Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1134




Hoàng của Hồng Linh phía sau lộ ra thần sắc hoảng sợ, hiển hóa đại thế giới

để ngăn cản Đế Kiếm, tiếng nổ điếc tai vang ra, đại thế giới hư nhược lại hư

nhược, cho đến mơ hồ rồi sụp đổ.

Hoàng của Hồng Linh phun ra máu tươi, tu vi sụp xuống, trong mắt kinh sợ

vô cùng, kiếm quang chém qua mi tâm!

Hoàng của Nguyệt Vụ bên cạnh toàn lực ứng phó tương trợ, cũng khó bảo

vệ nhục thân không khỏi vỡ vụn tan vỡ, từng khúc tan rã, chỉ có thể bảo vệ thần

hồn, bản thân cũng bị trảm mất nửa người.

Trong lúc hốt hoảng, Đế bào vỡ vụn, Đế quan chia lìa, vô số mảnh vải văng

tứ tán, chật vật vô cùng, lần nữa tránh lui.

Uy lực của một kiếm, đến lúc này mới tiêu tán.

Trời thanh một mảnh, đại địa yên tĩnh.

Chỉ có Cung chủ đứng tại chỗ, kiếm trong tay đã biến mất, phun ra một

ngụm máu tươi hóa thành mây máu trên màn trời, bay về phía đại địa.

Nhưng mây máu này đã định trước không cách nào rơi xuống đất, kiếm uy

tiêu tán, cực hàn từ trong vòng xoáy trên bầu trời lại xuất hiện, gió lạnh nồng

đậm diệt sạch thiên địa bộc phát ra từ bên trong, quét ngang ra phía ngoài.

Những nơi đi qua, thiên địa bị đóng băng nứt vỡ, hiện ra hư vô, hư vô bị toái

diệt hiện ra lỗ thủng.

Đạo chuông lúc Phong Hải Quận thành lập được tổng bộ Chấp Kiếm Cung

ở Hoàng Đô ban cho, truyền ra một tiếng chuông vang sau cùng …rồi hóa thành

thất truyền.

Thân đạo chuông chia năm xẻ bảy, tan vỡ trên bầu trời.

Vực Bảo của Hắc Thiên tộc từ bên trong vòng xoáy trên bầu trời, lấy khí thế

nghiền ép hết thảy, hiện ra hơn phân nửa.

Màu sắc đen nhánh, tràn ra vô tận tà ác, khiến cho bầu trời vô thiên.

Thân kích sắc bén, mang theo vô hạn dữ tợn, khiến cho đại địa vô lăng.

Võng lưới pháp bảo Cấm Kỵ của Phong Hải Quận vặn vẹo tột cùng, khí linh

đến từ pháp bảo Cấm Kỵ các tông trong Phong Hải Quận hiện ra ở bên trên

truyền ra âm thanh kêu rên thê lương, tử vong rất nhiều.

Võng lưới Cấm Kỵ …sắp sụp đổ.

Mắt thấy như thế, Hoàng của Nguyệt Vụ bay ngược ra ngoài mấy ngàn

trượng, vẻ mặt chật vật và chỉ còn thân trên, giờ phút này trong lúc thân hình

tràn ra rất nhiều sợi tơ máu thịt, không ngừng đan dệt hình thành lại phần thân

hình bị mất, gã ngẩng đầu với thần sắc kiêng kị nhìn qua thân ảnh Cung chủ

phía trước.

"Khổng Lượng Tu, ngươi còn kiếm nào nữa không!" Bên cạnh trôi nổi một

đạo thần hồn, đó là hồn Hoàng của Hồng Linh, thân thể của gã đã hoàn toàn tan

vỡ, không cách nào trùng tạo, thần hồn cũng bị trọng thương, đạo hồn của gã

khác biệt cùng hồn ảnh bình thường, phía trên tồn tại vô số sợi chỉ đỏ, xâm nhập

vào bên trong hồn, đan dệt thành mạng lưới, thủ hộ đạo hồn kia, đồng thời cũng

xâm nhập và ràng buộc nó.

Đó là thủ đoạn của Hắc Thiên tộc, cũng là số mệnh của Thánh Lan tộc.

Nó gia trì giúp thần hồn, nhưng cũng hạn chế hết thảy.

Giờ phút này gã nhìn về phía Cung chủ, trịnh trọng mở miệng.

"Uy lực của Chấp Kiếm, đánh nát giới thân của ta, sụp đổ giới kiếp của ta,

đoạn đạo cơ của ta, cũng hủy nửa người và rung chuyển thần hồn của Nguyệt

Vụ. Khổng Lượng Tu, ngươi …tính là một nhân vật!"

Cung chủ ngẩng đầu, trong mắt hiện ra vẻ đáng tiếc, thản nhiên cười.

