Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1172




Mắt thấy Hứa Thanh dung nhập vào trong bàn tay đứt, đội trưởng hung

hăng nghiến răng, giơ hai tay lên túm lấy, toàn lực quay tròn lấy quán tính, sau

đó trực tiếp ném về phía phạm vi mảnh tường thành máu thịt đang tiêu tán kia.

Trong chốc lát, bàn tay đứt gào thét, kéo lê thành một đường vòng cung, bay

thẳng đến phía trước.

Một khắc tiến vào phạm vi tường thành máu thịt, cấm chế bên trong lần nữa

bộc phát, quét ngang mấy phen, nhưng bản thân bàn tay đứt này vô cùng chắc

chắn, mặc dù cũng da tróc thịt bong, có nơi lộ ra xương cốt, nhưng cuối cùng

cũng coi như là nguyên vẹn, mất thấy đã rơi vào trong sân, nhanh chóng khép

lại.

Rất nhanh, cái miệng lớn của bàn tay đứt mở ra, Hứa Thanh từ bên trong đi

ra.

Ngóng nhìn bốn phương.

Đúng lúc này, trong chín tòa cung điện Phượng Điểu đang tiêu tán, tòa cung

điện ở giữa kia đột nhiên tràn ra hào quang màu tím.

Cùng lúc đó, một luồng ánh sáng cùng loại, cũng từ trong túi trữ vật Hứa

Thanh tản mát ra, ngay sau đó một khối ngọc giản tự động bay ra, trôi lơ lửng

tới trước mặt Hứa Thanh.

Ngọc giản này, là Tử Huyền trước khi đi đã đưa cho Hứa Thanh, bên trong

ẩn chứa lực lượng che chở của nàng.

Bây giờ sau khi xuất hiện, liền tràn ra tia sáng rực rỡ, chiếu rọi cùng với ánh

sáng của cung điện ở giữa.

Cùng lúc đó, một đạo thân ảnh mơ hồ xuất hiện bên trong ánh sáng tím, từ

cung điện khuếch tán huyễn hóa ra ngoài, trôi lơ lửng ở trên không trung, ngóng

nhìn phương xa.

Trong lòng Hứa Thanh dâng lên gợn sóng.

Thân ảnh kia, chính là Tử Huyền!

Nhưng lúc này đứng trong phạm vi bên trong, nhìn từ khoảng cách gần, đối

phương và Tử Huyền trong trí nhớ của Hứa Thanh tồn tại một chút bất đồng,

không phải là tướng mạo, mà là khí chất.

Hình như thân ảnh trước mắt, càng thêm lành lạnh, dường như không có bao

nhiêu cảm xúc ẩn chứa ở bên trong.

Hứa Thanh trầm mặc, hồi lâu sau hắn cất bước đi thẳng về phía trước.

Theo hắn tới gần, hết thảy cấm chế nơi đây tựa hồ cũng nhượng ra một con

đường đối với hắn, khiến cho Hứa Thanh thuận lợi đi tới trước tòa cung điện

Phượng Điểu ở giữa, đứng ở nơi đó, hắn hít sâu một hơi, giơ tay lên, đẩy ra

cánh cửa lớn trải qua vô tận năm tháng không được mở ra phía trước.

Cánh cửa lớn im hơi lặng tiếng mở ra, một mảnh cung điện đen nhánh chiếu

vào trong mắt Hứa Thanh.

Trong đại điện không có ánh đèn, hết thảy mọi thứ đều là u ám, dù theo cửa

lớn rộng mở, ánh sáng nhạt phía ngoài chiếu vào, cũng không cách nào tách ra

màu sắc u ám bên trong đại điện này.

Hứa Thanh đứng ở nơi đó, một lúc lâu sau, sau khi thích ứng bóng tối ở nơi

đây, đã nhìn thấy hoàn cảnh của đại điện này.

Toàn bộ đại điện đều là một mảnh trống trải, không có bất kỳ chỗ ngồi nào,

chỉ có một pho tượng đứng ở giữa, bốn phía trống rỗng, lộ ra vô tận vắng lặng.

Có thể tưởng tượng, trước khi cánh cửa đại điện này được đóng lại, nơi đây

cũng không khác gì một cái lồng giam cả.

Chỉ có pho tượng kia, đứng sừng sững vĩnh hằng ở đó.

Pho tượng nữ tử kia, không phải là Tử Huyền.

