết lớn
“thật vãi nồi không thể tin được”.