Chương 17: chữa bệnh cứu người.
“Ta là Võ Như Thần Đệ Tử Vô Tử Phong Thanh Sơn Tông, cũng là con trai thành chủ Võ Thiên Hải Thanh Ngư Thành…” thiếu niên Thanh Sơn Tông tầm tuổi hắn lại giới thiệu lần nữa.
“vị huynh đài này ta thấy sắc mặt huynh nhợt nhạt ấn đường có màu đỏ mấy năm gần đây phải chăng có hoạ sát thân?” Đế Tử bắt đầu dò hỏi thử xem tên này có phải người mà hắn vô tình giả trang không, nếu thật mà vẫn còn sống thì quả là một nhân tài.
“Sao….Sao huynh lại biết mấy năm nay ta xảy ra chuyện gì… chẳng hay huynh thật sự là Quý Nhân mà sư phụ nói…huynh à không Lão Đại mời ngài chỉ giáo cách vượt qua kiếp nạn này” Như Thần chuyển dời từ sự hoài nghi sang ngạc nhiên cuối cùng là sự chờ mong.
Phải biết năm năm nay hắn đúng là số khổ kể từ đêm mất ngủ hôm đó cuộc sống của hắn dường như bị đảo lộn hoàn toàn, ngày thường tuy hắn an phận giữ mình nhưng kể từ sáng hôm đó ngày nào cũng có người tới khiêu chiến, hết đệ tử ngoại môn tới nội môn, thậm chí trưởng lão trong khi hắn chỉ là một tên linh sỹ bát trùng a.
Đáng sợ nhất là họ còn bảo là “phụng mệnh hành sự đánh phế xong chữa, chữa rồi lại tiếp tục đánh” vậy nên hắn nhiều lần muốn nói ra “đại lão đừng giày vò ta a, cho ta một thống khoái đi” rồi tới một ngày hắn nhận nhiệm vụ xuất môn hắn còn tưởng từ đây tự do, trời cao mặc chim bay nhưng sự thật tàn khốc lại vả cho hắn về thực tại.
Mới bước nửa bước qua cửa còn chưa kịp nhìn thị bị á·m s·át, tối ngủ thì có sát thủ dạ tập, tiêu biểu là thương thế của tỷ tỷ hắn vì một lần sơ sẩy để cho sát thủ tập kích tỷ tỷ hắn vì cứu hắn chịu một chưởng từ sát thủ.
Nhìn dáng vẻ hồi tưởng trong sợ hãi của hắn, Đế Tử cũng thấy là buồn cười trong tương lai hắn nhìn lại một (Thanh Long Vệ) kẻ đứng đầu quân đoàn 1 (Thanh Long Quân) của hắn lại có lúc chật vật như vậy.
“được rồi Như Thần Huynh đệ ngươi nhận ta là “Lão Đại” ta sẽ giúp ngươi vượt qua kiếp nạn này.
Lúc này trong đầu của Võ Như Thần kinh động cảm thấy vừa được gặp tri kỷ của cuộc đời bốn năm cay đắng cuối cùng cũng có người đối tốt với hắn, vội vàng đồng ý “Lão Đại ta quyết định từ nay huynh sẽ là lão đại có gì phân phó tiểu đệ chắc chắn không từ, chỉ cần huynh không chê ta phiền phức ta sau này là tiểu đệ của ngài”.
“Nhân tài a, một tài năng cõng nồi siêu cấp a, bốn năm dùng danh nghĩa của hắn chọc không biết bao nhiêu thế lực giờ có người lưng cho ta tội danh ngu gì không nhận” Đế Tử thầm nghĩ vỗ vai thiếu niên hỏi.
“vậy chuyện thương lượng là gì?” hắn quay lại chủ đề hỏi vị “cõng nồi đại hiệp”.
“c·hết chính sự hệ trọng” Võ Như Thần bật dậy nói “ Lão Đại xin hãy cứu tỷ ta, tỷ ấy bị dính (Huyền Băng Chưởng) của sát thủ, hai năm nay cơ thể dần bị băng độc phản phệ đã tới giai đoạn nguy cấp”.
“quả thật Thuần Dương Thảo có thể giải độc tính của băng độc, nhưng nó lại không có chân khí chí dương luyện hóa thì sẽ rất nguy hiểm, tuy nhiên vì là huynh đệ ta sẽ giúp ngươi nhưng cũng có “giá”” Đế Tử nói phần nhiều chỉ để lấy cớ giúp đỡ người vô tội bị hắn hại, dù sao giờ chỉ lãi không lỗ.
“không có chí dương chân khí thì không thể…. Đại lễ hậu tạ…a Lão đại, chắc chắn là có rồi đại lẽ này ta tỷ và cha ta đã thống nhất từ trước rồi, đảm bảo ngài hài lòng” nhìn khuôn mặt của Võ Như Thần cười lúc này làm cho Đế Tử cảm thấy mình vừa bị lọt hố một cái hố to không thoát được.
“được rồi cứu người quan trọng” rồi bảo hắn dẫn đường “mang theo Trịnh cô nương giờ cô ta là tù binh không có quyền phản đối” hắn phát hiện Trịnh Sở đang tính nhân cơ hội chạy bèn bảo Tiểu Cửu và Yên Nhi dẫn cô ta theo còn nhóm người Hoàng Gia Học Viện đã theo Như Thần đi trước.
