Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1902




“Tiểu A Thanh, ngươi như vậy, vừa nhìn đã thấy không phải là người tốt.”

Hứa Thanh nhìn quả táo trong tay Đội trưởng, không nói chuyện.

Đội trưởng nâng tay, ném một quả quá khứ.

Hứa Thanh tiếp nhận, đặt vào miệng cắn một ngụm, rất thơm ngọt.

Đối với hắn, trải nghiệm từ lúc nhỏ khiến hắn ngoài thịt đồng tộc ra, trên cơ

bản cái gì cũng nếm rồi.

Mắt thấy Hứa Thanh cũng giống như mình, Đội trưởng bắt đầu vui vẻ, ôm

bả vai Hứa Thanh, thấp giọng mở miệng.

“Còn có một tin tức.”

“Một vị quyền quý của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, vì chúc mừng cuộc

đi săn lớn, sẵn lòng mở ra cấm khu bên trong lãnh địa của mình, cung cấp cho

tất cả tu sĩ tham dự cuộc đi săn lớn.”

“Trong số các cấm khu thuộc năm lãnh địa của vị quyền quý Viêm Nguyệt

này, có một chỗ có hơn hai mươi tòa cấm sơn.”

“Căn cứ tin tức ta có được vừa rồi, bây giờ chúng ta nhanh chóng xuất phát,

hẳn là có thể đuổi kịp.”

“Nếu ngươi đã có tư cách cuộc đi săn lớn, như vậy lần này, chúng ta liền

XXX mẹ nó. Như vậy, chúng ta có thể lấy thân phận càng hợp lý hơn, tiến vào

Thần vực, hoàn thành đại sự của ta, mặt khác... Không chừng còn có thể kiếm

được cái Huyền Thiên tướng!”

“Tiểu A Thanh, đại sư huynh dốc hết sức giúp ngươi!”

Đội trưởng vỗ ngực, đôi mắt sáng lên.

“Ngươi nhớ kỹ, nếu cuối cùng chúng ta thành công, ngươi thật sự thành

Huyền Thiên tướng, thì cho ta mượn quần áo mặc mấy năm nhé.”

Hứa Thanh nghe vậy khẽ gật đầu, nâng tay phải lên. Cấm sơn thuộc về vị

chủ quán Bạch Trạch kia lập tức bay tới, rơi vào trên đỉnh đầu mình.

Hai tòa cấm sơn xoay quanh nhau, giữa lúc tương hỗ có từng tia sét màu đỏ

giao thoa, trông như kéo sợi.

Thỉnh thoảng còn có tia sét đụng chạm nhau, hình thành tia lửa, chiếu rọi

bát phương, cách rất xa cũng có thể trông thấy.

“Đại sư huynh, ngươi nói trở thành đệ nhất cần bao nhiêu cấm sơn?”

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn hai ngọn núi trên đỉnh đầu, bỗng nhiên mở

miệng.

“Thế nào cũng phải một trăm ngọn núi chứ?”

Đội trưởng thuận miệng nói một câu.

“Vậy thì một trăm đi.”

Tia sắc lạnh bốc lên trong mắt Hứa Thanh, thân thể hắn lóe lên, rít gào bay

về nơi xa. Đội trưởng chớp chớp mắt, cười đuổi theo. Rất nhanh, bóng dáng hai

người đã biến mất trên không trung.

Hướng về cấm khu vị quyền quý Viêm Nguyệt Huyền Thiên kia mở ra vì

chúc mừng cuộc đi săn lớn, tiến lên.

Nội vực Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, vực thứ tám.

Mỗi một lần cuộc đi săn lớn đều là việc trọng đại của Viêm Nguyệt Huyền

Thiên tộc, chẳng những từng tộc phụ thuộc tham dự, tu sĩ ngoại vực khác, cũng

có người sẽ thu hoạch được tư cách dưới cơ duyên xảo hợp. Hứa Thanh chính là

một người như vậy.

Cho nên tổng thể số lượng người tham dự cũng không phải là cố định.

Nhưng số lượng cấm sơn lại có hạn.

Thế là nhiều tu sĩ tham dự như vậy sẽ gia tăng độ khó cho tuyệt đại đa số tu

sĩ muốn thu hoạch cấm sơn để vượt ải, dù sao ít nhất cũng cần ba ngọn núi mới

tính là phù hợp cơ bản yêu cầu.

