Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1334




Bên trong nhà tù 132 khu Đinh trong cơ thể Hứa Thanh, toàn thân ngón tay

Thần Linh tràn ngập nguyền rủa đang không ngừng nôn ọe bỗng dừng lại, sau

đó lại giả bộ như không thấy, tiếp tục nôn ọe.

Hứa Thanh tương tự cũng không phát hiện, giờ phút này liền đi tới cánh cửa

gỗ ở phía trước, sau khi câu thông một phen liền rời khỏi, đối phương không đi

vùng phía Nam.

Vì vậy Hứa Thanh kiên trì tìm kiếm những Môn Đồ khác.

Cho đến khi hỏi thăm hơn mười cái, hắn đi tới trước một cánh cửa gỗ càng

thêm thấp bé.

Cánh cửa này chỉ có nửa trượng, thoạt nhìn có chút tàn phá, theo Hứa Thanh

tới gần, khung cửa bỗng nhiên vặn vẹo, sau khi nhúc nhích như là con rắn, bên

trong cánh cửa hiện ra một khuôn mặt, nhìn Hứa Thanh.

"Vị đạo hữu này, ngươi nơi đây có thể truyền tống đến vùng phía Nam

không?"

Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.

Gương mặt bên trên cánh cửa đánh giá Hứa Thanh vài lần, nở nụ cười.

"10 vạn linh thạch!"

Hứa Thanh đưa mắt nhìn gương mặt bên trên cánh cửa, giá tiền này quá

mức không hợp thói thường, vả lại phần lớn linh thạch của hắn đều đã để lại

cho Đoan Mộc Tàng, trên người tồn dư không nhiều lắm.

"Không nên chê đắt, hiện giờ chính là mùa cao điểm của dịch vụ, từng tộc

quần đều đang chuyển giao tế phẩm, nếu không phải ta cũng dự định đi tới vùng

phía Nam làm buôn bán, ngươi cho ta mười vạn ta cũng không nguyện đi xa

như vậy.

Gương mặt bên trên cánh cửa nhàn nhạt mở miệng.

Hứa Thanh trầm ngâm, sau đó nhẹ gật đầu.

"Dùng Thiên Hỏa Tinh thanh toán."

"Không có vấn đề, 1000 Bạch Hỏa Tinh, hoặc là một khối Hồng Hỏa Tinh."

Gương mặt bên trên cánh cửa nghe vậy ánh mắt sáng lên, nó càng thích Thiên

Hỏa Tinh hơn.

Hứa Thanh gật đầu, câu thông cùng nó một phen, chỉ là đối phương không

cách nào lập tức rời đi, nó còn có mấy đám khách nhân chưa truyền tống xong,

cho nên ước định chập tối hôm nay, truyền tống ở chỗ này.

Hứa Thanh nhíu mày, hắn dự định lập tức xuất phát, vì vậy rời khỏi, lại đi

tới chỗ những Môn Đồ khác, cho đến khi tìm một vòng lớn, nhanh nhất cũng

phải ba ngày, vẫn trễ hơn so với chỗ cánh cửa gỗ kia.

Cho nên cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn cánh cửa gỗ nửa trượng đó.

Giờ phút này cách hoàng hôn còn ba canh giờ, vì vậy Hứa Thanh cũng

không đi loạn, hắn tìm một nơi hẻo lánh khoanh chân ngồi xuống, lặng lẽ chờ

đợi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi hơn phân nữa thời gian trôi qua, Hứa

Thanh thấy được thân ảnh Đoan Mộc Tàng tới lui trong đám người.

Chú ý thấy Hứa Thanh, Đoan Mộc Tàng cất bước đi tới.

"Không tìm được Môn Đồ phù hợp sao?" Đoan Mộc Tàng hỏi.

"Đã tìm được, muộn một chút xuất phát." Hứa Thanh nhìn sau lưng Đoan

Mộc Tàng, đoàn xe lúc trước đã không còn.

Chú ý tới ánh mắt Hứa Thanh, Đoan Mộc Tàng ngồi ở một bên, nở nụ cười.

