Quang Âm Chi Ngoại

Chương 402




Một lần giương cánh, chính là một trận truyền thừa!

Không biết trải qua bao lâu, trong khi nội tâm Hứa Thanh rung chuyển

nghiêng trời lệch đất, con Kim Ô trong mắt hắn lại giương cánh lần thứ hai.

Lần này tốc độ của nó nhanh hơn, chấn động nhấc lên cũng càng thêm kinh

khủng khiến cho thiên địa biến sắc, phong vân cũng cuốn ngược lại, trong đầu

Hứa Thanh cũng vang lên những tiếng nổ vô tận.

Chính hắn cũng không phát hiện giờ phút này mũi của hắn đang có máu tươi

chảy xuống, mà âm thanh của Bắt Âm Bình phát ra ở nơi xa cũng đã bắt đầu

yếu ớt, người khổng lồ đang tập trung nghe, bây giờ thân thể cũng hơi động một

chút, dường như sắp tỉnh lại từ trạng thái thất thần.

Cho đến trong nháy mắt tiếp theo, ở trong nhận thức của Hứa Thanh, khi

Kim Ô Thần Điểu màu vàng trên bầu trời càng lúc càng lên cao, nó lại vươn

cánh ra là xuất hiện lần thứ ba giương cánh!

Lần này, mỗi một chiếc lông vũ màu đen trên cánh của nó đều hiện kim

quang chói mắt tới cực hạn.

Theo đôi cánh vung vẩy thì bầu trời tựa như cũng bị tách ra, chấn động vô

cùng kinh khủng khuếch tán về bát phương, đồng thời bầu trời cũng đã thật sự

đã bị nứt ra.

Một đạo khẽ hở thật lớn được hình thành trên bầu trời, bầu trời vỡ ra tựa

như những đám mây mù bị một cơn gió thổi qua, một phiến thế giới lập tức lộ

ra thông qua vết nứt vỡ trên bầu trời, Hứa Thanh có thể thấy được ở trên thế

giới đó có vô số các chủng tộc, mặc dù bộ dạng khác nhau nhưng giờ phút này

bọn họ đều đang ngửa mặt lên trời gào thét.

Mà lúc bọn họ gào thét thì con Kim Ô Thần Điểu này liền cúi người xuống,

mở to miệng về phía phiến thế giới kia, phát ra một tiếng rít vang vọng khắp

trời.

Trong tiếng rít của nó thì Hứa Thanh liền trợn mắt há hốc mồm, vô cùng

hoảng sợ nhìn phiến thế giới kia bị một đám hỏa diễm màu đen bao phủ, cuối

cùng giống như bị luyện hóa vậy, vô số huyết dịch từ trong đó bay lên không

trung rồi hội tụ thành màu vàng, cấp tốc bay vào trong miệng Kim Ô.

Từ xa nhìn lại, Kim Ô giống như là đang hút nước vào trong miệng vậy!

Trong nháy mắt tiếp theo, trong khi Hứa Thanh đang rung động thì con Kim

Ô chợt quay đầu.

Hai mắt lập tức giống như có thần, vượt qua thời gian, chảy ngược theo

dòng sông thời gian.

Vượt qua không gian, khiến cho không gian đại đạo vỡ vụn.

Cuối cùng nó từ vô số những năm tháng trước, từ bên ngoài không gian vô

tận nhìn ngược lại, rơi vào trên người Hứa Thanh.

Trong đầu Hứa Thanh lập tức vang lên tiếng nổ oanh oanh, sau đó hắn nghe

được một cái thanh âm ôn hòa.

"Đây chính là công pháp bổn mạng của bổn Hoàng, Kim Ô Luyện Vạn

Linh."

Trong nháy mắt tiếp theo, luồng thông tin vô cùng kinh khủng điên cuồng

chảy vào trong tâm thần Hứa Thanh, khiến cho hắn giống như hóa thân thành

một con thuyền nhỏ, trôi dạt ở trên đại dương bao la đầy bão tố.

Khóe miệng của hắn tràn ra máu tươi, đôi mắt, mũi, lỗ tai, toàn bộ đều chảy

máu. Cũng ngay lúc thất khiếu của hắn đang chảy máu không ngừng, thì toàn

bộ cảnh tượng trước mắt Hứa Thanh trong khoảnh khắc ngắn liền chia năm xẻ

bảy rồi tan vỡ.

Cũng khiến hắn từ trong trạng thái hồi tưởng tỉnh trở lại, cùng lúc đó hắn

cũng nghe được giọng kêu rên rung động của lão tổ Kim Cương Tông.

"Chủ tử mau tỉnh lại, tên người khổng lồ sắp tỉnh lại rồi!!"

"Xong rồi xong rồi, chủ tử ơi, ngài hãy mau tỉnh lại đi!!!"

Phía trước long liễn, âm thanh Bắt Âm Bình phát ra đã đình chỉ, dưới ánh

mắt của người khổng lồ, nó cũng không chịu nổi áp lực mà vang lên âm thanh

răng rắc…vỡ vụn ra.

Giờ phút này cảm xúc của tên người khổng lồ này bắt đầu chấn động, lồng

ngực nâng lên hạ xuống tựa như có hơi thở từ trên người truyền ra, vô số xúc tu

bên ngoài thân thể cũng đều trở nên vặn vẹo.