Kể từ đó, tất cả người tham dự chỉ có thể không ngừng tranh đoạt lẫn nhau,

mới có thể chồng lên số lượng cấm sơn của mình, đạt tới tiêu chuẩn cơ bản vượt

ải.

Nhưng tiêu chuẩn cơ bản không phải là điều Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc

muốn.

Bọn họ muốn là cường giả, cho nên vì khiến loại tranh đoạt này trở nên

càng kịch liệt, dưới sách lược nuôi cổ của Viêm Nguyệt Huyền Thiên, bèn xuất

hiện chuyện như Hứa Thanh và Đội trưởng nghe nói.

Mở ra một vài cấm khu đặc biệt.

Trong vòng đi săn thứ nhất, lần lượt sẽ có một vài tộc đàn phụ thuộc và

hạng người quyền quý dưới tam đại Ti Quyền của Viêm Nguyệt Huyền Thiên,

dựa theo yêu cầu của thần điện, mở ra cấm khu trong lãnh địa của mình vào thời

gian đặc biệt, cho phép tất cả người tham dự tiến vào.

Lại không thể xen vào hành vi săn giết cướp đoạt của người tham dự, mà

phải lấy khởi xướng làm chủ.

Những cấm khu mở ra này giống như vòng xoáy huyết nhục hết cái này đến

cái khác, không ngừng xuất hiện trong nhiều vực của Viêm Nguyệt Huyền

Thiên tộc.

Dùng việc này để không ngừng thúc đẩy vòng thứ nhất của cuộc đi săn lớn,

cho đến khi lựa chọn ra thiên kiêu trong thiên kiêu.

Nhưng loại cấm khu này, bởi vì địa lý và thời gian cho phép đi vào khác

biệt, cho nên rất khó xuất hiện tình huống tất cả người tham dự tràn vào sau khi

mở ra.

Thông thường, đều là người tham dự đi ngang qua gần đó biết được, tụ tập

đến, số lượng có khi nhiều có khi ít.

Giờ phút này, ở khu vực tây bắc của vực thứ tám, có một vòng xoáy huyết

nhục như thế bị quyền quý Viêm Nguyệt nơi này tuyên bố mở ra.

Nơi đây vốn bị phong ấn, có thể thấy được một lồng ánh sáng màu vàng óng

ở tầng ngoài, bao phủ hết thảy, làm nơi này biến thành lĩnh vực tư nhân.

Cấm khu bên trong rất lớn, ước chừng chiếm vùng đất nửa châu, dị chất

nồng đậm thành sương mù.

Phạm vi cấm khu bát ngát, đồng thời cấp độ dị thú trong đó cũng rất cao, lại

nhìn hình dáng của nó, cách lúc cả cấm khu này tự động thăng lên thành cấm

địa cũng không quá xa.

Từ xa nhìn lại, bên trong mảnh cấm khu này có từng khoảng từng khoảng

rừng cây, có từng con sông độc, có thôn xóm quỷ dị khắp nơi, cũng có từng tòa

cấm sơn kinh thiên sừng sững.

Lại thêm giữa không trung ngọn núi cao nhất kia, có một tòa cung điện vàng

son lộng lẫy nổi lơ lửng, hai hàng pho tượng đứng bên ngoài cung điện. Trên

một ghế ngồi to lớn ở chỗ sâu nhất, có một bóng dáng cao to, một tay chống

trán, đang nghỉ ngơi.

Người này thoạt nhìn tuổi trung niên, toàn thân lóng lánh ánh vàng, khí thế

to lớn, dao động Uẩn Thần rất rõ ràng, như có thể trấn áp thế giới.

Hắn, chính là người sở hữu cấm khu này, một trong số các quyền quý của

Viêm Nguyệt.

Lần này, là hắn tuân theo mệnh lệnh của thần điện, mở ra cấm khu nhà

mình, đồng thời hắn cũng khá hứng thú đối với thiên kiêu khóa này.

Cho nên hắn đích thân đến, muốn xem có hạt giống tốt nào sẽ xuất hiện

trong cấm khu này của mình hay không.

Mặt khác, cũng có một vài quy tắc ngầm mà các phương đều ngầm đồng ý,

hắn ngại bởi thể diện, cũng phải đến sắp xếp một chút