Nhưng tướng mạo của nàng cũng rất xinh đẹp, hiện ra vẻ ung dung, hình

như có một chút tuổi tác, cũng không cố ý cải biến nét già yếu, cho nên có thể

nhìn thấy khóe mắt có một chút nếp nhăn giống như đuôi cá.

Biểu cảm mỉm cười, ẩn chứa ôn hòa, hai mắt dường như bảo thạch chế tạo

lộ ra vẻ từ bi, khiến cho người ta vừa nhìn, liền theo bản năng cảm thấy thoải

mái dễ chịu.

Trong tay nàng, nâng lên một chiếc đèn, để ở trong ngực, tựa như chí bảo

trân quý nhất.

Chiếc đèn này rất đặc biệt, nó được chế tạo từ tử thạch, nhìn qua giống như

là một đóa tử kinh hoa nở rộ, phía trên còn có một con chim Phượng màu tím

nghỉ lại, cánh chim mở ra trông rất sống động.

Chớp mắt khi nhìn thấy chiếc đèn này, hô hấp của Hứa Thanh có chút dồn

dập.

Đây là một chiếc mệnh đăng, hoặc chuẩn xác mà nói, đây là một chiếc đăng

điêu căn cứ theo mệnh đăng để chế tạo.

Cho tới bây giờ Hứa Thanh vẫn chưa từng thấy qua, nhưng lại có cảm giác

quen thuộc trong lòng, đầu nguồn của sự quen thuộc kia, chính là đến từ cảnh

trong mơ mà Tử Huyền Thượng Tiên từng kể cho hắn nghe.

"Ta thường xuyên mơ một giấc mơ, trong rất nhiều năm... Trong mơ, có

một chiếc đèn trong một mảnh thế giới đen nhánh."

"Nó đã dập tắt, không có ánh lửa, không đụng tới được, cũng không với đến

được, hình như nó ở cực xa, lại dường như rất gần."

"Nhưng ta nghĩ có lẽ nó giống như là một đóa tử kinh hoa nở rộ, phía trên

có một con chim Phượng màu tím nghỉ lại, cánh chim mở ra."

"Chiếc đèn này, một mực xuất hiện ở trong mộng của ta, mỗi một lần đều là

dập tắt, mỗi một lần đều ở trong thế giới kia, không có ánh sáng."

Thần sắc Hứa Thanh có chút hoảng hốt.

Trước kia hắn đã từng cho rằng đây chỉ là mộng cảnh bên trong giấc mơ của

Tử Huyền Thượng Tiên, cho đến vừa nãy ở bên ngoài thấy được thân ảnh Tử

Huyền, và bây giờ, lại thấy được chiếc đăng điêu này.

Chiếc mệnh đăng đó, đến cùng là ở phương nào thì Hứa Thanh không biết,

có lẽ là trong Thánh địa, có lẽ đã tiêu tán trong năm tháng.

"Tử Huyền, tại sao lại mơ tới cái đăng điêu này, tại sao bên trong ánh sáng

tím bên ngoài, lại xuất hiện thân ảnh của nàng....."

"Nàng và cái đăng điêu này, tồn tại nhân quả gì....."

Trong lúc Hứa Thanh thì thào trong lòng, trong đại điện u tối này, thân ảnh

Tử Huyền im hơi lặng tiếng xuất hiện ở bên cạnh pho tượng, nàng ngóng nhìn

pho tượng, trong mắt lộ ra vẻ nhụ mộ, còn có đắng chát.

Sau đó quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh, trong mắt lành lạnh xuất hiện một

chút gợn sóng, mở to miệng giống như nói mấy thứ gì đó.

Hứa Thanh không nghe được, hắn chỉ thấy sau khi Tử Huyền nói xong, biểu

cảm có chút biến hóa, hiện ra một chút bi ai, không ngừng lui về phía sau, mà

lúc này một đạo thân ảnh mơ hồ, từ sau lưng Hứa Thanh đi tới, tiến vào đại

điện, đi xuyên qua thân thể của hắn.

Một màn này, khiến cho Hứa Thanh chấn động, hắn chợt quay người, rồi lại

nhanh chóng quay đầu nhìn tới thân ảnh đi xuyên thấu qua mình tiến đến phía

trước.

Đó là một người thanh niên cao lớn, mặc Hoàng bào kim long bốn móng,

đội Đế miện chín châu, không tràn ra bất kỳ khí tức nào, nhưng chỉ cần liếc mắt

nhìn, liền giống như có thể nhìn thấy thiên uy nồng đậm.

Gã đưa lưng về phía Hứa Thanh, đứng trước mặt Tử Huyền, không biết

đang nói gì.