Quang Âm Chi Ngoại

Chương 848




Nghênh Hoàng Châu kéo dài theo Thái Ti Độ Ách Sơn, một đường thẳng về

phía bắc, lúc này trên bầu trời là một đám mây đen giăng kín.

Dưới từng trận lôi điện và mây đen cuồn cuộn, thời khắc này thiên địa hình

như cũng đã trở thành một màu, truyền ra từng tia áp lực, giống như một cái

lồng giam thật lớn.

Toàn bộ chúng sinh tựa như bị nhốt vào trong lồng giam, không cách nào

thoát khốn, chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.

Từng giọt nước mưa to như hạt đậu trút xuống, quét sạch đại địa, từng đoàn

từng đoàn hơi nước tựa như sương mù hiện lên, bao phủ khắp bốn phía trên mặt

đất, xâm nhập vạn vật.

Trong trận mưa to, một chiếc phi chu cực lớn to tới 3000 trượng đang bay

vút giữa thiên địa, lao thẳng về phía trước.

Tốc độ cực nhanh, liên tiếp vang ra từng trận âm thanh nước mưa đập vào

cùng với rậm rạp hơi nước hiện lên.

Từ xa nhìn lại, tựa như một con Thương Long đang ngao du ở trên bầu trời.

Nhất là này tạo hình của chiếc phi chu này, vốn cũng là hình rồng.

Mũi thuyền còn có hai cái râu rồng thật dài, trong lúc bay nhanh, bên trên

sợi râu liền tràn ra từng tia ánh sáng âm u lập lòe, dò xét bát phương.

Bên trong phi chu, Hứa Thanh mặc một thân đạo bào màu tím uẩn kim,

dùng một băng đai màu trắng uẩn đỏ buộc tóc, hắn đứng trên boong thuyền, hai

tay ấn vào mạn thuyền, đứng cách màn mưa nhìn về nơi xa xăm.

Tất cả mọi thứ trong tầm mắt là một mảnh mông lung, vào thời khắc này

toàn bộ thế giới dường như đang trong thời kỳ hỗn độn sơ khai, vô tận bao la

mờ mịt.

Nhìn qua một màn này, liền khiến người ta không khỏi dâng lên một loại

cảm giác thiên địa mênh mông cuồn cuộn, bản thân lại rất nhỏ bé.

Cũng khiến cho Hứa Thanh nghĩ tới những gì mình nhìn thấy bên trong Thi

Cấm, cùng với những tồn tại không thể nhìn thẳng khi hắn thông qua pháp bảo

Cấm Kỵ cổ kính thanh đồng dò xét thiên địa nhìn thấy.

Bọn họ giống như ký sinh ở trong phiến này thế giới, mà vạn vật chúng sinh

thì trở thành chất dinh dưỡng của bọn họ.

Khiến người ta chán ghét.

Hứa Thanh than nhẹ một tiếng, thu hồi suy nghĩ.

Bọn hắn đã rời khỏi Liên Minh Bát Tông được nửa tháng.

Trong nửa tháng này, hắn ngoại trừ tu hành thì đa số thời gian còn lại hắn

đều đứng ở chỗ này nhìn về phương xa, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít có một

loại cảm xúc đặc biệt đối với chuyến đi xa lần này.

Có chờ mong, có phiền muộn, có phức tạp.

Chờ mong là bởi vì tiếp theo hắn sẽ đi tới một địa phương lạ lẫm, bắt đầu

một đoạn nhân sinh mới, hắn từ một góc của Nam Hoàng Châu đi tới Thất

Huyết Đồng, lại đi tới Nghênh Hoàng Châu, mà địa phương tiếp theo là một nơi

mà hạng người phàm tục cả đời cũng không có cách nào tới được.

Quận Đô của một Quận.

Phiền muộn là bởi vì... ngọn núi Triêu Hà Sơn.

Khát vọng của hắn rất nhanh liền đạt được, cũng cảm thấy có chút lo lắng

không yên khi sắp tận mắt mình nhìn thấy phần mộ của bọn họ.

Mà hai loại cảm xúc này giao thoa, liền biến thành phức tạp.

Hứa Thanh im lặng.

Hồi lâu sau hắn liền cúi đầu, nhìn vào cái tiểu ấn chỉ to bằng móng tay trong

bàn tay, toàn thân tiểu ấn là một màu đen, phía trên điêu khắc một chút đồ đằng

hung thú rất là tinh xảo.

Trong nửa tháng này, hắn đã hoàn toàn nghiên cứu và hiểu rõ về cái tiểu ấn

mà lão tổ tặng cho mình trước khi đi.

Đây là một món lợi khí chủ sát phạt, một khi triển khai liền có được khả

năng đánh đâu thắng đó.

Nhưng nếu lấy tu vi Kim Đan thôi phát thì chỉ có thể dùng một lần là hết,

sau đó cần phải uẩn dưỡng trong một khoảng thời gian dài mới có thể tích lũy

đủ một lần công kích tiếp theo.

Bây giờ đã trôi qua nửa tháng, Hứa Thanh đã hoàn thành uẩn dưỡng, trong

khi hắn đang vuốt vuốt rồi thu hồi, bên trong khoang thuyền bỗng có người đi

ra, đi tới bên người Hứa Thanh.

"Bái kiến Ngũ gia." Hứa Thanh chắp tay cúi đầu.

Người đến là một bà lão, chính là Phong chủ đệ ngũ phong của Thất Huyết

Đồng, Ngũ gia mặc một thân áo bào màu xanh, dung nhan già nua, tóc màu xám

trắng, nhưng ánh mắt của bà lại rất sáng.

Giờ phút này cả hai đứng trên mũi tàu, bà lão nhìn qua Hứa Thanh một chút,

trên mặt nở nụ cười.

