Trong khi nàng kia đang muốn so bì đan đạo một lần cùng Hứa Thanh, giờ phút này Hứa Thanh đang đi ở trên phố, nhìn đệ tử trong luyện khí phường của ngọn núi thứ sáu ở bốn phía, lông mày không khỏi nhíu một cái, trong ánh mắt hiện lên một tia nghi ngờ.
Hắn không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hôm nay khi đi ngang qua những cửa hàng này, có mấy chủ quán của ngọn núi thứ sáu hình như vô ý lẫn hữu ý quét ánh mắt ở trên người hắn, tựa như đang xác nhận cái gì đó.
Trước kia, không phải như vậy.
- Bọn họ đang quan sát ta?
Hứa Thanh nheo mắt lại, một màn khác thường này để cho hắn cảnh giác càng sâu, vì vậy bỏ qua toàn bộ cửa hàng của ngọn núi thứ sáu.
Hắn không vào bất luận một cửa hàng nào để bán tài liệu, mà trở về nơi cập bến ở cảng 79, mang theo sự đề phòng thật sâu, tu hành.
Mấy ngày trôi qua, không có bất kỳ gợn sóng nào xuất hiện, đáy lòng Hứa Thanh do dự, nhưng vẫn cẩn thận như trước, mỗi ngày mượn nhờ phiên trực đi ngang qua từng cửa hàng của ngọn núi thứ sáu, nhiều lần bí mật xem xét.
Tuy loại cảm giác quan sát hắn không xuất hiện lại nữa, nhưng Hứa Thanh vẫn lo lắng như trước, dứt khoát lại đợi vài ngày, sau khi liên tục xác nhận bình thường, lúc này hắn mới tìm một cửa hàng từ đầu đến cuối đều chưa từng quan sát hắn, chuẩn bị đi qua.
Thật sự là muốn thăng cấp cho Pháp Chu, cuối cùng hắn vẫn phải đi tới cửa hàng của ngọn núi thứ sáu mua bán tài liệu, mà hầu như toàn bộ những cửa hàng liên quan tới Pháp Chu của ngọn núi thứ sáu đều ở khu bến cảng, hầu như là bị lũng đoạn, cửa hàng của ngọn núi thứ sáu ở khu khác, phần lớn không làm sinh ý tài liệu Pháp Chu.
Cho nên dù tồn tại một tia bất ổn, nhưng Hứa Thanh vẫn chuẩn bị đi nếm thử một chút.
Sau đó Hứa Thanh mang theo cảnh giác đi vào trong phố, bước chân rất nhanh, nhưng ngay khi hắn sắp đến cửa hàng đã lựa chọn, sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc.
- Hứa Thanh.
Hứa Thanh quay lại, thấy được sau lưng cách đó không xa có bóng dáng của tên béo Hoàng Nham.
Hoàng Nham rất xa liền thấy được Hứa Thanh, giờ phút này đang nhiệt tình phất tay, chạy mau vài bước, thịt mỡ theo sức chạy trên người run lên một cái, cho khi đi đến đến phụ cận, hắn đắc ý mở miệng.
- Hứa Thanh, ngươi biết không, sư tỷ của ta lại gửi hồi âm cho ta rồi, ha ha, đi đi đi, hôm nay ta vui vẻ, mời ngươi đi uống trứng.
Nói xong, y lôi kéo Hứa Thanh rời đi, Hứa Thanh lui ra phía sau tránh đi, nhưng nghĩ tới quả trứng kỳ dị, cùng với việc mấy ngày trước đối phương còn đưa cho mình tài liệu, cho nên có chút chần chờ.
- Ta muốn đi bán tài liệu.
- Bán tài liệu? Ngươi thiếu cái gì, ta cho ngươi.
Hoàng Nham hào sảng mở miệng.
Hứa Thanh lắc đầu.
- Được rồi, vậy ta cùng ngươi đi bán tài liệu, tiếp đó ngươi bồi ta đi uống trứng, cứ quyết định như vậy đi.
Vẻ mặt Hoàng Nham vui vẻ, hiển nhiên là vội vàng muốn chia sẻ cùng người khác, nói xong y nhìn khắp nơi một chút, một ngón tay chỉ về cửa hàng bên cạnh.
- Đi cửa hàng này tốt này, cửa hàng này ta đã đi vào mấy lần, cũng không tệ lắm.
Hứa Thanh quay đầu nhìn cửa hàng Hoàng Nham chỉ, cửa hàng này cũng là mục đích chuyến này của hắn, bên trong có rất nhiều đệ tử đang mua bán, ánh mắt Hứa Thanh đảo qua, thấy được một người quen, chính là Trương Tam.
