U Tinh Linh Tôn thở sâu, những lời mà con bò sát nhân tộc trước mắt này
nói ra, khiến cho đáy lòng của ả thoáng nhấc lên gợn sóng, ngày bình thường ả
rất thích sạch sẻ, hầu như mỗi ngày đều sẽ dùng pháp thuật để tẩy rửa toàn thân.
Mặc dù tu vi đến cảnh giới này đã không còn có vết bẩn gì nữa, cũng không
thể nào có dấu vết dơ bẩn, nhưng thói quen của ả là như vậy, nhưng từ khi ả bị
trấn áp ở đây đến bây giờ, một thân tu vi không cách nào triển khai, đã thật lâu
không tẩy rửa qua bản thân mình rồi.
Cho nên mặc dù thân thể vẫn sạch sẽ như trước, nhưng trong lòng của ả lại
có một cảm giác rất không khỏe.
Nhưng cũng chỉ là như vậy, cái này còn chưa đủ để cho cảm xúc của ả chấn
động, giờ phút này theo một tiếng hít sâu, ả lại khôi phục như thường, vẻ mặt
tiếp tục lạnh như băng.
Đội trưởng trừng mắt nhìn, chú ý tới vị trung niên Chấp Kiếm Giả đang
nhìn chính mình, tinh thần lập tức chấn động, thầm nghĩ U Tinh nho nhỏ, nhìn
xem ta kích thích ngươi như thế nào, vì vậy liền tươi cười mở miệng.
"Bà bà, có một thứ âm thanh rất là êm tai, ta mời ngươi nghe một chút."
Nói xong, đội trưởng lấy ra chiếc răng nanh của yêu xà, quay đầu nhìn Hứa
Thanh.
Hứa Thanh biết rõ đội trưởng đang muốn làm gì, vì vậy liền lặng lẽ đi tới,
một bên cầm lấy y phục, trải lên trên mặt đất.
"Đổi thành cái yếm lớn kia!" Đội trưởng ngạo nghễ nói.
Hứa Thanh trầm mặc, hất tay lên ném cái yếm tới.
Trong nháy mắt tiếp theo, đội trưởng liền ôm chiếc răng nanh rạch tới rạch
lui trên cái yếm, truyền ra từng trận âm thanh xoẹt xẹt xoẹt xẹt bén nhọn.
Những kiện y phục kia vốn đã tàn phá, giờ phút này theo đội trưởng không
ngừng rạch cắt, lại càng biến thành tàn tạ hơn nữa.
"Lúc ấy ở trong động phủ, ta chính là cầm thứ này để cắt y phục của ngươi,
ngươi nghe xem, âm thanh này tuyệt vời cỡ nào chứ hả!"
U Tinh vừa mới đè xuống cảm xúc, dưới âm thanh này sự kích thích, tâm
tình lại có chỗ lên xuống, hô hấp cũng trở nên dồn dập một chút.
Ả nhìn chằm chằm đội trưởng, nhìn đối phương đang cắt tới cắt lui trên từng
kiện y phục mà mình âu yếm, cái loại cảm giác này, tựa như đang cắt vào trong
lòng của ả vậy.
Mắt thấy như thế, ánh mắt của trung niên Chấp Kiếm Giả nhìn qua đội
trưởng cũng trở nên kỳ lạ hơn trước.
Đội trưởng vô cùng đắc ý trong lòng, thầm nghĩ vẫn còn có thứ càng kích
thích hơn nữa, vì vậy lại lục lọi tìm một hồi, sau đó liền giơ tay phải lên, lấy ra
một khối ngọc giản lưu niệm.
Sau đó trực tiếp mở ra ở ngay trước mặt U Tinh, một cảnh tượng lập tức
hiện ra từ bên trong.
Trong tấm hình là một cỗ thân thể to lớn, trên mặt của thân thể này là ba
người bọn họ đang ra sức hấp thu, Hứa Thanh và đội trưởng đứng ở bên cạnh
cái mũi, Thanh Thu nằm ở trên mi tâm.
"Ngươi nhìn cái mũi trắng này xem, thật là cao và đẹp nha, ôi, tại sao nó lại
biến thành màu đen rồi ta?"
"Ồ, ngươi xem, nó không còn nữa rồi."
"Ngươi!" Hô hấp của U Tinh càng lúc càng dồn dập hơn, nhìn chằm chằm
hình ảnh mũi của chính mình biến thành màu đen, sau đó liền hòa tan, trong mắt
xuất hiện tơ máu, thân thể cũng đang run rẩy.
