Ninh Viêm muốn mắng người, nhưng gã không dám, giờ phút này không
ngừng chảy mồ hôi trán, trong lúc đáy lòng bi phẫn, bỗng nhiên gã cảm giác đồ
vật trong bụng bắt đầu di chuyển, hình như chỉa vào vị trí rốn, đang muốn chui
ra phía ngoài.
"Đại nhân, nó nó nó....."
Ninh Viêm hoảng sợ, trong nháy mắt tiếp theo, qua cái đạo bào bọc bụng,
nơi rốn của gã bỗng lộ ra một cái mũi nhọn.
Ánh mắt ba người Hứa Thanh lập tức liền nhìn sang.
So với ánh mắt chờ mong của đội trưởng, ánh mắt Hứa Thanh phần nhiều là
hiếu kỳ.
Về phần Thanh Thu, nàng nhìn qua một màn này, tâm thần cũng run lên một
cái, vô cùng kiêng kị đối với thủ đoạn tà ác của Hắc Thiên tộc.
Mà Ninh Viêm bên đó đã bị vô tận hoảng sợ tràn ngập, trực tiếp liền hét ầm
lên, ngay sau đó đạo bào vang lên một tiếng xoạt rách ra, từng đám nhánh mây
xanh nhạt từ bên trong uốn lượn đâm ra.
Những nhánh mây này rất nhỏ, nhanh chóng quấn quanh với nhau cùng một
chỗ, không ngừng lan tràn sinh trưởng, càng lúc càng cao, rất nhanh đã dài đến
ba trượng, màu sắc cũng biến thành màu nâu, tràn ra khí tức cổ xưa.
"Dậu Linh Đằng!!" Ninh Viêm nhìn qua nhánh mây, la thất thanh.
Trong mắt đội trưởng lộ ra một tia ngoài ý muốn, nhìn về Ninh Viêm thêm
vài lần.
"Rất thú vị, ta phát hiện ra tiểu tử ngươi thật sự biết được không ít thứ."
Trong lúc nói, nhánh mây dài ra từ trên bụng Ninh Viêm uốn lượn tới trình
độ cao ba trượng, trong thời gian ngắn ngủi hơn 10 hơi thở, lại uốn lượn thành
một vòng tròn.
Đầu đuôi lập tức kết nối lẫn nhau, bên trong vòng tròn xuất hiện chấn động,
tương tự dấy lên gợn sóng như mặt nước, tựa như hóa thành một đạo cửa hình
tròn.
"Đi thôi!" Đội trưởng trừng mắt về phía Hứa Thanh, thân thể sáng ngời, trực
tiếp chui vào bên trong vòng tròn.
Hứa Thanh không chần chờ, kéo theo Thanh Thu đi thẳng đến vòng tròn,
nháy mắt sau liền biến mất, Ninh Viêm cấp bách, vừa muốn cầu cứu, bên trong
vòng tròn duỗi ra một cánh tay, kéo lấy nhánh mây kết nối bộ phận bụng với
Ninh Viêm, một kéo, liền kéo cả thân hình Ninh Viêm vào trong vòng tròn.
Trong nháy mắt tiếp theo, vòng tròn nhánh mây theo Ninh Viêm rời đi,
nhanh chóng lùi về, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Lúc mọi người xuất hiện, vẫn là rừng cây trong Chân Tiên Thập Tràng như
trước, nhưng lại không phải là khu vực con chim gõ kiến lúc trước, mà đã...Trực
tiếp đi đến chỗ sâu nhất của cây Chân Tiên Thập Tràng.
Cũng chính là dưới cây Thập Tràng!
Một khắc xuất hiện, tâm tình Hứa Thanh liền dâng lên gợn sóng mãnh liệt,
đây là khoảnh khắc hắn cách cây Chân Tiên Thập Tràng gần nhất.
Trước mặt, mỗi một gốc cây Thập Tràng đều có kích thước 100 trượng,
cùng nhau tụm quanh cùng một chỗ, chiếm phạm vi diện tích ngàn trượng, uốn
lượn về phương hướng khác biệt tới mấy trăm trượng cao giữa không trung, cho
đến khi lên tới tầng mây cao phía trên, chập chờn trong đó.
Vô số lá cây dài nhỏ sinh trưởng ở bên trên, mỗi mảnh đường vân đều giống
như ẩn chứa pháp tắc, tản mát ra chấn động linh khí nồng đậm, có thể tưởng
tượng, bất luận một mảnh nào xuất ra bên ngoài cũng đều có giá trị kinh người.
Càng có vô số nhánh cây lan tràn, giá trị những nhánh cây kia hiển nhiên là
vượt qua lá cây quá nhiều, bên trên còn ẩn chứa bảo quang lưu chuyển, không
chỉ có ánh sáng lực lượng pháp tắc, còn có cả hoa văn đạo vận.
Bất luận một nhánh nào, đều là chí bảo.
