Quang Âm Chi Ngoại

Chương 989




Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, vừa muốn tiếp tục hỏi thêm, thần sắc đội

trưởng bỗng nhiên biến đổi, một phát bắt được Ninh Viêm bên người đang

hoảng sợ nhìn qua những cỗ thi hài, thân thể bay nhanh về phía xa xa, vừa bay

nhanh vừa truyền âm.

"Tiểu Thanh, đi cùng ta!"

Hứa Thanh không chần chờ chút nào, tay phải giơ lên trảo một cái về phía

Thanh Thu, trong lúc tâm thần Thanh Thu đang chấn động, Hứa Thanh chụp lấy

bờ vai của nàng, đuổi theo phía đội trưởng.

Lúc bốn người nhanh chóng bay đi xa, Chu Hành Vu đang chém giết cùng

những cỗ thi hài kia bỗng nhiên quay đầu, nhìn qua bóng lưng đám Hứa Thanh

rời đi, vừa muốn đuổi theo.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Quốc chủ Thiên Đính Quốc đang giao thủ

cùng hai cỗ thi hài Linh Tàng bỗng phun ra một ngụm máu tươi, bày ra vẻ

không địch lại, rút lui ra.

Mà không có gã ngăn trở, hai cỗ thi hài kia bay thẳng đến phía Chu Hành

Vu.

Cùng lúc đó vị Quốc chủ Thiên Đính Quốc này, cũng lập tức ra tay, đồng

dạng ngăn trở Chu Hành Vu.

Chu Hành Vu biến sắc, phải lập tức bỏ qua truy kích, cấp tốc tránh đi, đồng

thời hiện ra sắc mặt khó coi nhìn về phía Quốc chủ Thiên Đính Quốc.

"Chu đại nhân, thật ngại quá, Thần tử có việc riêng của Hắc Thiên tộc cần

xử lý, chúng ta không tiện đi theo, chớ có cưỡng cầu." Quốc chủ Thiên Đính

Quốc nhàn nhạt mở miệng.

"Ngươi xác định bọn họ thật sự là Hắc Thiên tộc? Gấp gáp như thế, lại còn

không cho chúng ta đi theo, việc này chắc chắn có vấn đề!" Thần sắc Chu Hành

Vu âm trầm.

"Vậy Chu đại nhân, ngươi lại có thể xác định bọn họ thật sự không phải Hắc

Thiên tộc sao?" Quốc chủ Thiên Đính Quốc bình tĩnh nói, sau đó lại nói khẽ.

"Huống hồ, trong ý chỉ mà ngươi lĩnh, cũng không bao hàm việc điều tra

thiệt giả, hết thảy đều có phía trên quyết định, ngươi hà tất cứ ôm chức trách

vào người?"

Chu Hành Vu không lên tiếng nữa, dĩ nhiên gã cũng hiểu đạo lý đó, mà thật

ra gã cũng cần đối phương nói ra những lời như vậy để ngăn cản, kể từ đó cho

dù thật sự xảy ra vấn đề gì, gã cũng có thể giải thích.

Cùng lúc đó, mượn nhờ thời cơ Hắc Y Vệ bị đám thi hài thu hút, bốn người

Hứa Thanh bay nhanh trong rừng, đội trưởng dẫn đường phía trước, toàn diện

bộc phát tốc độ, mang theo Ninh Viêm run rẩy hoảng sợ, không ngừng lên

xuống.

Ninh Viêm cũng muốn khóc, gã không biết tại sao đối phương đến lúc này

còn muốn mang theo mình, điều này hiển nhiên không thể nào là hảo ý, nhất

định là muốn lấy mình để làm chút việc gì đó, ví dụ như đem mình đi hiến tế.

Cùng chung ý nghĩ này, còn có Thanh Thu.

Nàng bị Hứa Thanh mang theo, đi sau lưng đội trưởng, nhanh chóng nhảy

lên xuyên thẳng rừng cây, tiến về phía trước.

Thanh Thu bi phẫn, có lòng muốn vùng vẫy nhưng cũng biết làm như vậy

không thực tế.

Mà toàn bộ hành trình Hứa Thanh không nói một lời, cảnh giác bốn phía

đồng thời cũng thi thoảng quan sát đội trưởng.

Hắn cũng không tiếp tục mở miệng hỏi nguyên do cụ thể.

Hứa Thanh cảm thấy nếu như mình lựa chọn tín nhiệm đối với đại sư huynh,

vậy thì cũng không cần thiết lập tức hỏi đến cùng.

Nhất là câu nói lúc trước đó của đội trưởng, cũng đã giải thích bộ phận nghi

ngờ khó hiểu của hắn.

"Ở kiếp này chưa từng tới, không có nghĩa rằng mấy kiếp trước chưa từng

tới....." Hứa Thanh thì thào trong lòng, thân thể nhoáng một cái tránh đi

nhánh cây phía trước, cùng đội trưởng lao về phía trước, cách chỗ sâu càng lúc

càng gần.

Đồng thời hắn cũng nhìn ra đội trưởng không phải dẫn đường thẳng tắp, mà

đang chạy tới chạy lui bên trong phiến khu vực này, dường như đang tìm kiếm

cái gì.

"Đại sư huynh, ngươi đang tìm cái gì?" Hứa Thanh truyền âm hỏi.