Đội trưởng cũng càng kích thích đối phương hơn nữa, dần dần tiến dần,
đồng thời cũng bao hàm rất nhiều phương diện, từ mùi, đến quần áo, sau đó là
tiếng cắt xoẹt xẹt cùng với cảnh tượng này, triển khai toàn bộ phương hướng.
Loại hành vi không ngừng kích thích từ khứu giác, thính giác cùng với thị
giác này, theo cái mũi phân thân của U Tinh trong tấm hình tiêu tán, trong thời
gian ngắn, gợn sóng bên trong tâm thần của U Tinh đã dâng lên thành sóng lớn.
Nhưng ả vẫn rất lý trí, dù đến lúc này vẫn rất kiềm chế, không ngừng hít sâu
để đè xuống lửa giận bốc lên trong lòng.
Hứa Thanh nhìn qua một màn này, đáy lòng cũng vô cùng bội phục năng lực
thu hút cừu hận của đội trưởng.
Thanh Thu thì vô cùng cảnh giác, bây giờ nàng cảm thấy sự nguy hiểm của
Chó Điên hình như còn cao hơn cả Quỷ Thủ.
Mà vị trung niên Chấp Kiếm Giả kia thì lại càng thở sâu, nhìn Trần Nhị
Ngưu đang cười hì hì, cảm thấy người này cũng coi là một nhân tài, nhất là câu
nói sau cùng kia, lộ rõ ra một loại cảm giác …vô cùng ti tiện.
"Khó trách tượng thần Đại Đế chỉ cấp cho y ánh sáng một trượng, đúng là
quá ti tiện."
Giờ phút này U Tinh Linh Tôn nghiến răng, nhìn chằm chằm đội trưởng,
giọng nói không còn ưu nhã nữa, mà đã biến thành khàn khàn.
"Ngươi muốn chọc giận ta sao, không thể nào, ta sẽ không bị một con kiến
như ngươi chọc giận."
Vẻ mặt đội trưởng trở nên kinh ngạc.
"Thực ra ta cũng không có cái ý nghĩ này, ta chỉ muốn tặng cho ngươi một
món lễ vật."
Nói qua, đội trưởng lấy ra một cọng lông vừa dài lại vừa thô từ trong túi trữ
vật, đặt ở trước lồng giam.
Nhìn cọng lông kia, Hứa Thanh và Thanh Thu cũng sửng sốt một chút,
trung niên Chấp Kiếm Giả cũng là như thế, U Tinh bên đó cũng khẽ giật mình,
ánh mắt không tự chủ được nhìn sang.
Chú ý tới phản ứng của mọi người, đội trưởng mặt mày hớn hở, tiếp tục ho
khan một tiếng.
"Không thể nào, ngay cả lông mũi của mình mà ngươi cũng không nhận ra
sao?"
"Một cọng lông mũi thật là lớn đó nha, ngươi nhìn xem, nó thô cỡ nào, dài
bao nhiêu đấy hả?"
"Lúc trước trộm nhà của ngươi, xé y phục của ngươi, trộm bảo bối của
ngươi, hút cái mũi của ngươi, hủy đạo huyết của ngươi, lại hại tâm thần của
ngươi thất thủ nên bị Chấp Kiếm Giả trấn áp, những cái này đều là lỗi của
chúng ta."
"Nếu như cái mũi của ngươi đã không còn, vậy cọng lông mũi này cũng coi
như là một vật kỷ niệm để nhớ lại. Về sau khi nghĩ tới cái mũi của mình, ngươi
có thể lấy nó ra để nhìn một cái cho đỡ nhớ nhé."
"Không cần cảm tạ ta, trộm cướp cũng có đạo riêng của mình!" Câu nói sau
cùng của đội trưởng vô cùng khẳng khái hữu lực, thậm chí vẻ mặt còn vô cùng
thần thánh.
Toàn bộ phòng giam nháy mắt yên lặng, chỉ có lời nói thần thánh của đội
trưởng vang vọng.
Cuối cùng dưới ánh mắt trợn to của Hứa Thanh, khi Thanh Thu trợn mắt há
hốc mồm, vị trung niên Chấp Kiếm Giả chấn động tâm thần, U Tinh bên đó
chợt đứng lên, trong miệng phát ra tiếng rống thê lương trước đó chưa từng có.
"Ta muốn giết ngươi!!"
"Các ngươi giết y cho ta, ta đồng ý cho các ngươi sưu hồn, tùy tiện sưu hồn,
lục soát cái gì cũng được, chỉ cần giết y, để cho ta ăn y!!"
U Tinh không nhịn được nữa, cảm xúc bạo phát.