Gã đang mua sắm tài liệu ở đây, sau khi chú ý tới ngoài cửa là Hứa Thanh, liền tươi cười chào hỏi.
- Đi thôi, chúng ta nhanh đi bán, xong rồi đi uống trứng mới là trọng yếu.
Hoàng Nham nói xong, nhìn Hứa Thanh.
Ánh mắt Hứa Thanh đảo qua chưởng quầy trong cửa hàng, không chần chừ nữa, trực tiếp bước đi vào.
Cửa hàng này rất lớn, có đến hai tầng, bên trong treo các loại tài liệu dị thú, giá trị từng cái đều xa xỉ, theo hắn đến gần, chưởng quầy bên cạnh quầy hàng ngẩng đầu.
Người chưởng quầy này là một nam tử trung niên, có râu cá trê, bộ dạng thoạt nhìn là một người rất khôn khéo, giờ phút này gã quan sát Hứa Thanh một chút, cười mở miệng.
- Hai vị đồng môn, muốn mua gì đó?
- Bán tài liệu.
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng, đi đến trước quầy, ở dưới mắt người chưởng quỹ kia, lấy tài liệu trong túi da ra, không chỉ là đồ vật mà Hoàng Nham tặng cho, còn có một chút thu hoạch mà hắn giết tội phạm truy nã đạt được.
Chưởng quầy nhìn Hứa Thanh một chút, lại lướt qua tài liệu bày trên quầy, trầm ngâm cầm lấy mấy thứ, sau khi cẩn thận xem xét liền ngẩng đầu, thâm ý sâu sắc liếc mắt nhìn Hứa Thanh.
Sau đó sắc mặt gã cũng dần dần biến thành âm trầm, ánh sáng trong mắt cũng sáng lên.
- Vị tiểu hữu này, những vật phẩm này của ngươi, có chút không đúng.
- Mấy ngày trước Kim Cương tông đã báo cáo với ngọn núi thứ sáu chúng ta, nói tông môn của họ bị mất trộm, bị mất rất nhiều tài nguyên, những vật phẩm này của ngươi!
Đều bị ghi chép trong hồ sơ, là vật mất đi của Kim Cương tông, tiểu hữu ngươi lấy tang vật bán ra cho chúng ta, là có ý gì?
- Chẳng lẽ, việc Kim Cương tông mất trộm, có liên quan với ngươi?
- Đường đường là đệ tử Thất Huyết Đồng của ngọn núi thứ bảy, chẳng lẽ lại đi ăn cắp của Kim Cương tông?
Chưởng quầy hiển nhiên cố ý, tiếng nói càng ngày càng lớn, cho đến khi truyền khắp toàn bộ cửa hàng, trong thời gian ngắn đệ tử các ngọn núi bên trong cửa hàng nhao nhao im lặng, đồng loạt nhìn về nơi đây.
Hứa Thanh cũng không ngoài ý muốn, chỉ là đáy lòng than nhẹ, hắn cảm thấy mình đã đầy đủ cẩn thận, nhưng vẫn không thể tránh được, nhưng cũng biết là việc này có liên quan tới lão tổ Kim Cương tông, đáy lòng lập tức hiện ra sát cơ, cảm giác nguy cơ rất là mãnh liệt, hắn nhìn ra người giúp đỡ lão tổ Kim Cương tông, nhất định là một đại nhân vật của ngọn núi thứ sáu.
Vì vậy hắn lướt qua cổ chưởng quầy trước mặt cùng với các loại tài liệu bày đặt bốn phía trên kệ, lại nhìn về phía biển khơi một cái, trong mắt lạnh lùng ẩn chứa một ý tưởng, đáy lòng cân nhắc xem có nên làm một chuyến rồi rời khỏi, hay là cố gắng tranh biện với đối phương.
Nhưng ngay khi Hứa Thanh cân nhắc trong lòng, ánh mắt cùa tên béo Hoàng Nham ở một bên trực tiếp trợn tròn, thân thể cũng nhảy dựng lên, hung hăng vỗ vào quầy hàng, phịch một cái truyền ra một tiếng nổ mạnh.
- Tang vật? Cái này cũng là tang vật?
Tên béo cầm lấy cái xương cốt dị thú đã tặng cho Hứa Thanh ở trong đám đồ vật, trong ánh mắt mang theo tức giận trước đó chưa từng có, tựa như bản thân nhận phải nhục nhã lớn lao, rống to.
- Cái này đệt con mẹ nó rõ ràng là của lão tử, ngươi dám nói đồ của lão tử là tang vật?
Tên béo giận tím mặt, giơ khúc xương cốt trong tay, ném thẳng tới mặt chưởng quầy.
.