Chương 11: kỳ hoa tiểu tổ tái hợp…hỗn thế đại ma vương.
“AI…” hắn vội vàng hỏi khi chứng kiến tên gia nhân đồng thời đi xuống xe ngựa, “Ngài sẽ biết nhanh thôi” tên gia nhân vui vẻ dẫn đường khiến cho Đế Tử thầm bực mình trước sự thần bí này hắn nói “không nói thì thôi, để bổn thiếu tự…..”.
Chưa nói hết câu hắn chân trước vừa định bước qua cửa vội rụt lại kéo tên gia nhân lại một góc chất vấn “sao cô ấy lại ở đây giờ này? sao không thông báo ta trước?” hắn nói rồi vội vàng phóng đi đâu đó để lại tên gia nhân với vẻ mặt khó hiểu vội vào báo lại sự hiện diện của hắn, trong lòng thầm nghĩ “thiếu chủ quả nhiên là lớn rồi cũng dần biết chú ý hình tượng, quả không hổ là thiếu chủ”.
“tại sao cô ấy không ở Thanh Sơn Tông tu luyện, giờ này chạy về đây làm gì” Đế tử lòng đầy lo lắng mặc nhiên không biết thân phận mình ngay từ đầu đã bị lộ tẩy, bỗng hắn thấy một cửa tiệm y phục gần đó bèn vội chạy vào.
Một lúc sau hắn xuất hiện với vẻ ngoài mới trên người phủ một bộ y phục làm bằng lụa thượng hạng, hai tay đeo đầy nhẫn quý, mắt đeo kính râm, cổ còn đặc biệt đeo một chiếc vòng vàng lớn, hình tượng giờ thoả thoả một tên phú nhị đại thiếu sáng mù mắt của người đi đường, không cái dáng hắn đi giờ không khác gì mấy tên phú nhị bại gia tử mới đúng, lúc này hắn nghĩ “A hảo giờ thì cần một sự lóe sáng đăng tràng nữa là mười điểm” lòng hắn nở hoa khi nghĩ tới sự thành công của kế hoạch hắn bày ra, một kế hoạch không một sơ hở (chắc vậy).
Vừa về đến nhà trông vào hắn thấy cha mẹ hắn đang vui vẻ nói chuyện phiếm với Thanh Nguyệt bèn hít sâu, tâm mặc niệm mong ông bà phù hộ cha mẹ hắn không đ·ánh c·hết hắn rồi tiến tới, vừa vào hắn cất tiếng “Yo lão cha, mẹ còn cô nương xinh xắn này mọi người tốt, bổn thiếu nay mới trúng lớn mọi người có muốn quà không” nhìn thấy dáng vẻ của hắn cộng thêm câu hắn vừa nói ra, Thanh Phong lão gia đang cầm chén trà uống bỗng sặc run rẩy đánh rơi trên mặt đất, còn mẹ hăn Thu Liên phu nhân thì đứng hình riêng chỉ còn một người đang nén cười ngồi một góc.
“nghịch tử ngươi tính tức c·hết ta hay sao, học cách ăn nói ở đâu lại còn cái kiểu ăn mặc này, ngươi rốt cuộc giao du với lũ thiếu gia họ kim hay nhà lý thật là tức c·hết ta mà, để xem lát ta đánh có c·hết ngươi không” sau một khoảng thời gian sang chấn tâm lý cha hắn cất tiếng chất vấn, cùng lúc đó lại đang bao biện cho con mình trước mặt hôn thê của nó “Thanh Nguyệt con nghe ta nói nó trẻ người lại được ta chiều hư lâu ngày sinh bệnh, con đừng tức giận ta thay con dạy dỗ tiểu tử này”.
“Thanh phong bá bá đừng để tâm ta đến đây cũng hơi đột ngột, huynh ấy chưa chuẩn bị cũng là điều dễ hiểu” Thanh Nguyệt nói vậy nhưng lòng thì cười thầm nói “trang a, ngươi trang ta cũng trang, xem ai lợi hại hơn ta không tin ta không xoay ngươi vòng vòng”.
“được rồi được rồi con còn bé mà suy nghĩ chín chắn như vậy quả thật Vũ gia có phúc lớn, thôi được hai đứa đi chơi đi ta và phu nhân sang thăm cha mẹ con” Thanh Phong lão gia cùng vợ đi ra khỏi nhà miệng tấm tắc khen.
Thấy cha mẹ rời khỏi hắn ngỡ mình đã thành công một phần, bèn tiếp cận gần Thanh Nguyệt lôi ra từ hông chiếc quạt in to một chữ soái tiếp tục trang thành ác thiếu, nhưng đúng lúc này Thanh nguyệt nói “ngươi còn tiếp tục trang, so với ta ngươi trang còn non lắm, muốn biết cách tốt nhất để trở thành ác thiếu gia theo ta” nói rồi cô lôi theo hắn chạy nhanh ra ngoài.
Hôm đấy cả thành Phi Sơn gà chó không yên ai cũng nhận ra rằng hỗn thế ma vương Vũ Thanh Nguyệt đã trở lại, cả Phi Sơn bao trùm dưới bóng ma tâm lý lo sợ rơi vào tầm ngắm của tiểu tổ ma vương hai người, từ trộm gà,chó,rình xem khuê tú…gây sự đánh nhau không gì tổ hai người không làm.
Ám Ảnh Lâm, sâu trong dãy núi ám ảnh một thân hình trắng nhỏ bé vượt qua hàng cây nhanh chóng tiếp cận hang động phía sau nó là một tổ đội gồm 4 người áo đen đang điên cuồng đuổi theo, tới của sơn động ánh trắng nhảy lên nhưng một tên áo đen vội vung tay phi ra một thanh chủy thủ cắm vào phần sau của bóng trắng nhưng nó vẫn linh hoạt né được và vào trong sơn động.
