Lúc này đang là buổi trưa, rõ ràng bầu trời nắng rất gắt, nhưng trước mắt
Hứa Thanh lại không hề có chút ánh sáng nào cả.
Rõ ràng bến cảng số 176 vô cùng hối hả, nhưng trong nhận thức của Hứa
Thanh, hình như tất cả âm thanh đều đã biến mất.
Cái loại cảm giác không chân thật vô cùng mãnh liệt này khiến cho hắn cảm
thấy hết thảy đều giống như chỉ là một trò đùa, đám người đi qua ở xa xa, phi
điểu bay qua trên bầu trời hay âm thanh của sóng đến từ trên biển, tất cả …Tất
cả đều giống như đã bị ngăn cách hết khỏi cảm giác của hắn.
Hình như thế giới trong nhận thức của hắn đã chia thành hai tầng, một tầng
là toàn bộ mọi thứ cùng với tất cả mọi người chung quanh, một tầng khác...Chỉ
có một mình hắn.
Quá đột ngột.
Có rất ít người có thể lập tức tiếp nhận được dạng tin tức bất thình lình như
thế này, cũng có rất ít người có thể kịp phản ứng được, thân thể Hứa Thanh lảo
đảo lui ra phía sau vài bước, dùng sức vịn lấy mạn thuyền.
Gió biển thổi tới cuốn bay tóc của hắn lên, nhưng lại không thổi tan được
luồng khó chịu đang nhanh chóng hình thành ở trong ngực hắn, hắn muốn gào
thét, muốn hét thật to hết ra, nhưng lại không thể gào thét ra được.
Hứa Thanh vô cùng xem trọng ân huệ.
"Cuối cùng rồi sẽ gặp nhau sao...." Hứa Thanh thì thào trong lòng.
Hắn nhớ tới chuyện xưa trong doanh địa thập hoang giả, nhớ tới chính mình
đi tìm kiếm Thiên Mệnh Hoa, nhớ tới trong lều vải, nhớ tới ánh mắt thâm thúy
của Bách đại sư, nhớ tới hình ảnh mình cầm những cây thảo mộc lung tung,
chột dạ hỏi thăm Bách đại sư.
Cuối cùng trước mắt của hắn hiện ra cảnh tượng từng chiếc xe ngựa đi xa,
Bách đại sư ngồi ở bên trong, trên gương mặt già nua hiện ra một nụ cười, gật
đầu về phía chính mình.
Bây giờ, tất cả đều đã tiêu tán.
Lôi đội, cho Hứa Thanh cảm giác của người thân.
Bách đại sư, cho Hứa Thanh ân huệ lớn như núi.
Có thể nói, hai lão nhân này chính là người đã kéo một thiếu niên từ bên
trong thành trì tựa như địa ngục với mây máu và tử thi tràn ngập, từ trong loạn
thế tàn khốc do nửa khuôn mặt Thần Linh mở mắt, kéo trở lại nhân gian.
Chỉ là, thiên địa bất nhân, loạn thế tàn khốc.
Sinh mệnh trong cái thế giới này, không hề đáng tiền.
Dù là sau khi Hứa Thanh vào Thất Huyết Đồng, rất nhiều thứ hắn nhìn và
nghe thấy đều không còn quang cảnh thê lương như lúc còn ở trong doanh địa
của thập hoang giả, nhưng mà cũng được dùng một loại phương thức khác hiện
ra ở trong mắt của hắn.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng tất cả mọi thứ bên ngoài cũng
đều là như thế.
Bất kể là người chết vì cái ăn, hay là những màn hành hạ tàn nhẫn đến chết,
đều luôn luôn tiếp diễn ở trong cái thế giới bị Thần Linh tàn phá này.
Mà giờ khắc này trong lòng Hứa Thanh có một cỗ sát ý đang không ngừng
bộc phát, tựa như một lưỡi dao sắc bén xuất hiện ở trong cơ thể của hắn, nó điên
cuồng tràn ra sát cơ ngập trời, muốn phá tan thân thể của hắn, muốn phát tiết ra
ngoài thiên địa.
Thân thể Hứa Thanh run rẩy.
Hồi lâu sau …Hứa Thanh vù vù hít một hơi thật sâu và nhìn qua đội trưởng
với vẻ mặt lo lắng đứng ở phía trước, giọng nói của hắn giống như không có
cảm xúc, có chút khàn khàn nhẹ giọng mở miệng.
"Ta không sao."