Đội trưởng vù vù rõ ràng dồn dập, trong mắt bắn ra tia sáng mãnh liệt, lộ ra

không phải điên cuồng mà là khát vọng trước đó chưa từng có.

"Ta đang tìm A La Ngạc, tại sao còn không ra, có lẽ không sai, đầu tiên là

Xa Bỉ Thi kiếp, về sau hẳn là A La Ngạc kiếp..."

Đội trưởng đáp lại, bỗng nhiên xa xa lập tức có tiếng vang truyền đến.

Soạt!

Soạt soạt!

Soạt soạt soạt!

Tiếng vang này lập tức liền khiến hai người chú ý, một khắc nhìn tới, chỉ

thấy trên một cây đại thụ xa xa có một con chim to ba thước đang đứng, toàn

thân con chim này không có lông vũ, thân thể trụi lủi, đồng thời còn có bộ phận

khu vực máu thịt mơ hồ, máu tươi nhỏ xuống.

Con mắt của nó đã bị mù, chỉ có hai cái hắc động tối om, nó chỉ có một

hành động, đó là mổ xuống cây.

Mà phiến khu vực chỗ này làm cho người ta có một loại cảm giác rất quái

đản, nếu như ví von cái phạm vi này thành một bức tranh, như vậy bức tranh

trước mắt này tồn tại rất nhiều lỗ thủng.

Trái một lỗ phải một lỗ, rất nhiều bộ phận biến mất, thoạt nhìn giống như là

tổ ong.

Mà những địa phương biến mất kia là một mảnh đen nhánh, giống như là hư

vô.

Khi một màn quái dị này rơi vào trong mắt đám người Hứa Thanh, thanh âm

mổ cây lần nữa vang vọng.

Ánh mắt Hứa Thanh ngưng lại, hắn chú ý tới âm thanh con chim mổ xuống

cây phát ra, giờ phút này thế mà lại rõ ràng quỷ dị như cụ thể hóa, biến thành

một khối âm phù vặn vẹo, phiêu hướng về một bên.

Sau khi truyền xuống mặt đất liền nhanh chóng mơ hồ, như bị cắn nuốt.

Bùn đất cũng tốt, cây cối cũng được, một cái chớp mắt khi bị âm phù đụng

chạm liền tan biến, biến thành một hắc động.

"Chính là trong chỗ này!"

Đội trưởng nhìn qua đây hết thảy, trong giọng nói truyền ra sự vui mừng,

khi con chim gõ kiến tiếp tục truyền ra âm thanh, khi âm phù mới hình thành

bay xuống một bên, y lập tức ra hiệu về phía Hứa Thanh, sau đó mang theo

Ninh Viêm bay thẳng đến âm phù.

Hứa Thanh thở sâu, kéo theo Thanh Thu tương tự lao đến.

Trong nháy mắt, bốn người bọn họ đến gần âm phù đó, một nháy mắt đụng

chạm cùng nó, lực lượng âm phù bộc phát, bóng người bốn người cùng với

không gian ba thước chung quanh phịch một tiếng, biến mất không thấy gì nữa,

hóa thành hắc động.

Chim gõ kiến trên cây vẫn mổ cây như trước, liên tục truyền ra âm thanh.

Dần dần toàn bộ khu vực bốn phía không ngừng tan biến, cuối cùng toàn bộ

cũng mất đi, con chim gõ kiến này ngẩng đầu, vỗ đôi cánh không có một cọng

lông nào, thân hình bay lên, trong khi bay lại truyền ra từng trận chim hót khó

nghe, bay tới một phía khác.

Không bao lâu sau, nó lại tìm được một cây đại thụ, đứng trên cành cây tiếp

tục mổ xuống, âm phù lần nữa xuất hiện, bốn phía lại tan biến, lập đi lập lại….

Dưới bầu trời huyết sắc, từng sơn mạch màu tím giăng khắp nơi, bầu trời

cũng không có nhật nguyệt, nguồn sáng là từ đại địa màu đỏ sậm chiếu lên, rọi

ngược lên bầu trời.

Đây chính là nơi sau khi Hứa Thanh chạm vào âm phù xuất hiện.

Bốn phía không có bất kỳ hoa cỏ cây cối nào, mà bất kể mặt đất hay là sơn

mạch, đều không phải là núi đá hay bùn đất tạo thành, khi dẫm lên trên thì cảm

nhận trong sự mềm còn mang theo cứng rắn, tạo cho Hứa Thanh cảm giác giống

như là máu thịt vậy.

Trong ánh sáng màu đỏ tản ra, hô hấp của Thanh Thu có chút dồn dập,

tương tự cùng Hứa Thanh, cũng đang quan sát bốn phía, cả người Ninh Viêm

run rẩy sờ lên mặt đất, sau đó lập tức kêu rên lên.

"Xong đời, chúng ta bị ác mộng Ách Tiên Tộc thôn phệ rồi, nơi đây không

ra được....."

"Câm miệng!" Đội trưởng liếc qua Ninh Viêm.

Ninh Viêm lập tức im tiếng, vẻ mặt buồn rười rượi cưỡng ép hiện ra một tia

nịnh nọt, nhìn tên Hắc Thiên tộc kinh khủng trước mắt này