“tỷ ta dẫn tỷ ph… nhầm lão đại tới thăm bệnh cho tỷ” Võ Như Thần Chạy nhanh vào, “thần sư huynh Ngưng Nhi tỷ đang nghỉ ngơi ngươi kêu gào cái gì” một cô gái mặc đồng phục của Học Viện Hoàng Gia trách mắng.
“Như Thuỷ, tiểu Thần về rồi sao” nói rồi hai thân ảnh bước ra khỏi cửa “vị này là?” Cô gái tóc trắng cất tiếng hỏi.
Đế Tử chỉ mới lướt qua hệ thống đã thông báo “Võ Ngưng Nhi con gái thành chủ Thanh Ngưu Thành, Linh Uý Ngũ Trùng, hiện trạng trúng (Băng Độc)”.
“quả vậy” Sau Khi xem xong lòng tin chữa bệnh của hắn lên tới chín phần bởi lẽ hắn vừa có (Vạn Độc Hộ Thể Công) vừa có (Hỗn Độn Tu Tiên Quyết) có đủ loại chân khí khả năng này giờ quá là dễ dàng.
“Đây là lão đại của ta huynh ấy có Thuần Dương Thảo có thể giúp tỷ khỏi bệnh sớm ngày quay lại học viện” Võ Như Thần tự tin nói .
“Ta thấy là đang nhăm nhe tới s….” cô gái Hoàng Gia Học Viện mở miệng nói chưa hết câu đã bị Ngưng Nhi cắt ngang “nếu vị công tử này đã tới phó ước tiểu nữ tất nhiên sẽ tuân thủ ước hẹn như đã nói” nói rồi lảo đảo may nhờ thiếu nữ Như Thuỷ đỡ kịp nên không ngã.
“Lão đại ngài đừng để ý Như Thuỷ nàng ấy là con gái Chính Nam Vương Tính Tình Chua Ngoa, ngài đừng chấp nhặt” Võ Như Thần giải thích thân phận của người thiếu nữ bên cạnh Ngưng nhi.
“Ừm… cứu người quan trọng chúng ta tiến vào thôi” hắn nói nhưng lòng vẫn băn khoăn hình như mình bỏ rơi trọng tâm của câu nói hai người rồi thì phải.
Sau khi chỉ còn hai người trong phòng Ngưng Nhi bỗng lên tiếng “công tử bệnh của ta có thể chữa khỏi chứ” “tốt chắc chắn có thể chữa khỏi giờ Ngưng Nhi tiểu thư mời ngài cởi bớt áo ra tốt nhất là để lưng trần” Hắn vẫn hồn nhiên nói không để ý sắc mặt của nàng giờ đã hồng thấu.
“Tiểu thư thân nhiệt của cô có vẻ kỳ lạ cần ta bắt mạch cho không” khi hắn vừa chạm tay vào tấm lưng trắng không tỳ vết ấy lập tức (Vạn Độc Hộ Thể Công) nhận ra thân nhiệt của nàng nóng lên khiến hắn lấy làm lạ.
“đinh phát động (Dược Nhãn)” sau khi kích hoạt kỹ năng hắn bắt đầu bắt mạch cho Ngưng Nhi nhưng cái làm hắn khó hiểu lập tức hiện ra thân nhiệt không chỉ thân nhiệt hỗn loạn, tim còn đập nhanh thở hổn hển khiến hắn lo lắng rằng mình có làm sai bước nào không.
“tiểu thư rồi ta thấy khu vực b·ị t·hương rồi…nhưng chỗ này có hơi tế nhị” hắn nói cho nàng biết vị trí đó là dưới cổ nửa gang muốn chữa thì hắn phải tiếp xúc trục tiếp vào đó.
“tiểu thư mời ngài ngồi dậy ta sẽ dùng nội công tiến hành ép độc ra” thu lại kỹ năng nói với nàng “được rồi công tử ta cũng đã chuẩn bị xong” cô ngồi dậy đập vào mắt hắn giờ là một cảnh xuân theo hắn đánh giá là đẹp không thể tả “khục…khục phi lễ chớ nhìn” hắn chấn tĩnh lại rồi tiến hành công đoạn cuối.
Khi bàn tay tiếp xúc với điểm đặc biệt cảm nhận ban đầu của hắn là mịn mềm “ấy c·hết tập trung tập trung ta sơ ý mất tập trung mong tiểu thư lượng thứ” nói rồi vận dụng linh lực và (Vạn Độc Hộ Thể) công tiến hành ép đọc trực tiếp ra ngoài.
“ƯM….ƯM DỄ CHỊU QUÁ” khi quá trình bài tiết qua tuyến mồ hôi bắt đầu thì cơ thể của nàng cũng dần ổn định lại như tim lại đập càng lúc càng nhanh mặt lại càng đỏ khiến hắn khó hiểu tột cùng.
“TÊN DÂM TẶC NGƯƠI LÀM GÌ NGƯNG NHI TỶ RỒI CÁC NGƯƠI MỞ CỬA RA CHO TA” vừa kịp hoàn thành bước cuối tiếng của cô Quận Chúa đanh đá lại vang vọng từ ngoài truyền vào.