Tòa nhà 100 tầng, đột nhiên xuất hiện gần 10 chiếc xe ôtô màu đen chạy tới, chậm rãi dừng trước đại sảnh cao ốc, sau đó trong ánh mắt của đám phóng viên, đi xuống mấy chục hộ vệ, bao gồm Nhậm Phong và Hứa Mặc, còn có Hi Thần và Chính Hách, bọn họ giống như quân đội, trật tự tiến vào đứng trong đại sảnh! Kiên cố không thể phá vỡ!
Tất cả truyền thông cả nước nhìn thấy tình huống này, lập tức cầm máy chụp hình, chụp lấy cảnh tượng này, thậm chí, có một phóng viên quen thuộc, muốn đi tới gần Tả An Na, thư ký thân cận của Hàn Tổng Tài, tìm hiểu tình huống này, bất đắc dĩ, cô đứng trước đám hộ vệ của Hàn Văn Hạo, nín thở yên lặng chờ đợi.
Không khí cứ như vậy, khiến cho tất cả truyền thông cũng cảm thấy trong phút chốc, sẽ có chuyện xảy ra, bọn họ xôn xao điều chỉnh tốt tiêu cự, nhắm ngay cánh cửa thang máy, ngay cả người tổng biên tập của một kênh giải trí, cũng phân phó nhiếp ảnh gia nhắm ngay cửa chính đại sảnh.
Rốt cuộc, cửa thang máy chậm rãi mở ra, mười mấy người hộ vệ nhanh chóng tiến lên, làm thành hai bức tường người, trong mong đợi của mọi người, Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết chậm rãi bước ra, chỉ thấy Hàn Văn Hạo mặc âu phục màu đen, áo sơ mi màu bạc, vạt áo trước cài một bông hoa màu bạc, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày, hơi lộ ra nụ cười, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, thậm chí, mười ngón đan vào nhau, hướng chiếc Rolls-Royce đi tới.
Hạ Tuyết mặc váy dài tơ tằm màu trắng, bên ngoài khoác áo da màu đen, trên ngón trỏ mang chiếc nhẫn kim cương trứng bồ câu13 Karla, trong lòng bàn tay của Hàn Văn Hạolóe sáng rực rỡ, cô cũng hơi lộ ra nụ cười, nép vào trong ngực Hàn Văn Hạo, giống như con chim nhỏ, nở nụ cười, đối mặt với từng trận đèn flash và rất nhiều câu hỏi, cô hoàn toàn im lặng không lên tiếng.
Tất cả phóng viên truyền thông xôn xao xông lên trước, hưng phấn hỏi: "Hàn Tổng Tài, Hạ Tuyết, các vị nắm tay nhau ra ngoài như vậy, có phải đã xác định quan hệ tình cảm hay không?"
"Hàn Tổng Tài, tối hôm qua, nghe Hạ Tuyết thổ lộ, ngài có suy nghĩ gì? Hôm nay ngài dắt tay của cô ấy, xuất hiện trước công chúng, ngài có lời gì nói với người hâm mộ yêu Hạ Tuyết không?" Có một phóng viên già dặn kinh nghiệm khôn khéo hỏi.
Hàn Văn Hạo dắt tay Hạ Tuyết, đi tới trước mặt truyền thông, nghe hỏi như thế, liền khẽ mỉm cười, dừng lại, con mắt tài mị chớp một cái, rốt cuộc nhìn một vòng các phóng viên, đôi môi mỏng chậm rãi mở ra, hơi mỉm cười nói: "Hạ Tuyết là một cô gái mà tôi quý trọng cả đời! Kiếp này, không phải cô ấy, tôi không cưới! Chúng tôi sẽ vĩnh viễn ở bên nhau!"
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, kích động, hai mắt đỏ bừng nhìn Hàn Văn Hạo ————
Hàn Văn Hạo cũng đứng trước mặt truyền thông, nhìn bộ dáng Hạ Tuyết ngẩn ra như vậy, hắn chậm rãi cười một tiếng, sau đó trong từng trận đèn flash, nhẹ nâng mặt của cô, cúi đầu, hôn lên môi cô, thậm chí khẽ mút lấy bờ môi của cô, cứ như vậy thắm thiết ôm hôn cô, trái tim Hạ Tuyết đập phanh phanh vang dội, nghe tiếng các phóng viên xôn xao, tiếng nhấn nút play của máy chụp hình, mặt của cô đỏ lên, đại não tê dại, lại cảm thấy Hàn Văn Hạo đột nhiên ôm chặt eo nhỏ của mình, cuồng nhiệt ôm hôn mình, thậm chí cảm thấy đầu lưỡi của hắn bá đạo và chiếm đoạt, trong từng trận căn thẳng, cô thở phì phò, nhưng vẫn đưa hai tay, ôm cổ của hắn, cuồng nhiệt đón nhận nụ hôn của hắn.
Tất cả phóng viên truyền thông điên cuồng nhấn nút play, trong lúc hai người bọn hắn hôn nhau, chụp 360 độ, muốn công bố tin tức kinh ngạc nhất cho cả nước!
