Thần sắc Hứa Thanh biến hóa, trong đầu lần nữa vang vọng tiếng nổ, phía
trước tựa như tồn tại vô số lôi kiếp, dưới tình cảnh hắn không cách nào cảm
giác hay phát hiện, không ngừng bị đánh trút xuống bên dưới, ngăn cản người đi
về phía trước.
Mọi người cần phải rút lui, trên mặt đội trưởng lộ ra nụ cười điên cuồng.
"Đây là Đà Già m kiếp!"
"Trong nhận thức của Ách Tiên Tộc, phương pháp thành tiên chính là mổ
bụng, đưa ruột của bản thân vào trong thiên địa, quán thông hết thảy."
"Đồng dạng, ở trong nhận thức của bọn họ, bộ dạng và bản chất của lôi kiếp
cũng khác biệt với cùng rất nhiều tộc."
"Bọn họ cho rằng, lúc thiên địa vừa mới sinh ra, có một người tên là Đà Già
tồn tại, người này muốn phá vỡ thiên đạo, cuối cùng thất bại, bị thiên đạo phong
ấn bên trong hư vô của thế gian, khiến cho thế nhân không thể nhớ được, không
cách nào cảm giác, cũng không thể biết đến, do đó từ trên cấp độ nào đó, xem
như xóa bỏ sự tồn tại của người này đi."
"Mà tồn tại này không cam lòng tiêu tán, cho nên thường xuyên gào thét bên
trong hư vô, tiếng gào thét kia... Liền hóa thành Đà Già m, trong thiên địa này ở
bất kỳ một nơi hẻo lánh nào, bất kỳ một khu vực nào đều có thể truyền tới."
"Theo nhận thức của Ách Tiên Tộc, cái này, chính là bộ dạng của lôi kiếp."
"Nhưng vì bị thiên đạo che lấp, cho nên thứ Đà Già m trao cho chỉ là pháp
tắc, khiến cho nó từ không nhìn thấy biến thành có thể nhìn thấy, càng được
mệnh danh là lôi kiếp, tia chớp, sấm sét, lôi điện, đủ loại xưng hô."
"Vì vậy, chúng sinh chỉ biết sấm sét, tự cho là đã biết được bản chất của nó,
nhưng đối với người Ách Tiên Tộc nhìn vào, đây là Đà Già m."
Đội trưởng cười to, giải thích hết thảy.
Hứa Thanh nghe vậy, trong lòng liền dấy lên gợn sóng, đây là lần đầu tiên
hắn nghe được giải thích kiểu này về sấm sét.
Giờ phút này vừa muốn mở miệng, nhưng đội trưởng bên đó đã giơ tay phải
lên, kéo nhánh mây một cái, Ninh Viêm thét lên, thân thể lại bay đi, giống như
tấm thuẫn bị đội trưởng giơ lên, đỡ lên bên trên.
Đáy lòng Ninh Viêm đã xuất hiện vô tận tiếng mắng, nhưng trong miệng thì
không dám truyền ra chút nào, bi ai và phẫn nộ trong nội tâm không ngừng bốc
lên, sau đó được đội trưởng vác lên một đường gào thét vọt về phía trước.
Toàn bộ sấm sét không nhìn thấy, trực tiếp liền ầm ầm đánh vào trên người
Ninh Viêm.
Ninh Viêm oa oa kêu loạn, không ngừng rên rỉ, bất quá da của gã cứng cỏi,
khiến cho Hứa Thanh nhìn thôi cũng thay đổi sắc mặt.
Sau khi trúng một kích lôi kiếp, thế mà lại lông tóc không tổn hao gì.
"Đại sư huynh nói đúng, tên Ninh Viêm này tuyệt đối có vấn đề!"
Rất nhanh, dưới tấm thuẫn là Ninh Viêm, đội trưởng liền vượt qua cái mảnh
khu vực tràn ngập thịt lồi này.
Sau khi đến xa xa, đội trưởng vung vẩy Ninh Viêm trong tay phải, quăng
xuống phía dưới, trong miệng quát khẽ.
"Tiếp lấy!"
Ninh Viêm kêu thảm thiết, sau khi thân thể bay qua cái phạm vi này, bị Hứa
Thanh một phát bắt được.
"Thần tử đại nhân, ta....." Khóe mắt Ninh Viêm đã có một vòng nước mắt
đảo quanh, buồn rầu nhìn Hứa Thanh, Hứa Thanh học theo bộ dạng đội trưởng,
giơ gã lên để làm tấm thuẫn và xông về phía trước. Ninh Viêm lại kêu rên.
