Nếu so với phương Nam, thì trời ở phương Bắc sẽ tối sớm hơn một chút,
hoàng hôn cũng là như thế.
Tới vô cùng nhanh, đi cũng nhanh để thoái vị nhường cho đêm tối lên ngôi.
Bởi vì tuyết trắng không thích ánh nắng, bởi vì bầu trời chán ghét hoàng
hôn.
Cho nên một ngày ở nơi này trôi qua rất nhanh, bầu trời lại biến thành một
mảnh đen nhánh.
Chỉ là đêm tối dài dằng dặc...
Hứa Thanh đứng trước lều vải của mình ngóng nhìn đêm tối, nhìn về phía
Nam Hoàng Châu xa xa.
Nơi đây cách Nam Hoàng Châu rất xa xôi.
"Không biết bây giờ Trần Phi Nguyên như thế nào, còn có Đình Ngọc, hiện
giờ nàng thế nào. Có bọn họ, có lẽ trước mộ phần lão sư sẽ không thiếu tế bái."
Hứa Thanh thì thào, đi vào chiếc lều vải của mình.
Sau đó liền khoanh chân ngồi, than nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại.
Hồi lâu sau những gợn sóng trong tâm hắn cũng bình tĩnh trở lại, lúc này
hắn mới lấy ra chiếc bình nhỏ bằng bùn ngói.
"Hy vọng nó có thể hữu dụng." Hứa Thanh để bình nhỏ bằng bùn ngói ở
một bên, lấy ra que sắt màu đen đã đi theo bên mình bao nhiêu năm tháng, tay
phải khẽ vuốt ve nhẹ nhàng.
Mỗi một chỗ hay mỗi một phần sắc bén của que sắt, hắn đều biết rõ, từng
chi tiết nhỏ hắn đều nắm bắt.
Tiên sinh giáo thư trong xóm nghèo đã từng nói qua, người càng lớn tuổi lại
càng là nhớ tới mối quan hệ cũ, Hứa Thanh cảm thấy câu này không phải tuyệt
đối cho lắm, bởi vì dù hắn không lớn tuổi, nhưng hắn lại rất hoài niệm.
Vô luận là người cũ hay là vật cũ, chỉ cần đã từng trợ giúp hắn, hắn đều sẽ
không quên.
Mang theo cảm xúc như vậy, Hứa Thanh cúi đầu mở ra chiếc bình nhỏ bằng
bùn ngói, cầm que sắt màu đen đưa vào trong miệng bình.
Rất nhanh, Hứa Thanh liền cảm nhận được bên trong chiếc bình nhỏ bằng
bùn ngói này tràn ra một tia sương mù màu vàng.
Tia sương mù này tung bay, dần dần chui vào bên trong que sắt màu đen,
nhưng cũng có bộ phần lại vờn quanh trên dưới que sắt, quấn lấy từng vòng và
chậm rãi bồi dưỡng.
Quá trình này không ngắn, trôi qua tận một đêm, cho đến khi trời bên ngoài
còn chưa tờ mờ sáng, toàn bộ sương mù màu vàng quấn quanh trên que sắt màu
đen đều tiêu tán.
Chúng nó dung nhập toàn bộ vào bên trong que sắt màu đen.
Hứa Thanh lấy que sắt ra để trước mắt, cẩn thận quan sát rất nghiêm túc,
cho đến khi hoàn toàn dò xét toàn bộ, thần sắc Hứa Thanh mới hiện ra vẻ vui
vẻ.
Trong một đêm, vài đạo vết nứt mà que sắt màu đen từng xuất hiện đã được
chữa trị hơn phân nửa, quan trọng nhất là chất liệu bản thân của nó đã dần
không giống với trước đây.
Giống như đã được luyện chế lại một lần.
Về điểm này lão tổ Kim Cương Tông càng có quyền lên tiếng, cho nên Hứa
Thanh liền triệu hoán lão ra, khi lão tổ Kim Cương Tông nhìn thấy một màn
này, cũng cảm thụ vô cùng nghiêm túc một phen, cuối cùng xác định và mở
miệng.
"Chủ tử, ta có thể cảm nhận được chất liệu của que sắt đang thay đổi, giống
như tu sĩ tấn cấp vậy, nó cũng đang tấn cấp, cứ tiếp tục như vậy nó sẽ xuất hiện
thuế biến, từ trọng bảo biến thành pháp khí, lại bởi vì đã từng được ta gia trì
qua, cho nên một khi trở thành pháp khí, uy lực của nó cũng sẽ không kém chút
nào so với linh khí!”
“Thậm chí có thể nói nó là linh khí rồi, nhưng cũng cần phải bồi dưỡng
nhiều hơn mới được."
Hứa Thanh nhẹ gật đầu, trong mắt lộ ra suy tư.