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết vẫn còn đang ở trong thế giới của bọn họ, thâm tình ôm hôn, lúc này, bão tuyết lại bay tán loạn, cuối cùng hai người trong màn tuyết rơi, kết thúc nụ hôn, Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết thâm tình nhìn nhau mỉm cười, sau đó trong từng trận đèn flash, cùng ngồi vào trong xe, hộ vệ lập tức mở đường cho bọn họ, để cho xe chậm rãi chạy tới phía trước.
Hạ Tuyết nằm trong ngực Hàn Văn Hạo, ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười hạnh phúc, thậm chí có chút làm nũng nhìn hắn, dài giọng nói: "Cái này thật không giống anh a ———— Em rất hạnh phúc ————"
Hàn Văn Hạo cúi đầu, cụng nhẹ lên trán Hạ Tuyết, véo nhẹ cằm của cô, giọng khàn khàn, hấp dẫn nói: "Đứa ngốc, nếu em muốn, anh sẽ đối mặt với toàn thế giới nói yêu em ————"
Hạ Tuyết cười nhỏ, ôm cổ của hắn, hưng phấn hôn lên môi hắn, Hàn Văn Hạo ôm cổ của cô, say đắm ôm hôn cô thật lâu, thật lâu, lưu luyến không rời, tách ra, Hàn Văn Hạo khôi phục lại một chút lý trí, vươn tay nhẹ nâng mặt của Hạ Tuyết, sờ sờ bờ môi mềm mại của cô, dùng cái nhìn của một người đàn ông nói: "Lần này, rất nhiều chuyện, có thể thuận lợi giải quyết, tất cả đều có sự ủng hộ của Daniel, từ lúc anh hợp tác với hắn đến nay, anh thật sự cảm thấy, hắn là một người đàn ông vĩ đại, trong tương lai có thể đảm nhiệm Tổng Thống một nước, mang đến tương lai tươi sáng cho mọi người ———— Mặc dù chúng ta yêu nhau, nhưng có đôi khi, anh vẫn sẽ cảm thán, em buông tha hắn, cũng thật sự đáng tiếc ————"
Hạ Tuyết vẫn sâu kín nhìn Hàn Văn Hạo, nghe lời của hắn.
Hàn Văn Hạo bưng mặt của cô, hai mắt xẹt qua một chút đau lòng nhìn Hạ Tuyết nói: "Lúc này, em phải bồi bạn với hắn thật tốt, dù sao, một nhà ba người chúng ta, phải cám ơn hắn thật tốt ————"
Hạ Tuyết vẫn nhìn Hàn Văn Hạo, trên mặt xẹt qua một chút suy nghĩ sâu kín, có lẽ Hàn Văn Hạo vẫn không rõ, mặc dù cô tìm được tình yêu đích thực, nhưng với Daniel, vẫn có một tình cảm khắc sâu ———— Loại cảm giác này, vẫn giống như là ăn ý, chỉ cần cô nghĩ đến Daniel, trong lòng tự hào, trên gương mặt nổi lên nụ cười, lúc này, cô hạnh phúc, cô rất nhớ, rất nhớ đến người đàn ông này ————
Phòng làm việc Tổng Tài Toàn Cầu.
Daniel mặc áo sơ mi trắng, áo ghi-lê trắng, ngồi trên ghế da thật to, nhìn hình ảnh lúc trước, Hạ Tuyết giao cho mình trang viên, hắn bình tĩnh xem qua tất cả tên gọi các trang viên, trong não bắt đầu phân tích rõ khu đất của bọn họ, lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, hắn vừa nhìn màn hình máy vi tính, vừa sâu kín đáp lời: "Vào đi ————"
Sophie mỉm cười đi tới, nhìn Daniel nói: "Tổng Tài ———— Ngài xem ai tới đây?"
Daniel nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Tuyết đã đứng ở bên cửa, hai tay đan nhau, có chút xấu hổ, làm nũng mỉm cười nhìn mình ——— Có lẽ cô đi tới, không che dù, cho nên có chút bông tuyết vẫn còn đậu trên tóc, chưa tan đi ———— Hắn ăn ý nhìn cô cười, cũng mỉm cười một tiếng, chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt cô ————
Từng đoàn, từng đoàn hơi thở dịu dàng, mang theo cảm giác an toàn thật lớn đánh về phía Hạ Tuyết, cô nhìn Daniel vẫn đẹp trai và dịu dàng như vậy, còn lộ ra vô hạn ưu nhã và phong thái bất phàm quen thuộc, trong lòng của cô đột nhiên đau nhói, nhào vào trong ngực của hắn, giống như mọi khi, ôm hông của hắn, câu nói cám ơn trong tận đáy lòng nuốt trong cổ họng, không thốt ra được, nước mắt lại rơi xuống ————
Daniel cũng cảm động cười một tiếng, ôm khẽ cô, hai mắt nhắm lại, cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô, xúc động cưng chìu nói: "Congratulations! baby ————"
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn Daniel chằm chằm, nghẹn ngào nói: "Tối nay ———— Em muốn ở bên anh ———— Có được không?"
Hai tròng mắt Daniel đỏ lên, cúi đầu, thật dịu dàng, xúc động, bưng mặt của cô, nhìn vào hai tròng mắt mộng mơ sáu năm, khuôn mặt tinh linh xinh đẹp, trái tim như bị bóp chặt, nhưng hắn vẫn cười cười, nói: "Tốt ———— Anh nhận lời mời ————"