Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1497




Nhìn bộ dạng hưng phấn của đội trưởng, Hứa Thanh nhẹ gật đầu.

"Đi thôi, ta đã chuẩn bị không ít trước đại sự lần này, đa số là điều tra tài

liệu, bây giờ khiếm khuyết không nhiều lắm, chờ tin tức tốt của ta!"

Đội trưởng vẻ mặt hưng phấn, chuẩn bị rời khỏi sau nhà chỗ Hứa Thanh,

định về nghiên cứu thảo luận kỹ hơn một chút cùng lão tổ Kim Cương Tông.

Trước khi đi, Hứa Thanh gọi lại, muốn một miếng da của đội trưởng.

Đội trưởng chẳng hề để ý, tiện tay liền ném một miếng tới, hình như đối với

y mà nói, giờ khắc này thứ khác không nhiều lắm, nhưng da là có sẵn rất nhiều.

"Có đủ hay không? Chưa đủ cứ nói, ta vẫn còn!"

Đội trưởng hùng hồn nhìn Hứa Thanh.

"Đã đủ rồi....." Hứa Thanh quét mắt nhìn miếng da trước mặt này, phát

hiện mặt trên còn có cái rốn, thần sắc không khỏi cổ quái.

Đội trưởng cười ngạo nghễ, nghênh ngang bước đi.

Nhìn bóng lưng đội trưởng, đáy lòng Hứa Thanh cũng có chút cảm khái.

Đây chẳng phải là lần đầu tiên hắn nghe ba chữ ‘làm đại sự’ từ trong miệng

đội trưởng.

Theo đạo lý mà nói, Hứa Thanh cảm thấy có lẽ mình nên thích ứng mới

đúng, nhưng khi đội trưởng rời đi, hắn khoanh chân ngồi đó, vậy mà vẫn dâng

lên một chút gợn sóng.

Thật sự là..... Mỗi một lần đội trưởng làm đại sự, cũng đều cực kỳ kích

thích, vả lại theo tu vi tăng trưởng, loại trình độ kích thích này cũng không

ngừng đề cao.

Nhiều khi Hứa Thanh cũng có chút không rõ, tại sao đội trưởng lại điên

cuồng như thế, luôn hứng thú với liều mạng như vậy.

"Bộ dạng giống như lúc nào cũng muốn chơi chết chính mình....." Hứa

Thanh thổn thức, trong đầu hiện ra hai chữ khi Bát gia gia lần đầu tiên trông

thấy đội trưởng, ‘Thần Nghiệt’.

"Chẳng lẽ đại sư huynh đã từng, thật sự là Thần Nghiệt?"

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, nhớ lại những sự tình mình đã làm cùng

đại sư huynh.

Vô luận là đi Hải Thi tộc trộm đồ, hay là đi tới chỗ U Tinh đánh cắp, hoặc là

tới chỗ cây Thập Tràng cũng là vơ vét... Trên cơ bản không phải trộm thì chính

là ăn.

Hứa Thanh trầm ngâm.

Sau một lúc lâu hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía đội trưởng, lúc này chỗ

đó đang truyền ra cảm xúc chấn động run rẩy của lão tổ Kim Cương Tông.

"Theo lời đội trưởng, lần này là muốn diễn kịch, như vậy hẳn không phải là

trộm đồ đi?"

Trong lúc thì thào, Hứa Thanh theo bản năng mở túi trữ vật ra, kiểm tra

những vật truyền tống của mình, xác định số lượng chúng nó đầy đủ, lúc này

đáy lòng của hắn mới an ổn một chút.

"Thời điểm đi, phải đưa Anh Vũ theo cùng.”

Trong lòng Hứa Thanh đã có quyết đoán, không hề suy tư đại sự của đội

trưởng nữa, đắm chìm bên trong nghiên cứu đối với Triêu Hà Quang.

Trên thực tế, vào thời điểm ngày thứ ba, hắn đã có thể thông qua biến hóa

của thất thải sắc bên trong Triêu Hà Quang, điều chỉnh ra một chút cảnh tượng

trong suy nghĩ của mình.

Nhưng đáng tiếc, những thứ cảnh tượng này chỉ có thể lưu lại trong đầu Hứa

Thanh, hắn có thể tưởng tượng ra, cũng có thể thử nghiệm dùng Triêu Hà

Quang biến ảo, nhưng cảnh tượng phản ứng chênh lệch cực lớn cùng với suy

nghĩ của hắn.

Ánh sáng, vẫn là ánh sáng như trước, không cách nào thành ảnh.