Mà toàn thân cái cây màu nâu đen, ngoại trừ nhánh cây cùng với lá cây, trên
cành cây còn mọc đầy những con mắt nhô lên, giờ phút này tất cả đều nhìn
chằm chằm đám người Hứa Thanh, tràn ngập hơi thở tanh hôi, đồng thời cũng
tràn ra uy áp kinh người.
Làm cho người ta cảm giác rằng cây Thập Tràng này... Là còn sống!
Hoặc là nói, Chân Tiên này, vẫn còn sống!
Dưới uy áp này, mắt Hứa Thanh bỗng xuất hiện dấu hiệu mơ hồ.
Dường như cây Thập Tràng kia đã hóa thành một đạo thân ảnh động trời,
đang nhảy múa tế tự phía trước hắn, bốn phía còn xuất hiện biển lửa cùng với
vô số tu sĩ cũng đang nhảy múa.
Loại mơ hồ này khiến cho Hứa Thanh cực kỳ không khỏe, thế giới trước
mắt không ngừng biến hóa, khi thì cây Chân Tiên Thập Tràng, khi thì là hư ảnh
biển lửa nhảy múa, dần dần trùng lặp lẫn nhau.
Thân thể của hắn hình như cũng tùy theo đó mà vặn vẹo, ruột trong cơ thể
rung rung dường như muốn ly thể mà ra.
Hứa Thanh hô hấp dồn dập, độc đan của tòa Thiên Cung thứ ba và Tử
Nguyệt của Thiên Cung thứ tư, hai tòa Thiên Cung đồng thời bộc phát lực
lượng, khuếch tán toàn thân, lại gia trì qua chỗ Thanh Thu, lúc này mới xua tán
đi mơ hồ trong mắt một chút.
Sắc mặt Thanh Thu trắng bệch, cắn chặt răng, trong mắt xuất hiện tơ máu,
miễn cưỡng chống đỡ.
Về phần bên đội trưởng, giờ phút này y đồng dạng bộc phát tu vi, trong con
mắt xuất hiện gương mặt, trong con ngươi của gương mặt kia lại còn có gương
mặt nữa, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, giúp đội trưởng chia sẻ uy áp đến từ
cây Thập Tràng.
Chỉ có Ninh Viêm hết thảy như thường, toàn thân tràn ra màu thiết sắc, đồng
thời nhánh mây trên bụng cũng chập chờn lên xuống, đồng bộ cùng cây Thập
Tràng.
Gã vốn muốn chạy trốn, nhưng một đầu khác của nhánh mây bị đội trưởng
chụp lấy, dù cho gã làm thế nào đi nữa cũng không thể đoạn được nhánh mây,
chỉ có thể bày ra vẻ mặt buồn rười rượi ngẩn người ở chỗ kia.
Hứa Thanh hít sâu, tâm thần khôi phục, sau đó lập tức quan sát bốn phía.
Dưới cây Chân Tiên Thập Tràng, bùn đất màu sắc đỏ sậm, đồng dạng cũng
không hề tồn tại lá khô, vì vậy Hứa Thanh theo bản năng chú ý đến những lá
cây trên nhánh cây Thập Tràng phía trước.
"Nhiều nhánh cây như vậy, tách ra một nhánh có lẽ không sao!" Hứa Thanh
liếm liếm bờ môi nhìn qua đội trưởng, mà giờ khắc này đội trưởng cũng nhìn về
phía hắn, hai người đều thấy ý động trong mắt lẫn nhau.
Thân thể Hứa Thanh chợt xông lên về phía trước.
Đội trưởng kéo theo Ninh Viêm lòng tràn đầy không tình nguyện lao ra,
nháy mắt đã đến dưới cây, trước sau ra tay cùng Hứa Thanh.
Đội trưởng vặt xuống ba chiếc lá cây, nhét vào trong miệng nuốt xuống.
Hứa Thanh tách nhánh cây ra, nhanh chóng để vào trong ngực.
Sau khi hai người làm xong, liền liếc mắt nhìn lẫn nhau.
"Không có vấn đề gì?"
"Không có vấn đề gì!"
Ngay lúc hai người nói ra lời này, cây Chân Tiên Thập Tràng bỗng nhiên
chấn động, chập chờn vô cùng kịch liệt, một cỗ chấn động thức tỉnh lan ra ở bên
trên.
Một màn này lập tức khiến cho Ninh Viêm hít vào một hơi, ánh mắt nhìn
Hứa Thanh và đội trưởng chính là như nhìn người chết, giờ khắc này gã rõ ràng
cảm nhận được hai người này điên cuồng không bình thường.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Thanh Thu cũng hành động, nàng đứng
dậy túm lấy một mảnh lá cây, hung hăng giật xuống rồi nhét vào trong miệng
bắt đầu ăn.
"Vãi chưởng, tại sao ngươi cũng làm như vậy!"
Mắt thấy cây Thập Tràng càng lúc càng chấn động, trong mắt Ninh Viêm
càng lộ ra vẻ hoảng sợ.
- --
Chúc mừng năm mới 2023!
Cầu ủng hộ (donate) lấy lộc năm mới.:D