Từ tận đáy lòng, Ngũ gia rất thưởng thức người đệ tử đã mang tới rất nhiều

vinh quang cho Thất Huyết Đồng này, nhìn qua Hứa Thanh, bà giống như có thể

nhìn thấy tương lai của Thất Huyết Đồng.

Thế nên Ngũ gia rất cố gắng để cho ánh mắt của mình trở nên ôn hòa hơn.

Nhưng trải qua nhiều năm nghiên cứu trận pháp âm tà khiến cho thực chất

bên trong của bà cũng hiện ra sự âm hàn, thế cho nên khi bà nở nụ cười, bên

trong không khỏi mang theo một loại âm trầm không thể tiêu tan.

"Tâm của ngươi không yên tĩnh."

Ngũ gia liếc mắt nhìn qua Hứa Thanh, bà cảm nhận được hình như trong

lòng của người đệ tử này có việc gì đó phức tạp.

Hứa Thanh nhẹ gật đầu.

"Đời người tất có ly biệt, có những lúc phải đi xa, cũng có những lúc không

thể không dâng lên cảm xúc thăng trầm, việc này người ngoài không thể giúp

ngươi được, ngươi chỉ có thể dựa vào bản thân, tự mình suy nghĩ cẩn thận rõ

ràng, sau đó mới có thể thông thấu, ngươi còn nhỏ, lần này coi như là một

đường quan sát phong cảnh và con người đi."

"Phong Hải Quận có 13 Châu, Nghênh Hoàng Châu nằm ở tận cuối phía

Nam, tiếp theo chúng ta phải đi qua bốn Châu mới có thể đi đến Quận Đô, trung

tâm của Phong Hải Quận."

"Mà tình hình mỗi Châu đều không giống nhau, mặc dù đều lấy nhân tộc

làm chủ, nhưng cũng có không ít nơi tụ tạp đông đảo các loại tộc quần ngoại

tộc." Ngũ gia tươi cười mở miệng, nhưng bên trong vẫn tràn ngập âm trầm.

"Ngũ gia, lộ trình lần này cần mất tám tháng sao?" Hứa Thanh ôm quyền

cảm ơn Ngũ gia đã an ủi, sau đó liền nhẹ giọng hỏi.

"Không sai, ta tới tìm ngươi, cũng là muốn báo cho ngươi biết chuyện này."

"Lần này chúng ta sẽ mượn nhờ bảy điểm truyền tống công cộng, cùng với

ba lượt mượn đường kỳ dị, còn cần phi hành 3 tháng trên sa mạc, cuối cùng mới

có thể tới nơi, tính toán thời gian, có lẽ đúng vừa tám tháng, vì an toàn, lộ tuyến

được giữ bí mật tuyệt đối, ngươi tự mình biết là được."

Nói xong, bà lão vỗ vỗ bờ vai Hứa Thanh.

"Hứa Thanh, trước khi đi, lão tổ và sư tôn của ngươi đều đã thông báo với

ta, sau khi đến Quận Đô, ngươi có việc gì cần lão thân ta làm thì cứ mở miệng

là được, lão thân ta không có sở trường đấu pháp, nhưng sở trường của ta là

dùng trận sát."

Phong chủ Đệ ngũ phong tươi cười, trong bản năng của bà ẩn chứa một tia

âm trầm, mà giờ phút này sự âm trầm đó lại càng hiện ra rõ ràng hơn nữa, bên

trong thậm chí còn có một mùi máu tanh.

Hứa Thanh cũng không ngoài ý muốn, phong cách của Thất Huyết Đồng

vốn dĩ là như thế này, mà trận pháp phân chia hai cực chính tà khác biệt, hiển

nhiên thứ mà Phong chủ đệ ngũ phong am hiểu chính là tà trận, chủ yếu dùng

thủ đoạn để giết địch.

"Đa tạ Ngũ gia." Hứa Thanh chắp tay cúi đầu.

Cùng lúc đó, trong khi trận mưa to đang tung bay khắp nhân gian, bên trong

sơn mạch Thái Ti Độ Ách, cạnh một tòa phần mộ, có một người mặc áo tơi

đang đứng.

Người này lặng lẽ đứng dưới trận mưa to, mặc kệ nước mưa rơi vào trên

người, phát ra từng tiếng lộp bộp ồn ào.

Trong khi nước mưa tựa như tạo thành một thủy tuyến kết nối thiên địa, gã

chậm rãi ngẩng đầu nhìn chiếc phi chu đang bay xa trên bầu trời.

Hai mắt dưới chiếc mũ rộng vành lộ ra một tia ánh sáng màu vàng nhạt.

Đó là biểu hiện của Thần Tính.

Một cỗ sát ý mãnh liệt trong lòng bốc lên, nhưng lại tương tự như khí tức

của gã, không hề hiển lộ ra bên ngoài chút nào, toàn thân còn không có chút

chấn động.

Gã đứng ở nơi đó, thật giống như đã hòa thành một thể cùng với bốn phía,

không cách nào bị cảm giác được.

"Quân Nhi, không qua bao lâu nữa, vi phụ sẽ giúp ngươi đạt thành mong

muốn, giết người ngươi muốn giết nhất khi còn sống."

Người mặc áo tơi cúi đầu, nhìn qua phần mộ trước mặt, nhẹ giọng mở

miệng, âm thanh có chút khàn khàn.

Trong cơn mưa, chữ viết trên bia mộ phía trước có chút mơ hồ, nhưng nếu

cẩn thận nhìn vẫn có thể nhìn ra bên trên có một hàng chữ lờ mờ.

Mộ ái tử Thánh Quân.

Bên trong phần mộ cũng không có hài cốt, đây là một cái mộ chôn quần áo

và di vật.