“c·hết tiệt lại để nó chạy mất” một tên trong số đó nói, “Số Một kệ nó đi mau báo với đại nhân tìm ra sơn động rồi” rồi hắn dẫn theo ba người nữa tiến tới nghiên cứu màng sáng chắn ở cửa sơn động còn tên Số Một kia lấy ra một tấm thẻ ngọc trên có khắc hình Thao Thiết sử dụng nó liên lạc.
“báo cáo Thao Thiết đại nhân chúng ta lần theo Cửu Vĩ Hồ phát hiện ra sơn động trong điển tịch của Thanh Đế rồi giờ đang tìm cách phá giải vách ngăn của động” hắn nói với một người qua miếng lệnh bài, đồng thời bên kia cũng truyền lại một giọng nói kể lể “ Thanh Đế a ngươi nói xem kể từ ngày ngươi vì nhân loại chiến tử ở thiên hoang chiến trường, mọi người đều rất tôn sùng chữ Thanh lấy Thanh đặt tên làm vinh nhưng ai nhớ Ảnh không, không chúng ta lưu lạc từ tổ chức thích sát ma tộc vì nhân loại tới mức giờ chỉ còn hơi tàn phải nhập vào Ám Tử của vương triều nhỏ bé, giờ đây sau khi chúng ta lấy được di tích của ngươi chúng ta sẽ trở lại Ảnh sẽ tồn tại trường tồn”.
Tối đó tại trong phủ đệ nguyễn gia một người chật vật leo lên nóc nhà hắn nhanh tay tạo ra một vết nứt trên đại trận hộ gia một các thuần thục rồi lẩn mất vào màn đêm đi thành tây.
“hệ thống ta có phải tạo nghiệp không sao hôm nay ta lại bị tiểu nha đầu đó chơi một vố đau thế, cha ta đánh ta nhưng ta chỉ đi theo vẩy nước còn tên chủ mưu thì thảnh thơi tránh khỏi trừng phạt” hắn lầm bầm than thở tay vẫn không quên xoa cái mông của mình, “hệ thống có thể khẳng định trăm phần trăm rằng nó là một trong công hiệu của cái danh hiệu “trời phú” đó” hệ thống hiện ra danh hiệu mà hắn không muốn nhìn lại một chút nào với vẻ mặt cười trên nỗi đau kẻ khác.
Tiến vào Ám Ảnh Lâm hắn thận trọng bố trí các trận pháp nào là phòng thủ, t·ấn c·ông buff sức mạnh v.v thả mồi bẫy yêu thú vào đó rồi ẩn thân sau hòn đá.
“hệ thống ngươi chắc chắn rằng yêu xà sẽ tới chứ?” hắn hồi hộp hỏi “tinh quyét hình hoàn tất hiện tại trong phạm vi của Tâm Cảm Thiên địa phát hiện ra một con yêu xà đang tiến tới” hệ thống trả lời “Tốt” hắn nói.
Một qua hai thời gian hai chén trà con xà yêu bắt đầu thận trọng hiện ra nó quan sát rất kỹ và tiến lại gần trận pháp mà hắn đã bố trí, mươi bước, tám bước, năm bước, hai bước, một bước nó bỗng nhiên dừng lại chớp thời cơ đó hắn vùng dậy tích lực đã lâu giờ hắn đánh ra một quyền hét lớn “cách sơn đả hổ à nhầm đả xà” quyền khí tạo thành vòng xoáy linh lực to lớn bóp nát khoảng không gần đó đánh thẳng về phía con xà yêu.
Trước sự đe doạ to lớn của quyền khí con xà yêu dường như nhận mệnh không chống cự lại để rồi nổ tung đầu c·hết không thể c·hết lại, còn về Đế Tử sau khi phát động đòn t·ấn c·ông thân thể của hắn tựa như bị móc sạch dẫn đến thoát lực ngã xuống đất, tâm thì đang âm thầm thăm hỏi mười tám đời hệ thống, “tinh ký chủ nhận được yêu xà đan cấp ba phục dụng hay không” hệ thống thăm hỏi “không ngươi không thấy ta không có sức sao mà còn bảo ta làm điều muốn mạng đấy, và tại sao mà chỉ với một quyền ta đã hao hết linh lực” hắn chất vấn.
“tính kiểm tra ký chủ vấn đề có hai loại, một là ký chủ chưa hoàn thành viên mãn ở kỳ tôi thể khiến cơ thể không chịu đựng được sóng linh lực nên mất thăng bằng, thứ hai là với cảnh giới linh sỹ nhị trùng, thì việc sử dụng chính xác uy lực của cách sơn đả hổ nên lượng linh lực ít ỏi đó bị móc sạch là bình thường” vậy là hắn đã hiểu ra, vì cơ bản khi ở kỳ luyện thể cảnh hắn cũng muốn luyện lên thập trùng nhưng do không biết cách để đạt được nên đành đột phá luyện linh sớm, còn về vấn đề tiêu hao linh khí bởi lẽ người khác luyện sẽ từ nhập môn, lô hoả, đăng phong mới tới viên mãn còn hắn do chỉ số cơ bản cao nên từ đầu đã hoàn toàn viên mãn, uy lực đó giờ đây hắn phải tự tìm cách vận dụng mới được.
“thực ra ký chủ sắp giải quyết được hai điều đó rồi đấy” hệ thống sau khi quan sát rừng sâu bỗng nhiên nói, “cái gì ?...” hắn ngạc nhiên chưa hiểu chuyện gì thì một bóng trắng nhảy lên lao vào người hắn.