Hứa Thanh nói xong thì cúi đầu cầm ngọc giản màu đỏ trong tay, cưỡng ép
làm cho mình bình tĩnh lại, lần nữa kiểm tra thông tin ở bên trong.
Hiển nhiên Thất gia là người có năng lực và quan hệ giao tế cũng cực kỳ
rộng rãi, cho nên bên trong ngọc giản mà lão gửi về không chỉ cáo tri tin Bách
đại sư tử vong, thậm chí còn có manh mối cùng với tin tức của hung thủ đã
được Tử Thổ điều tra.
Trước mắt thì vẫn chưa ai biết được nguyên nhân chân chính mà Bách đại
sư chết là vì cái gì, nhưng bên trong ngọc giản có nói cho biết, sau khi Bách đại
sư gặp chuyện bỏ mình, chỗ đại sư chết cùng với chỗ ở của đại sư không có
thiếu khuyết cái gì, duy chỉ thiếu đi một đan phương quyển hạ tên là Thái Âm
Luyện Kiêu Đan.
Đây là một cái đan phương không biết, bị người khác mở ra từ bên trong
hộp nguyện vọng từ rất nhiều năm trước, là đan phương đến từ kỷ nguyên trước
được ghi chép trên một tấm da thú không biết tên, bên trong miêu tả một đan
phương táng tận thiên lương, vô cùng ác độc.
Mỗi một khỏa Thái Âm Luyện Kiêu Đan, dược liệu chủ yếu của đan dược
này chính là hạng người thiên kiêu kiệt xuất, lấy ba người làm một dược, cần
luyện cùng lúc sáu dược, cuối cùng hình thành một khỏa huyết đan.
Nuốt khỏa huyết đan này vào, có thể khiến cho người phàm tục nghịch thiên
cải mệnh, hóa thành thiên kiêu.
Bách đại sư ngẫu nhiên có được quyển đan phương này, cho rằng nó quá
mức ác độc, vốn định phá huỷ nhưng lại thấy bản thân của đan phương này vẫn
có giá trị dược lý nhất định, cho nên đã cất giấu nó đi, không có nhiều người
ngoài biết được.
Mà thân phận cụ thể của hung thủ, Tử Thổ vẫn đang điều tra, Thất gia
không cách nào biết kỹ càng hơn, nhưng bằng quan hệ của lão ở trong Tử Thổ,
vẫn dò xét được một chút manh mối.
Hung thủ không phải là nhân tộc, mà là một loại dị tộc quỷ dị hiếm thấy ở
bên trong biển cấm, tên là Quỷ U tộc.
Tộc này được xưng là tộc bất tử, nhưng cũng không phải là người của tộc
này sẽ không bị chết, mà năng lực của tộc này rất quỷ dị, khiến cho người ngoài
hầu như rất khó có thể hoàn toàn bắt giữ và giết chết được bọn họ, bởi vì mỗi
một lần bọn họ tử vong, cũng sẽ lập tức phục sinh ở trên thân thể sinh vật đã
từng được bọn họ đặt ký hiệu.
Mặc dù mỗi một lần phục sinh đều có tiêu hao, nhưng cũng không phải rất
lớn.
Điều này tạo ra phiền toái rất lớn khi Tử Thổ điều tra, mặt khác....Tình hình
của Tử Thổ cũng rất phức tạp, các gia tộc trong đó tranh đấu lợi ích rất gay gắt,
tuy khi Bách đại sư còn sống thì giá trị của đại sư rất lớn, có vô số người chịu
ân huệ của đại sư.
Nhưng dẫu sao đại sư cũng không phải là tu sĩ, lão chỉ là một người phàm
nhân, một lão nhân gần đất xa trời.
Mà phàm nhân, dù có cống hiến nhiều hơn nữa thì ở trong mắt tu sĩ, nhất là
ở trong mắt của những người tư tưởng ngoan cố đang cầm quyền của Tử Thổ,
đều sẽ hạ thấp một bậc.
Bọn họ chỉ coi phàm nhân như là một công cụ mà thôi.
Cho nên sau khi Bách đại sư chết, trên một phương diện thì Tử Thổ rất tức
giận, cũng cử người điều tra nhưng rõ ràng cường độ rất bình thường, về phần
những người đã từng nhận được ân huệ kia thì bọn họ cũng không có ra tay trợ
giúp quá nhiều.
Người đi trà lạnh, nhất là ở trong loạn thế tàn khốc càng là như vậy