Dưới sông băng, sau khi phân hồn của Thế Tử dung nhập vào cây đinh ở mi
tâm Tam đệ của gã, đã không có bất luận khí tức nào tràn ra.
Mà cây đinh kia thoạt nhìn cũng chưa từng xuất hiện bất kỳ biến hóa kỳ dị
nào.
Hết thảy, thật giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Hứa Thanh khoanh chân ngồi ở phía xa, ngóng nhìn sông băng dưới chân,
trong mắt lộ ra trầm ngâm, một lát sau hắn chậm rãi đứng người lên, cẩn thận
lui ra phía sau, thử rời khỏi.
Mặc dù đoạn đường này đi theo đối phương hắn cũng không gặp phải nguy
hiểm gì, nhưng điều này không có nghĩa là về sau không có khả năng xảy ra
chuyện, hết thảy đều sẽ bình thường giống như lúc đi đường.
Cho nên Hứa Thanh cảm thấy bây giờ là thời khắc mình rời khỏi tốt nhất.
Về phần sự tình tiếp sau, lấy tu vi của hắn bây giờ, vẫn là chớ tham dự thì
tốt hơn.
Nhưng ngay sau khi Hứa Thanh lui ra phía sau chưa tới 10 bước, cái đinh
trên gương mặt người khổng lồ dưới sông băng đột nhiên lập lòe một chút, một
giọng nói trầm thấp vang vọng trong tâm thần Hứa Thanh.
"Tiểu oa nhi, vẫn chưa tới thời điểm rời đi, chờ ta một hồi."
Bước chân Hứa Thanh dừng lại, trong lúc hắn đang nhanh chóng cân nhắc
trong lòng, giọng nói trầm thấp lại lần nữa truyền đến.
"Nếu như ngươi muốn đi, ta cũng không cưỡng ép lưu lại, thực tế thì giờ
phút này ta cũng không có dư lực để giữ ngươi lại."
"Nhưng ngươi nói với ta, Xích Mẫu là địch nhân chung của ngươi và ta, lần
này... Ta chuẩn bị làm một đại sự, ngươi giúp ta, khả năng thành công của ta sẽ
cao hơn, ngươi không giúp ta, ta cũng sẽ làm."
"Đường ở dưới chân của ngươi, tự ngươi phán đoán đi."
Giọng nói không hề vang vọng nữa.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, cúi đầu ngắm nhìn thân ảnh người khổng lồ
bên trong sông băng dưới chân, sau một lúc lâu hắn liền chắp tay cúi đầu, quay
người triển khai tốc độ cao nhất phóng đi xa, rất nhanh liền không thấy bóng
dáng.
Nơi đây hoàn toàn yên tĩnh, một lát sau, một tiếng than nhẹ quanh quẩn
dưới sông băng.
Bốn canh giờ sau, một nơi đen nhánh, thân ảnh Hứa Thanh bỗng nhiên xuất
hiện, sau khi nghiệm chứng đối phương xác thực không hề ngăn cản chính mình
rời đi, hắn lựa chọn đi mà quay lại, một khắc trở về hắn liền khoanh chân ngồi
xuống, bình tĩnh mở miệng.
"Ta chờ ngươi một ngày!"
"Cảm ơn!" Dưới sông băng truyền ra giọng nói trầm thấp.
Hứa Thanh nhắm mắt, lặng lẽ chờ đợi.
…
Cùng lúc đó, một nơi cách nơi này một chút khoảng cách ở dưới sông băng,
một chuyện lớn khác cũng đang bắt đầu.
Vị Thế Tử một đường đưa Hứa Thanh đến đây cũng không hề lừa gạt Hứa
Thanh.
U tộc ở trên sông băng vĩnh cửu kia, lão tổ tộc đó đích xác là thủ hạ dưới
trướng của Chúa Tể, cũng đích xác là vào một khắc Xích Mẫu đến, lựa chọn
phản bội.
Sau đó bị Chúa Tể trấn áp, thân hình tan vỡ, đại thế giới chia năm xẻ bảy,
phần lớn hóa thành tro bụi, chỉ có một mảnh vỡ hạch tâm đã rơi vào nơi đây,
chôn ở phía dưới sông băng.