"Đều đã giao cho Thần Điện."

"Cũng đã giải quyết xong mọi việc, ngươi không cần băn khoăn, an tâm rời

khỏi là được." Biểu cảm của Đoan Mộc Tàng như thường, không nhìn ra có chỗ

nào khác biệt.

Nhưng trên thực tế, đáy lòng của lão tràn đầy sầu lo, không phải bởi vì hai

tộc diệt vong, Hồng Nguyệt Thần Điện thậm chí không thèm hỏi về chuyện này.

Thứ để cho lão sầu lo, đó là yêu cầu mà Thần Điện đưa ra.

Để cho lão trở về, bên trong kỳ hạn nhất định, lại chuẩn bị đưa tới 50 vạn tế

phẩm.

Việc này rất khó, nhưng Đoan Mộc Tàng không có ý định báo cho Hứa

Thanh biết, Hứa Thanh đã làm rất nhiều việc cho bọn họ rồi, việc tương lai, lão

chuẩn bị tự mình đi giải quyết.

Hứa Thanh nhìn ánh mắt của Đoan Mộc Tàng.

Đoan Mộc Tàng nở nụ cười, lấy sự từng trải cùng với lòng dạ tích lũy qua

năm tháng tạo thành của lão, không phải Hứa Thanh có thể lập tức liền nhìn

thấu được.

Nhất là dưới tình huống lão cố ý giấu giếm đi, như vậy lại càng sẽ không lộ

ra chút sơ hở nào.

"Làm sao, không tin?" Đoan Mộc Tàng cười nói.

"Ngươi đấy, quá đa nghi rồi, ta tính toán đợi ngươi truyền tống xong, liền sẽ

trở về."

Hứa Thanh trầm mặc, thật sự là hắn không nhìn ra manh mối, vì vậy liền gật

nhẹ đầu, giờ phút này bầu trời càng lúc càng u ám, hoàng hôn phủ xuống, Hứa

Thanh đứng lên cáo biệt cùng Đoan Mộc Tàng.

"Về sau nếu có rảnh, nhớ trở về thăm chúng ta." Thần sắc của Đoan Mộc

Tàng mang theo cảm khái nói.

"Nhất định!" Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng.

"Nhất định!" Linh Nhi chui ra từ cổ áo của Hứa Thanh, giòn tiếng đáp lại.

Trong mắt Đoan Mộc Tàng ẩn chúc phúc, khẽ gật đầu, sau đó Hứa Thanh

quay người, đi về phía cánh cửa gỗ cách đó không xa.

Rất nhanh tới gần, hắn lấy ra Thiên Hỏa Tinh.

Gương mặt hiện ra bên trong cánh cửa gỗ kia nuốt vào một cái, sau đó cánh

cửa lớn liền lập lòe ánh sáng truyền tống, hình thành một cái vòng xoáy, Hứa

Thanh thở sâu, cất bước vừa muốn đi vào.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói trầm thấp ung dung bỗng nhiên truyền

đến từ phía sau hắn.

"Đóng cửa."

Giọng nói này vừa truyền ra, Hứa Thanh sắc mặt đột biến, vừa muốn cất

bước, thế nhưng cánh cửa gỗ ngay lập tức đóng lại, chấn động truyền tống trong

đó cũng tan biến tức khắc, hóa thành bình thường.

Biểu cảm Hứa Thanh khó coi, quay đầu nhìn về sau lưng, chú ý đến một

thân ảnh từ đằng xa đi tới, con ngươi hắn co rút lại.

Là một người nữ tử mặc hồng y, trên người tràn ra chấn động Linh Tàng,

những nơi đi qua, đám người bốn phía dường như không nhìn thấy sự hiện hữu

của nàng, ngay cả Đoan Mộc Tàng cũng đều không có bất luận phát hiện gì.

Dường như nhận thức của bọn họ đều đã bị cải biến, ánh mắt nhìn thế giới,

cùng với ánh mắt của Hứa Thanh không hề giống nhau.