Hứa Thanh lặng lẽ đứng dậy, nhìn phòng tuyến kéo dài bốn phía, người nơi
này phần lớn là tu sĩ nhân tộc Phong Hải Quận, đại quân đến từ Hoàng Đô cắm
trại ở đạo phòng tuyến thứ hai cách nơi này rất xa.
Hồi lâu, Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, vỗ vỗ bờ vai Khổng Tường Long, lấy
ra bầu rượu để ở một bên.
Sau khi hắn trấn thủ ở nơi đây một ngày một đêm, bầu rượu này cũng còn
dư lại hơn phân nửa.
Khổng Tường Long cầm lấy bầu rượu, uống một ngụm lớn, vào một khắc
Hứa Thanh quay người rời đi, bỗng nhiên y mở miệng.
"Hứa Thanh, ngươi có nhìn thấy, thân ảnh kia không..."
Hứa Thanh nhắm mắt, nhẹ gật đầu.
Khổng Tường Long trầm mặc, sau một lúc lâu truyền ra âm thanh trầm thấp
"Ngươi thấy vị Thất hoàng tử này thế nào?"
"Là một người hung ác." Hứa Thanh khàn khàn mở miệng.
Trong đầu hắn hiện ra thân ảnh ngồi trên kim long bốn móng, vào lúc pháp
bảo Cấm Kỵ của Quận Đô tan vỡ, từ trên trời phủ xuống.
"Làm nổ địa hỏa hai Châu, lúc trước lão đầu tử và hai vị Cung chủ cũng
đang tiến hành việc này, cho nên một mực dàn xếp nhân tộc hai Châu, nhưng vị
Hoàng tử đại nhân này lại càng ngoan độc, trong mắt của gã chỉ có thắng lợi,
chỉ có thanh danh, không có tính mạng của bất cứ ai!"
Hứa Thanh trầm mặc.
"Hứa Thanh, ngươi nhìn thấy chiến báo không, thấy những cái công lao to
lớn bên trong không, cái gì mà đánh hai vị Hoàng bị thương nặng, giỏi cho một
tin hai hoàng bị thương nặng!"
"Còn nữa, vị Thất hoàng tử này, nếu như hôm ấy gã tới sớm hơn một chút,
dù chỉ sớm một nén nhang." Khổng Tường Long cười thảm một tiếng, không
nói tiếp, dốc bầu rượu trong tay xuống, lại uống một ngụm lớn, phất phất tay về
phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh đứng im tại chỗ một lát, sau đó lặng lẽ rời đi.
Cách ngày Cung chủ chết trận, đã qua một tháng.
Mà theo Thất hoàng tử đến, cái ngành Thư Lệnh ti cũng đã không có ý
nghĩa tồn tại, bị người ta quên lãng rồi, về phần Hứa Thanh cùng Chấp Kiếm
Giả của Thư Lệnh ti lúc đầu, cũng được an bài tới chiến trường.
Nhiều lần gián tiếp, sau khi trải qua một loạt đại chiến cho đến bây giờ, Hứa
Thanh cũng đã nhận ra phong cách hành sự của vị Thất hoàng tử này.
Chỉ cần thắng lợi, không tiếc đại giới.
Đích xác giống như lời Khổng Tường Long nói, trong mắt người đó thì tính
mạng không coi vào đâu, cho dù bên trong Vũ Điền Châu và Khải Linh Châu
còn có hơn phân nửa tộc quần cùng phàm tục nhân tộc chưa rút lui khỏi.
Nhưng nếu như thời cơ đến, gã vẫn sẽ lựa chọn làm nổ địa hỏa như cũ.
Một tháng này đúng là Thánh Lan tộc tử vong rất nhiều, nhưng nhân tộc
cũng tương tự tử vong không hề ít.
Nhất là chiến khu phía Tây của Phong Hải Quận lại càng là như vậy.
Mỗi một trận chiến, bọn họ đều là tiên phong.
Bây giờ số lượng còn dư lại cũng không phải rất nhiều, lại không ngừng bị
đánh tan, tàn quân lẫn vào những quân đoàn khác, mà từng người ở trong trận
chiến tranh này, đã được tôi luyện trở thành tinh binh bách chiến.
Hứa Thanh cũng là như thế, hắn và Khổng Tường Long cũng đã nhiều lần
tham dự trận chiến, cuối cùng dưới sự chiếu cố của phó Cung chủ và các lão
nhân, bọn họ mới miễn cưỡng tránh được mấy lần nhiệm vụ hẳn phải chết trong
trận chiến tranh tàn khốc này, bây giờ thuộc đại quân thứ 17 của nhân tộc
Hoàng Đô, dưới trướng vị Tướng thứ ba của quân đoàn thứ tư.
Chịu trách nhiệm khu vực phòng tuyến này.