Hơi thở của gã giống như mang theo lực lượng khó tả, khiến cho nước biển

bốc hơi, vô số xúc tu cũng cực kỳ kinh người, trong lúc vặn vẹo thì nứt ra từng

đạo khe hở.

Dường như âm thanh của Bắt Âm Bình đã gợi lên một chút ký ức còn sót lại

trong gã, vì vậy trong miệng gã phát ra tiếng thút thít ô ô, rõ ràng có dấu hiệu

cảm xúc bạo động, hai tay vung vẩy tạo thành những cơn sóng thần ngập trời.

Những cơn sóng cao đến mấy trăm trượng, thậm chí ngàn trượng, trực tiếp

bộc phát trên mặt biển của cái phiến hải vực này, từ xa nhìn lại giống như là mặt

đất bằng dấy lên từng bức tường uốn lượn vậy, khí thế hào hùng lộ ra vẻ vô

cùng khủng bố.

Cùng lúc đó thì thân thể người khổng lồ này cũng dần dần chuyển động,

quay đầu lại muốn nhìn về phía long liễn.

Theo tên này quay người, hơi thở kia cũng chuyển đổi phương hướng khiến

cho nước biển không ngừng sôi trào rồi bốc hơi. Trong khoảng thời gian ngắn,

mặt biển bốn phía rõ ràng vừa nổi lên những cơn sóng thần kinh người, thì lúc

này tất cả nước biển gần gã đã trở thành trống rỗng.

Một cái chớp mắt khi Hứa Thanh mở mắt ra, hắn không chỉ nghe được tiếng

kêu thảm thiết của lão tổ Kim Cương Tông, cũng nhìn thấy đôi mắt đen nhánh

như hắc động của người khổng lồ cao lớn vô cùng ngoài long liễn kia.

Chớp mắt khi cả hai chính diện nhìn nhau một cái, hơi thở của người khổng

lồ cũng bao phủ về phía hắn.

Chất liệu bản thân của long liễn vốn đặc thù, cho nên hơi thở của người

khổng lồ cũng không thể phá hủy chút nào, nhưng thân hình Hứa Thanh trong

đó căn bản là không cách nào thừa nhận, trong nháy mắt tiếp theo, một cơn đau

nhức kịch liệt không cách nào hình dung lập tức bộc phát khắp toàn thân Hứa

Thanh.

Khuôn mặt của hắn, ngực, bụng, cùng với toàn bộ thân thể mặt trước của

hắn, trong nháy mắt liền biến thành máu thịt mơ hồ, hai tay hai chân phía trước

cũng là như thế này, dưới hơi thở của người khổng lồ thì máu thịt của hắn bị xóa

đi dễ như trở bàn tay.

Nguy cơ ngay ở trước mắt, một cây dù màu đen to lớn đột nhiên xuất hiện

rồi ngăn cản ở trước người Hứa Thanh, va chạm cùng hơi thở của người khổng

lồ.

Cây dù màu đen chấn động, toàn lực ngăn cản luồng hơi thở này, đồng thời

Hứa Thanh cũng run rẩy giơ lên tay phải toàn là xương, chỉ còn lại một chút

máu thịt miễn cưỡng dính vào bên trên, lấy ra Vô Tự Truyền Tống Phù, bóp

chặt một cái!

Một khắc sau khi Vô Tự Truyện Tống Phù vỡ vụn, một mảnh ánh sáng

truyền tống rực rỡ bao phủ trên người Hứa Thanh và kể cả cây dù màu đen,

trong chớp mắt oanh một tiếng, cả hai tan biến ngay lập tức!

Theo hắn cùng với cây dù màu đen biến mất, hơi thở của người khổng lồ

không còn bị ngăn cản nữa nên lập tức tràn vào bên trong long liễn, sau khi tản

vào trong và cuốn trở về, người khổng lồ ngơ ngác nhìn qua long liễn trống

trơn, trong miệng phát tiếng khóc vô cùng bi ai.

Gã không thèm để ý có phải Hứa Thanh đến rồi đã rời đi hay không, mà gã

nhìn long liễn, rõ ràng bởi âm thanh của Bắt Âm Bình nên đã được gợi nhớ lại

những ký ức xưa cũ, nghĩ tới vị chủ nhân đã từng làm bạn cùng mình.

Tiếng khóc của gã… vang vọng khắp thiên địa.

Cuối cùng người khổng lồ này ngồi xổm người xuống, quỳ gối trước long

liễn.

Âm thanh ô ô trong miệng rõ ràng càng lúc càng lớn, hình như không cam

lòng, giống như muốn gọi về thứ gì đó, nhưng mãi đến cuối cùng cũng không

có bất luận cái gì đáp lại gã cả.

Mà tâm tình của gã cũng dần dần tĩnh mịch lại, dường như một lần nữa

chậm rãi quên đi tất cả, chỉ còn lại bản năng thuần túy, lại lôi kéo long liễn

chậm rãi đi về phía đáy biển.

Truyền thừa kết thúc, gã sẽ lâm vào cơn ngủ say không thể bị làm thức tỉnh,

cho đến 100 năm sau mới tỉnh lại lần nữa.