Vì vậy mấy ngày về sau, hắn lấy ngọc giản lưu ảnh làm vật trung gian,

nghiên cứu nguyên lý lưu ảnh và sự tương quan với ánh sáng.

Nguyên lý này không khó, nhất là sau khi đã tự mình trải qua một màn đội

trưởng dùng da cùng ánh sáng chiết xạ để lạc ấn dấu vân tay, đáy lòng Hứa

Thanh đã có một chút phương hướng đối với phương pháp biến ảo ánh sáng.

"Ánh sáng sở dĩ thành ảnh, là bởi vì chiết xạ, phương thức ta tản Triêu Hà

Quang ra cũng không thể nói là không đúng, mà chỉ là đang dụng hiệu quả quét

vạn pháp."

"Cho nên, ta cần phải làm là tập trung Triêu Hà Quang, bởi vì bản thân ánh

sáng này kỳ dị, chẳng những có thể chiếu trên vật thể, cũng có thể rọi lên pháp

thuật của địch nhân!"

"Tiến tới sinh ra một chút chiết xạ ta không nhìn thấy....."

"Lúc này, việc ta cần phải làm là biến những cái chiết xạ ta không nhìn thấy

kia, cho nó thành ảnh!"

Hứa Thanh thì thào trong đáy lòng, ánh mắt lộ ra tinh mang, cầm lấy ngọc

giản lưu ảnh.

"Ngọc giản bình thường và ngọc giản lưu ảnh khác nhau..... Cái phía

trước mẫn cảm đối với thần thức, cho nên có thể lạc ấn thần niệm vào bên

trong, cái sau mẫn cảm với ánh sáng, cho nên có thể lưu lại hình ảnh."

"Cho nên vô luận là ngọc giản lưu ảnh hay là da của đội trưởng, thật ra cũng

là một loại vật vô cùng mẫn cảm với ánh sáng."

Hứa Thanh thả ngọc giản lưu ảnh trong tay ra, cầm lấy da của đội trưởng,

sau khi nghiên cứu một phen, xác định kết quả vài ngày nghiên cứu của mình.

"Nhất là da của đội trưởng, thuộc về loại vật phi phàm, chẳng những cứng

cỏi vô cùng, cẩn thận quan sát thì thấy hoa văn trong đó cho ta một loại cảm

giác là phù văn lạc ấn."

"Đây là đặc thù của bản thân đội trưởng, ta trở ngại tu vi cùng với phương

thức bình thường thì không cách nào làm được."

"Nhưng ta có thể dùng một chút biện pháp khác, để cho bộ phận làn da trên

người ta, trở nên cực kỳ mẫn cảm đối với ánh sáng..... Tiến tới kích thích bộ

thân hình Thần Linh phi phàm của ta."

"Kể từ đó, dưới sự tập trung chiết xạ của Triêu Hà Quang, cảnh tượng ta

không nhìn thấy, có thể dùng da của ta để cảm giác, tiến tới theo bản năng

huyễn hóa ra tới!"

Hứa Thanh chuyển động suy nghĩ trong nội tâm, cúi đầu giơ bàn tay phải

của mình lên, ngóng nhìn lòng bàn tay.

Có rất nhiều phương pháp để cho bản thân trở nên mẫn cảm với ánh sáng,

Hứa Thanh cảm thấy nên dùng cách mà chính mình am hiểu nhất, đó là dựa vào

thuật thảo mộc.

"Có không ít thảo dược cùng với độc cũng có thể khiến cho làn da trở nên

mẫn cảm, mặc dù dạng đó là một loại tổn thương, nhưng dùng đúng chỗ thì

chính là một loại thần thông phụ trợ."

"Bây giờ trong túi trữ vật của ta cũng có không ít độc dược có đủ dược hiệu

như vậy."

"Minh Mai công chúa nói không sai, sức tưởng tượng, là một trong những

nguyên nhân trọng yếu hạn chế độ mạnh yếu của thần thông."

Hứa Thanh thở sâu, sau khi cẩn thận phân tích trong đáy lòng, hắn cho rằng

biện pháp này có thể thực hiện, vì vậy liền mở túi trữ vật lấy ra những độc dược

có dược hiệu đủ để cho làn da mẫn cảm, chuẩn bị luyện chế tay phải của mình.

Hắn muốn tự hạ độc tay phải của mình, thành cánh tay vô cùng mẫn cảm

với ánh sáng.

"Một khi thành công, cánh tay này của ta, liền có thể xưng là Vạn Pháp

Thủ!"

Tim Hứa Thanh đập thình thịch, bắt đầu luyện chế.