Quang Âm Chi Ngoại

Chương 374




Mặc dù Thất Huyết Đồng là một tông môn chuyên lấy lợi ích làm chủ yếu,

nhưng cũng bởi vì như vậy, cho nên thái độ tôn trọng cường giả của những tu sĩ

trong này lại càng thêm rõ ràng, không có ai ngốc đến mức đối mặt với cường

giả mà không bỏ mặt mũi xuống được cả.

Những người như vậy, phần lớn đều không sống được đến bây giờ.

Cho nên giờ phút này thái độ của người tu sĩ Trúc Cơ ngọn núi thứ năm rất

là cung kính, mức độ cung kính không hề kém bao nhiêu so với khi gặp mặt

trưởng lão cả.

Mặc kệ trong tâm người này nghĩ như thế nào, nhưng thái độ như vậy sẽ có

rất ít người có thể ghét y.

Hứa Thanh nghe như vậy liền gật nhẹ đầu, sau đó hắn quét mắt nhìn bốn

phía, tìm một ngóc rồi khoanh chân ngồi xuống, vừa trùng kích đạo pháp khiếu

thứ 41 trong người, vừa chờ đợi đợt triều tịch của tông môn hạ xuống nơi này.

Mà hồn lực của tu sĩ Trúc Cơ đã mở ra mệnh hỏa quả thực rất có tác dụng,

chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Hứa Thanh đã thành công mở ra đạo

pháp khiếu thứ 41, thậm chí còn có dư lực trùng kích tới đạo pháp khiếu thứ 42.

Mặc dù không thành công, nhưng cũng khiến cho đạo pháp khiếu thứ 42

xuất hiện không ít khe hở.

Điều này khiến cho Hứa Thanh rất hài lòng, hắn cảm thấy cứ tiếp tục như

vậy, có lẽ hắn không cần quá lâu liền có thể mở ra đoàn mệnh hỏa thứ hai rồi,

mà tới lúc đó tuy nhìn hắn như có hai đoàn mệnh hỏa, nhưng chiến lực thực tế

lại đã đến trình độ của tuyệt đại đa số tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong đã mở ra ba

đoàn mệnh hỏa.

"Tiếc là tu sĩ Trúc Cơ mở ra mệnh hỏa không hề nhiều, có thể gặp được hay

không còn cần tới vận khí nữa." Mạch suy nghĩ của Hứa Thanh bỗng chuyển

động, hắn đang cân nhắc xem tiếp theo mình có nên thử tiếp nhận nhiệm vụ khó

khăn hơn một chút hay không.

Mà trong lúc hắn đang suy tư, những đệ tử ngoài sơn cốc cũng nhao nhao

lao vào trong cốc, trợ giúp đệ tử ngọn núi thứ hai cùng nhau tháo dỡ lò đan và

pháp khí.

Không lâu sau, khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi người hội tụ lại chỗ trận

pháp chờ đợi tông môn triều tịch, đồng thời cũng lén lút quan sát Hứa Thanh, xì

xào bàn tán.

Sự tồn tại của Hứa Thanh tựa như đã trở thành một chỗ dựa đáng tin cậy cho

bọn họ, lúc này mặc dù mọi người đều đang ở bên trong chiến trường, nhưng

đáy lòng của mọi người trong sơn cốc đều có một loại cảm giác an toàn.

Trong quá trình này bốn phía hòn đảo cũng nhiều lần vang lên những tiếng

nổ chấn động, âm thanh còn vang vọng bát phương, đó là chấn động do những

điểm truyền tống khác tạo ra.

Mà dị chất ở nơi này cũng càng lúc càng nồng đậm hơn.

Trong khi bọn họ chờ đợi thì sắc trời bên ngoài cũng đã chậm rãi tối xuống,

bầu trời và tầng mây hay núi non trùng điệp cũng dần biến thành mơ hồ, tựa

như cất giấu hung hiểm cực lớn.

"Sư huynh, ta đã từng chôn phía dưới rất nhiều pháp nhãn ở trên hòn đảo

này, mặc dù bây giờ đã bị phá huỷ hơn phân nửa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy

được một chút cảnh tượng."

Lúc Hứa Thanh đang ngồi trong góc, người thiếu phụ đã mở ra mệnh hỏa

của ngọn núi thứ hai dùng tay che vết rách trước ngực đi đến bên cạnh hắn, sau

đó nhẹ giọng mở miệng.

Mặc dù thương thế của người thiếu phụ này rất nặng, sắc mặt trắng bệch,

nhưng vẫn khó giấu được vẻ tú lệ trên người nàng, nàng có một khuôn mặt trái

xoan, đôi mi cong cong thanh tú, một đôi mắt phượng hơi thoáng buồn, ước

chừng khoảng 35 tuổi, là một nữ tử có dung mạo cực xinh đẹp, nhất là do quanh

năm luyện đan, cho nên trên người nàng cũng có mùi đan hương giống như Cố

Mộc Thanh vậy, rất là dễ chịu.

Hứa Thanh nghe nàng nói vậy liền nhìn sang.

Không biết thiếu phụ này có phải cố ý hay không, hoặc bởi vì Hứa Thanh

đang ngồi còn nàng thì đang đứng, cho nên một khắc Hứa Thanh ngẩng đầu,

ánh mắt của hắn liền có thể nhìn thấy được vị trí trước ngực mà thiếu phụ đang

dùng tay che lấy, chỉ là tay của nàng hình như không che chuẩn xác được cho

lắm.