Rất nhanh, Hứa Thanh cũng thuận lợi vượt qua phiến khu vực này, trong
lòng cảm khái Ninh Viêm cứng cỏi, sau đó lại bắt chước đội trưởng, ném về
phía sau cho Thanh Thu.
"Không nên, đau quá." Ninh Viêm khóc, gã bỗng nhiên cảm thấy vô cùng
hối hận đối với lớp phòng hộ của mình.
Mắt lộ Thanh Thu ra kỳ mang, giống như bắt được chí bảo vậy, túm lấy
nhánh mây dài ra trên bụng Ninh Viêm, tương tự giơ lên làm làm lá chắn và lao
ra.
Cứ như vậy sau hơn mười hơi thở, Thanh Thu rốt cuộc cũng chạy ra khỏi
khu vực thịt lồi có sấm sét, đưa Ninh Viêm với vẻ mặt không còn gì lưu luyến
thế gian cho đội trưởng.
"Không cần." Đội trưởng lắc đầu.
Ninh Viêm nghe vậy, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác sống sót sau tai
nạn, nhưng rất nhanh, trong cảm giác có chút hơi hồi hộp bất an, đội trưởng
nhìn Hứa Thanh.
"Tiểu sư đệ, tạo hóa lúc trước ta nói, là ở chỗ đó." Đội trưởng giơ tay lên,
chỉ một ngón tay vào khe hở trên bầu trời.
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra ánh sáng sáng ngời.
Bây giờ bọn họ đã ở độ cao hơn ba nghìn trượng, cách bầu trời còn có một
chút phạm vi, nhưng đứng ở chỗ này ngẩng đầu, đã có thể rõ ràng nhìn thấy khe
hở trên bầu trời.
"Hiện giờ vẫn chưa thể nói như trước, nhưng rất nhanh, ta sắp có thể nói rõ
ràng cho ngươi biết hết thảy!"
Đội trưởng nói xong, một bước đi ra, vào thời khắc này áo bào trên người từ
màu đen cải biến, hóa thành màu trắng.
Thoạt nhìn không còn là đạo bào, càng giống như là một loại thần bào đặc
thù.
Theo gió trời thổi tới, đội trưởng đi về phía trước chín bước, hai tay bỗng
nhiên vung lên, lại nhảy múa ở trên thân cây phía trước.
Điệu nhảy múa kia, thế mà lại có vài phần tương tự như lúc Hứa Thanh nhìn
thấy cây Thập Tràng biến ra những ảo ảnh, trong khi Hứa Thanh thay đổi sắc
mặt nhìn một màn này, trong miệng đội trưởng truyền ra âm thanh ngâm xướng.
Khác với tiếng ngâm xướng cổ xưa lại mịt mờ khó hiểu bên trong huyễn
cảnh, giọng của đội trưởng rất rõ ràng.
"Hoàng hoàng thượng thiên, chiếu lâm hạ thổ, tập cổ chi linh, tứ kiếp duyệt
tổ."
"Xa Bỉ Thi kiếp, mi kim mi cổ."
"A La Ngạc kiếp, bạc bạc chi đồ."
"Bỉ Tư Mục kiếp, bàng tố mục mục."
"Đà Già m kiếp, tàng pháp cụ khô."
Tiếp theo bốn phía liền vang lên tiếng nổ, hỏa diễm huyễn hóa ra, dâng lên
ngọn lửa ngập trời, càng tạo thành vô số thân ảnh nhảy múa, tràn ngập bát
phương, hiện ra trên toàn bộ cây Thập Tràng.
Từ xa nhìn lại, khí thế hoành tráng, tựa như hơn mười vạn Ách Tiên Tộc
cùng nhau nhảy múa để lấy lòng trời xanh, cùng nhau tế Thiên.
Bầu trời biến sắc, phong vân cuốn ngược lại, sấm sét nổ vang, mây xanh
triệt tiêu.
Đội trưởng múa máy, lộ ra vận luật quỷ dị, vào thời khắc này giọng nói càng
biến thành sục sôi lên, cuối cùng cúi đầu với bầu trời, giọng ngâm xướng vang
vọng rung trời.
"Tứ kiếp hoàn thành, trời mở một tia, thiên đạo Vọng Cổ, phục duy thượng
hưởng!"
Hơn mười vạn thân ảnh Ách Tiên Tộc bốn phía đồng loạt cúi đầu.
Ầm!
Ầm!!
Ầm!!!
Bầu trời truyền đến âm thanh khai thiên tích địa, trong thời gian ngắn, trong
âm thanh đinh tai nhức óc truyền khắp thiên địa, khe hở trên bầu trời …chợt mở
ra!