Bên trong mảnh vỡ hạch tâm đó ẩn chứa vô số vong hồn của người bên
trong đại thế giới của tên phản đồ kia, chúng nó mơ mơ màng màng, không có
thần trí, phần lớn ngủ say.
Bởi vì năm đó hành vi này được cho rằng có công, cho nên vong hồn bên
trong thế giới mảnh vỡ này được cho phép đoạt xá đi ra, vì vậy liền có tông môn
U tộc đời sau bây giờ.
Nhưng ngăn cách ở giữa âm dương, không phải dễ dàng vượt qua như vậy.
Trong đó tồn tại rất nhiều hạn chế, cho nên vô số năm qua, mặc dù U tộc trở
về rất nhiều, nhưng phần lớn đều đột tử bên trong Tế Nguyệt đại vực.
Có người nói, đây là oán khí của Chúa Tể dung nhập vào trong Thiên Đạo
tạo thành.
Nơi mà vòng xoáy ở dưới hồ nước đi thông đến, chính là cái mảnh vỡ đại
thế giới kia.
Tuy là mảnh vỡ, nhưng trên thực tế phạm vi không sai biệt giống như một
cái tiểu thế giới, chôn sâu ở dưới sông băng không thay đổi này.
Hồn quang hơi yếu tựa như quỷ hỏa ở dưới sông băng, chính là nguồn sáng
của nơi đây.
Bầu trời có những bông tuyết màu đen tung bay, từng tầng từng tầng bao
phủ đại địa, gió lạnh từng trận truyền đến trong nơi này, truyền ra tiếng gào thét
nức nở nghẹn ngào, như là tiếng gào khóc thảm thiết.
Nếu như có phàm tục nghe thấy, linh hồn nhất định sẽ chấn động.
Tựa như Minh phủ.
Không gian u ám nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy, trong phiến thế giới đại địa
cùng sơn mạch do sông băng màu đen tạo thành, từng sợi vong hồn không có ý
thức trôi nổi, phiêu đãng trong ngoài sông băng.
Đối với chúng nó mà nói, chúng nó không hề có khái niệm thời gian, mơ mơ
màng màng ở trong nơi này, chỉ còn lại bản năng đói khát.
Hết thảy vật còn sống, đều là mục tiêu tranh đoạt của chúng nó.
Giờ phút này, ở biên giới cái mảnh vỡ đại thế giới, bên trong hư vô đột
nhiên lập lòe hiện ra tia sáng không cùng một dạng, tia sáng này ngay từ đầu là
màu đỏ, sau đó nhiều thêm màu lam, màu vàng, cho đến cuối cùng hóa thành
bảy màu, khuếch tán về bốn phía.
Dưới ánh sáng bảy màu lập lòe, vô số hồn bên trong phiến thế giới này cũng
theo bản năng khóa chặt nơi đây, ngay cả một chút linh hồn ngủ say chôn sâu ở
dưới sông băng cũng có dấu hiệu thức tỉnh.
Sau đó, từ bên trong vòng xoáy bảy màu kia xuất hiện từng đạo quang
mang, như là xúc tu quấn quanh từng cỗ quan tài duỗi từ trong ra, đặt những cỗ
quan tài này ở trên sông băng màu đen.
Sau khi đặt xong toàn bộ mấy trăm cỗ quan tài, những đạo quang mang bảy
màu này cũng thu hồi theo thời gian, cho đến khi sáp nhập vào bên trong vòng
xoáy, biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng vòng xoáy vẫn còn, đang chờ đợi.
Không lâu sau, gió lạnh nơi đây truyền ra tiếng gào thét bén nhọn, những
đạo vong hồn trôi nổi ở không trung kia đồng loạt bay nhanh vọt tới, giống như
là sói đói vậy.
Dường như ở bên trong cảm giác của bọn nó, những cỗ quan tài kia chính là
cừu non.
Sinh cơ tràn ra từ trong đó càng làm cho chúng nó nổi lên bản năng điên
cuồng.