Da thịt bên trong trắng như tuyết lại được nửa che nửa đậy, bên trong giống

như cất giấu một tòa núi đôi kinh người vậy.

Hứa Thanh mặt không cảm xúc dời ánh mắt, nhìn vào trên mặt vị thiếu phụ

này, một khắc bốn mắt nhìn nhau cùng đối phương, thiếu phụ ngọn núi thứ hai

nhìn mặt Hứa Thanh, cảm thụ được chấn động kinh khủng trên người Hứa

Thanh, tâm hồn nữ nhân không khỏi tăng tốc nhảy lên vài cái.

Nhưng rất nhanh nàng liền phát hiện mình hơi thất thố, cho nên liền vội vã

cúi đầu bấm niệm pháp quyết, lập tức có một màn sáng chiếu cảnh tượng xuất

hiện ở trước mặt nàng.

Trong màn sáng vừa xuất hiện có thể nhìn thấy rõ ràng thời khắc này đang

có rất nhiều tu sĩ Hải Thi Tộc lần lượt từ trong biển đi ra, số lượng rập rạp vô

số, thoạt nhìn thôi mà cũng thấy giật mình.

Đồng thời trên nhiều vị trí của hòn đảo mà bọn họ đang trú cũng có rất

nhiều thân ảnh tu sĩ Hải Thi Tộc.

Thậm chí còn có một vài đội đang tới gần sơn cốc mà bọn họ đang trốn.

"Còn bao lâu nữa thì sẽ tới thời gian triều tịch?" Hứa Thanh mở miệng.

"Còn cần khoảng 100 hơi thở!" Người trả lời Hứa Thanh không phải là vị

thiếu phụ kia, mà là Cố Mộc Thanh đang bước nhanh tới.

Hình như nàng có chút gấp gáp, trong lúc đi thì mái tóc đen bị gió quấn lên,

từng sợi tóc hơi phiêu tán theo gió khi nàng vội vã đi đến phía Hứa Thanh, từng

sợi tóc bỗng đảo qua trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng, nhìn qua rất

là mỹ lệ.

Đặc biệt là đôi mắt trong veo của nàng, còn có khí tức tươi mát tự nhiên từ

trong ra ngoài, khiến cho Cố Mộc Thanh giờ khắc này tựa như một tiên nữ bước

ra từ trong tranh vậy.

Ngay khi đi tới, nàng liền đưa mắt nhìn qua người thiếu phụ bên cạnh, nhẹ

nhàng cúi đầu.

"Bái kiến Lý sư thúc."

Thiếu phụ mỉm cười, thâm ý sâu sắc nhìn nha đầu trước mặt này.

Nói xong, Cố Mộc Thanh đưa đôi mắt đẹp nhìn về phía Hứa Thanh.

"Hứa sư huynh...."

Hứa Thanh nhìn qua Cố Mộc Thanh.

Mắt thấy Hứa Thanh không chú ý tới xưng hô của mình, đáy lòng Cố Mộc

Thanh rất vui vẻ, nhẹ giọng mở miệng.

"Hứa sư huynh, đây là ngọc giản khống chế cấm đan, nơi đây huynh là

người có tu vi cao nhất, tông môn yêu cầu trước khi lui lại liền mở cấm đan này

ra, huynh cầm lấy rồi quyết định đi."

Cố Mộc Thanh nói xong, đưa một khối ngọc giản cho Hứa Thanh.

Hứa Thanh tiếp nhận ngọc giản, cũng không bất ngờ tại sao khối ngọc giản

này lại ở trên người Cố Mộc Thanh mà không phải là vị Trúc Cơ ngọn núi thứ

hai ở bên cạnh, bởi vì hắn biết rõ, trên thực tế thì những lão gia hỏa của Thất

Huyết Đồng tín nhiệm nhất là những đệ tử hạch tâm như Cố Mộc Thanh.

Cho nên có những an bài thế này, cũng chẳng có gì lạ.

Ngay lúc Hứa Thanh cầm lấy ngọc giản, vừa nhìn lướt qua thì đúng lúc này

thì bên ngoài sơn cốc truyền đến tiếng rít, một đám tu sĩ Hải Thi Tộc bỗng

nhiên xuất hiện, mặc dù thấy được những thi thể trên mặt đất, nhưng bọn chúng

vẫn bất chấp vọt tới phía sơn cốc mà nhóm Hứa Thanh đang trú.

Mọi người trong sơn cốc trở nên căng thẳng, Hứa Thanh không ngẩng đầu

mà hắn vẫn đang kiểm tra ngọc giản như bình thường.

Sau đó bên ngoài sơn cốc liền truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, thân

thể của toàn bộ những tên tu sĩ Hải Thi Tộc tiến tới gần trong nháy mắt xuất

hiện dấu hiệu hư thối, thậm chí có một vài tên lao nhanh hơn vài bước, liền trực

tiếp hóa thành một bãi máu loãng màu lam.

Một màn này khiến cho thần sắc của những người đệ tử trong sơn cốc lập

tức biến hóa, ai nấy đều hãi hùng khiếp vía, nhưng những đệ tử của ngọn núi

thứ hai là những người khôi phục lại nhanh nhất, từng người nhìn chằm chằm ra

bên ngoài, sắc mặt thay đổi đồng thời cũng nhìn về phía Hứa Thanh, trong lòng

cũng rất là chấn động.

Bọn họ biết rõ, đây là do độc.