Loại Thượng Chương Canh Kim Khí này giá cả rất quý, nhưng có thể mua
được, dĩ nhiên đây cũng là phương thức thu hoạch đơn giản nhất, nhưng mà
Hứa Thanh cảm thấy có lẽ số lượng bán ra bên ngoài sẽ không nhiều.
"Trước mắt cứ tìm xem, mặt khác gần đây ta cũng muốn đi tới Thái Sơ Ly U
Trụ một chuyến, thử xem có thể thu được loại Thượng Chương Canh Kim Khí
này hay không."
Hứa Thanh hạ quyết tâm trong lòng, cẩn thận thu hồi que sắt màu đen rồi
nhắm mắt đả tọa.
Thoáng sau bầu trời liền sáng rõ, Hứa Thanh mở mắt đi ra ngoài, tìm kiếm
Thượng Chương Canh Kim Khí trong toàn bộ phường thị ở thành trì.
Đích xác như hắn phán đoán, mặc dù không phải là không ai bán loại khí kỳ
dị đến từ Thái Sơ Ly U Trụ này, nhưng số lượng chính xác là rất ít, có thể đếm
được trên bàn tay, Hứa Thanh tìm cả ngày mới được ba sợi.
Dựa theo phân tích của hắn, muốn que sắt màu đen hoàn thành tấn cấp, hắn
cần ít nhất ba mươi sợi.
Mang theo ý nghĩ như vậy, theo hoàng hôn sắp đến, trên đường Hứa Thanh
đi về nơi cư trú, hắn lần nữa thấy được cái đạo đàn kia, thấy được lão giả
khoanh chân phía trên, nghe được đạo về thảo mộc từ trong miệng của lão giả.
"Dạ Thi Khiên Ngưu, lại tên là Độc Sơn Căn Ban Cưu Cúc, là thực vật họ
cúc, Tế Mạch Ban Cưu Cúc, có thân và dây dài, gốc dây bằng gỗ, sống ở Thi
Âm Sơn Câu, bên dòng suối âm lãnh hoặc trong rừng..."
Thanh âm tang thương vang vọng bốn phương, chỉ là số lượng tu sĩ bên
ngoài đạo đàn đã ít hơn so với hôm qua, hôm nay chỉ có mười mấy người.
Hứa Thanh nghe một hồi sau đó lặng lẽ rời đi, lần này trước khi đi hắn
thanh toán một khối linh thạch.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, rất nhanh lại trôi qua nửa tháng.
Trong nửa tháng này đệ tử các tông của nhân tộc đi đến Thái Sơ Ly U Trụ
càng ngày càng nhiều, khiến cho thành Thái Sơ thành cũng càng thêm náo
nhiệt, vả lại cũng có thêm không ít tu sĩ leo lên Thái Sơ Ly U Trụ.
Chỉ là vị trí đệ nhất trên bảng xếp hạng vẫn như cũ là Lý Tử Lương của Thái
Ti Tiên Môn, độ cao của gã đã sắp đạt đến mức 800 trượng, nhưng càng tăng
lên hình như lại càng khó khăn.
Tính đến lúc này, Lý Tử Lương cũng đã gửi chiến thư thêm ba lượt tới liên
minh, người bị thách thức vẫn là Hứa Thanh.
Hứa Thanh bỏ qua, trong khoảng thời gian này ngoại trừ thỉnh thoảng thu
mua một chút Thượng Chương Canh Kim Khí, phần lớn thời gian của hắn đều
đặt chân ở chỗ đạo đàn, mỗi ngày khi trở về hắn đều ngừng chân đứng ở đây
một lúc, đây cũng đã trở thành một loại thói quen của hắn.
Cho đến khi hắn nghe lão giả kia bắt đầu giảng thuật phương pháp luyện
đan, hắn dứt khoát ngồi ở bên cạnh đạo đàn để lắng nghe.
Năm đó Bách đại sư chỉ truyền thụ cho hắn về thảo mộc, còn luyện đan thì
lại không truyền thụ nhiều lắm, tất cả đều là Hứa Thanh tự mình chậm rãi tìm
tòi và tự học mà thành.
Mặc dù cũng có một ít thành tích, nhưng tổng thể mà nói Hứa Thanh vẫn có
chút thiếu khuyết về mặt luyện đan, vì vậy hắn nghe rất nghiêm túc, cuộc sống
của hắn cứ bình tĩnh trôi qua như vậy, nhiều khi điều này khiến cho Hứa Thanh
có chút hoảng hốt, hắn cảm giác tựa như mình lại trở về trong doanh địa thập
hoang giả.
Đồng thời hắn cũng cảm nhận được lão giả có dung mạo xấu xí kia hẳn là
có tạo nghệ đan đạo cực cao, bởi vì rất nhiều điểm mấu chốt, đối phương
thường thường chỉ nói một câu là Hứa Thanh sẽ có một loại cảm giác bừng tỉnh
đại ngộ.