Quang Âm Chi Ngoại

Chương 156





Trong thời gian ngắn, bóng dáng hai người đụng phải nhau ở bên ngoài sòng bạc, Hứa Thanh đồng thời vận hành Hóa Hải Kinh và Hải Sơn Quyết trong cơ thể, hắn chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, cho nên vừa ra tay liền sử dụng toàn lực, một quyền hạ xuống.
Tiếng nổ vang lên, thân thể tên mập mạp chấn động, thần sắc lập tức biến hóa, hiển nhiên là lúc trước đã phán đoán sai thực lực của đối phương, khi vừa tiếp xúc cùng Hứa Thanh, liền lập tức cảm nhận được lực lượng kinh khủng đến từ thân thể Hứa Thanh.
Vì vậy gã nhanh chóng rút lui lại, nhưng tốc độ của gã vẫn là quá chậm so với Hứa Thanh, trong chớp mắt, nắm đấm của Hứa Thanh liền giáng vào trên bụng của gã.
Phịch một tiếng, thân thể mập mạp của gã lần nữa rung động lắc lư, nhưng không có bị đánh nổ, mà thoáng cái giống như có ánh sáng lóe ra, ngay lập tức hóa thành một cái túi da, bỗng nhiên bao phủ về phía Hứa Thanh.

Túi da của tên béo rất rộng lớn, như bạch tuộc vậy, bao vây toàn diện, mắt thấy sẽ bọc kín Hứa Thanh.
Hứa Thanh khẽ cau mày, nháy mắt xuất hiện rất nhiều giọt nước bên ngoài thân thể, sau đó nhanh chóng biến thành hình thoi, như đầu mũi tên gào thét phóng đi, âm thanh phốc phốc lập tức xuyên thấu cái túi da.

Một thân ảnh dữ tợn lập tức từ trong túi da chui ra.

Đó là một sinh vật hình người toàn thân đều là d1ch nhờn, tóc màu xanh lá, lân phiến mọc dài toàn thân, trong mắt lộ ra hung mang, hàm răng trong miệng giống như gai sắc, đầu lưỡi như có phân nhánh duỗi ra.
Gã liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu, cũng không tiếp tục động thủ, mà nhoáng một cái định chạy trốn.
Hứa Thanh lạnh lùng nhìn, tay phải giơ lên, phía trước tên tu sĩ ngoại tộc trống rỗng xuất hiện một màn nước, bỗng nhiên ngăn cản, khiến cho thân thể gã phải rút lui một chút, vẻ hung tàn trong mắt càng đậm.
- Ngươi muốn chết!
Trong lúc nói, tên tu sĩ ngoại tộc này lao thẳng đến phía Hứa Thanh, trong hai tay vung vẩy phiêu tán rất nhiều hắc khí, hình thành từng sợi oan hồn, phát ra tiếng kêu thê lương, trực tiếp đánh tới phía Hứa Thanh.
Mặt Hứa Thanh không cảm xúc, khí huyết trong cơ thể lập tức tản ra phía ngoài, tiếng kêu càng thêm thảm thiết thê lương từ trong miệng những cái oan hồn kia truyền ra, bị khí huyết của Hứa Thanh trực tiếp chấn nát, sau đó Hứa Thanh bước một bước tới, sắc mặt tên tu sĩ ngoại tộc hoàn toàn đại biến, giơ tay phải lên đưa về phía trước.
Tên tu sĩ này hô hấp dồn dập, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng.
Trong thời khắc nguy cơ, lân phiến trên toàn thân đồng loạt tróc ra, như vô số lưỡi dao sắc bén, lao tới trước mặt Hứa Thanh, tạo thành một vòng xoáy như gió bão quét tới.
Làm xong những thứ này, gã cũng không tiếp tục bỏ chạy nữa, mà bộc phát hung ý, dùng ngón tay phải sắc bén, trực tiếp đâm về phía cổ Hứa Thanh.
- Chết!
Nhưng trong chớp mắt, ánh mắt tên ngoại tộc này bỗng nhiên co rút lại, lộ ra vẻ không thể nào tin cùng hoảng sợ.
Hứa Thanh căn bản không để trong lòng những mảnh lân phiến hóa thành bão của gã, dù cho lân phiến đã đến, cũng không ngăn được bàn tay như chẻ tre của hắn, giờ phút này bàn tay đã trực tiếp xuyên thấu qua vòng xoáy lân phiến, một tay liền bắt được tay tên ngoại tộc này.


Rặc rặc một tiếng, Hứa Thanh hung hăng nắm, trực tiếp bẽ gãy tay của tên tu sĩ ngoại tộc này, cánh tay của gã lập tức vặn vẹo rất khoa trương.
Thân thể của hắn thuận thế tới gần, dùng trán hung hăng đập vào trên đầu tên ngoại tộc, tiếng thảm thiết truyền ra, tên ngoại tộc này đang muốn lui ra phía sau, nhưng cánh tay bị Hứa Thanh chụp lấy.
Cái cảm giác giống như bị một cái kìm bằng sắt kẹp vào này khiến cho hô hấp của gã trở nên dồn dập, hoảng sợ tột cùng, không cách nào giãy giụa.
- Đạo hữu, ta là...
Không đợi gã nói xong, thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh cầm lấy tay của đối phương, bẻ gãy lần nữa, khiến cho ngón tay sắc bén của tên ngoại tộc này chỉ thẳng về phía mi tâm của chính gã, trực tiếp đâm vào.
Tiếng phá vỡ xương cốt truyền ra, mi tâm tên ngoại tộc này bị xuyên thấu, phát ra tiếng kêu tuyệt vọng thảm thiết, thanh âm vô cùng thê thảm, trong ánh mắt càng lộ ra sự sợ hãi mãnh liệt.
Nhưng kết cấu thân thể của gã và nhân tộc khác biệt, cho nên dù bị như vậy nhưng cũng không gặp phải chí mạng.
Nhưng gã vẫn bị trọng thương, theo máu tươi chảy ra, khí tức của gã cũng nhanh chóng suy yếu, lâm vào hôn mê, bị Hứa Thanh chụp lấy cổ, cả ngươi giống như một thi thể, bị Hứa Thanh nắm rồi kéo lê lếch, đi về phía xa.
Trong lẫn ngoài sòng bài lặng ngắt như tờ, dân cờ bạc cũng tốt, hộ vệ cũng được, giờ phút này thân thể ai cũng đang run rẩy, vừa rồi tiếng đánh nhau của Hứa Thanh và Tôn Đức Vượng quá mãnh liệt, cho nên bọn họ đã chú ý tới, nhưng toàn bộ màn chiến đấu thật sự là quá nhanh, Hứa Thanh lại ra tay quá mức tàn nhẫn.

Nhất là bọn họ còn nhận ra thân phận của tên tu sĩ ngoại tộc kia, cũng ý thức được tên kia vô cùng cường hãn, nhưng nhờ vậy mà cũng càng thêm rõ ràng sự kinh khủng của Hứa Thanh.
Không người nào dám nói chuyện, không khí ở nơi này hình như đã ngưng kết lại, Hứa Thanh đang đi xa, bước chân bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.

Đầu đường trống trải đen nhánh ở phía xa, lúc này có một người đi tới.
Theo người này tới gần, theo phạm vi chiếu sáng của những ngọn đèn rầu bên ngoài sòng bài, cái bóng kia cũng từ lờ mờ biến thành rõ ràng, một thân đạo bào màu tím nhạt, dần dần chiếu vào trong mắt Hứa Thanh.

Đôi mắt Hứa Thanh co rụt lại..