Giờ phút này sắc trời đang là hoàng hôn, dưới mây đen tiêm nhiễm, ánh
chiều tà ở phía xa cũng trở thành màu nâu, chiếu xuống sơn đạo Hứa Thanh
đang đi.
Hứa Thanh tịch mịch đi tới, cho đến khi trở lại quân doanh xây dựng trong
sơn cốc cách đó không xa.
Nơi đây có mấy trăm tu sĩ, đều là nhân tộc chiến khu lúc đầu của tiền tuyến
phía Tây, mặc dù nhân số không phải rất nhiều, nhưng cũng không ít, thế nhưng
lại không có quá nhiều âm thanh truyền ra.
Trên người tất cả mọi người đều tràn ngập miệng vết thương, có người đang
chữa thương, có người đang đả tọa, có người đang ngẩn người.
Còn có vô số cỗ thi thể chồng chất cùng một chỗ, còn chưa được xử lý.
Lúc Hứa Thanh đi tới, một số người trong bọn họ ngẩng đầu, nhìn về phía
Hứa Thanh.
Bên trong có Chấp Kiếm Giả, có đệ tử các tông, cũng có tu sĩ đã từng là
người của Thư Lệnh ti.
Hứa Thanh cũng nhìn qua của bọn họ, lẫn nhau trầm mặc.
Hứa Thanh nhìn thấy đội trưởng bên trong một căn lều vải ở biên giới quân
doanh.
Mặc dù cũng chật vật, áo giáp trên người tràn ngập khe hở, nhưng tinh thần
đội trưởng lại rất tốt, thân thể cũng đã sớm khôi phục hoàn toàn.
Giờ phút này y đang ngồi ở đó, cầm lấy một cái sừng màu đen, đặt ở trong
miệng cắn tới cạp lui, giống như đang nghiệm chứng mức độ cứng rắn.
Một bên còn có một cái nồi đang được đun, bên trong hầm cách thủy một
chút thịt, dưới âm thanh nước sôi sùng sục, từng trận mùi thịt tản ra.
"Đại sư huynh, ta đã trở về." Hứa Thanh đi vào lều vải.
Lều vải này, chính là chỗ ở của hai bọn họ.
Mặc dù Thất hoàng tử rất nghiêm khắc đối với chiến khu, nhưng sau khi rất
nhiều Chấp Kiếm Giả của Chấp Kiếm Cung chết trận, phó Cung chủ với toàn
bộ Đại Trưởng Lão của Chấp Kiếm Đình nhiều lần thượng tấu, cuối cùng Thất
hoàng tử mới đồng ý cho những Chấp Kiếm Giả và tông môn đã giảm bớt quân
số nghiêm trọng, có thể rời khỏi chiến trường, trở lại thuộc địa.
Nhưng chỉ đồng ý cho một bộ phận rời khỏi, còn cần tiến hành từng nhóm.
Vì vậy, dưới việc Huyết Luyện Tử bị thương nặng vả lại hơn phân nửa đệ tử
đã tử thương, vào mười ngày trước, Thất Huyết Đồng là nhóm thế lực tông môn
thứ tư, rời khỏi chiến trường.
Đội trưởng thân là Chấp Kiếm Giả, cũng không rời khỏi, vốn chịu trách
nhiệm một khu vực khác gần đây, nhưng dưới thao tác của y, đã được an bài tới
chỗ Hứa Thanh.
"Ta tính thời gian không sai biệt lắm, ngươi sẽ trở về vào thời điểm này,
nào, mau tới đây tiểu sư đệ, chúng ta ăn cơm thôi." Đội trưởng quay đầu nhìn
Hứa Thanh, cười ha ha, vẫy vẫy kêu Hứa Thanh đi đến bên cạnh nồi.
"Sáng hôm nay ta đi tới quân doanh của những người Hoàng Đô, phát hiện
bọn họ ăn thật ngon, vì vậy ta đã lấy một chút, mặt khác, ta nhìn thấy bọn họ
còn đưa tới vài con chiến thú của Thánh Lan tộc."
Đội trưởng chỉ một ngón tay vào trong nồi.
"Nếm thử?" Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, trong lòng cực kỳ bội
phục năng lực kết giao bằng hữu của đội trưởng.
Từ khi đại quân Hoàng Đô đến, đội trưởng cả ngày đi đến quân doanh đối
phương, kết giao không ít bằng hữu, cũng tìm đến rất nhiều tin tức, thi thoảng
còn có thể mang về những thứ vật bổ dưỡng như thế này, vì vậy Hứa Thanh liền
giơ tay lên, xé một góc, đưa vào trong miệng.
Mùi vị quả thực không tệ, vả lại sau khi ăn xong còn có từng trận ấm áp
dâng lên trong người, hóa thành một tia linh khí, khiến tu vi được bồi dưỡng.