Trong vẻ tươi cười, trên mặt tràn ngập từng đạo khe hở, lan tràn toàn thân,

bộ áo giáp kia càng là như vậy, khe hở đông đảo như là mạng nhện.

Cung chủ không hề quan tâm tới những thứ này, cũng không có trả lời câu

nói từ Hoàng của Hồng Linh, giờ phút này lão xoay người, đi đến lưới lớn

Phong Hải Quận đang ở trong trạng thái vỡ vụn, từng bước một hạ xuống, thân

thể của lão cũng trở nên cao lớn lên.

Càng lúc càng lớn, mà dưới biến hóa này, áo giáp trên người lão cũng không

cách nào chống đỡ được nữa, tự động vỡ vụn, giống như cởi giáp, không ngừng

rơi xuống.

Từng khối từng khối.

Cho đến khi đi qua chiến trường, cuối cùng đi đến lưới lớn Phong Hải Quận

đang bắt đầu tan vỡ, thân thể của lão đã biến thành độ cao mấy vạn trượng, ánh

mắt của lão xuyên thấu qua mạng lưới tàn phá đóng băng trước mặt, nhìn về

phía đại quân nhân tộc thối lui đến ngoài trăm dặm.

"Cung chủ....."

Đại quân nhân tộc, một mảnh đau buồn khóc than.

Khổng Tường Long đứng không vững nữa, được Hứa Thanh đỡ lấy thân

thể, tròng mắt của y đỏ lên, từng màn lúc trước, cho dù y không nhìn đặc biệt rõ

ràng, nhưng cũng nhìn thấy đại khái.

Những người khác cũng tương tự như thế.

Phía ngoài võng lưới cấm kỵ bị đóng băng, Cung chủ ngóng nhìn mọi

người, nghiêm khắc mở miệng.

"Người, ai mà không chết, có cái gì mà phải khóc, toàn bộ đứng vững!" Đại

quân nhân tộc ẩn đi đau buồn mà đứng, mỗi người đều đứng thẳng tắp!

Nhìn đám nhân thủ kia, Cung chủ khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua trên người

mỗi người trong đại quân, hơi dừng lại một chút trên người Hứa Thanh, có chờ

mong.

Khi nhìn tới trên người Khổng Tường Long, ánh mắt Cung chủ dừng lại hai

hơi thở, có không nỡ, có vui mừng.

Dừng lại trên người phó Cung chủ ba hơi thở, người ngoài không hiểu,

nhưng phó Cung chủ hiểu rõ hàm nghĩa của ánh mắt này, lão trùng trùng điệp

điệp gật đầu, trong lòng dâng lên vô tận bi thương, lão biết rõ, đây là sự ủy thác.

Cuối cùng, trong lúc Khổng Tường Long càng lúc càng run rẩy, ánh mắt

Cung chủ nhìn về phía Quận Đô, tiếp đó...Mảnh áo giáp cuối cùng trên người

lão rơi xuống.

Trong vòng xoáy, Vực Bảo chiến tranh tràn ra lực lượng hủy diệt, trên chiến

trường, đại quân Thánh Lan tộc lần nữa tiến bước.

Cung chủ xoay người qua, đưa lưng về phía Phong Hải Quận, dang hai tay

ra, dung nhập vào bên trong lưới lớn tan vỡ phía sau.

Trong nháy mắt tiếp theo, từng tiểu thế giới xuất hiện ở trên lưới lớn, vô

biên vô hạn tiểu thế giới, cuối cùng hội tụ thành đại thế giới của Cung chủ đang

thiêu đốt.

Mà tất cả khí lạnh trên lưới lớn Cấm Kỵ, vào thời khắc này, nhanh chóng

tuôn tới bên trong đại thế giới của Cung chủ, hội tụ tới trên người Cung chủ.

Cung chủ và tấm lưới Cấm Kỵ, đã hoàn toàn dung hợp!

Cung chủ thiêu đốt thọ nguyên của bản thân, thiêu đốt tu vi của mình, đánh

một trận chiến này, sau khi chém xuống một kiếm kia, Cung chủ thật sự đã dầu

hết đèn tắt, nhưng lão vẫn là lựa chọn thiêu đốt chính mình.

Dùng bản thân, hóa thành một bộ phận của lưới lớn Cấm Kỵ của Quận Đô,

dùng nhiệt lượng của mình, để kéo dài thời gian bị đóng băng tan vỡ.

"Truyền lệnh... tất cả quân đoàn nhân tộc bên trong Lâm Lan Châu, lui đến

Quận Đô."

Cung chủ trầm giọng mở miệng, vô tận cực hàn từ bốn phía hội tụ tới, gào

thét bay tới phía trước, toàn bộ vọt tới khiến cho Cung chủ vào thời khắc này,

trở thành một bức tượng băng.

Nhưng lão vẫn có thể ra sức chống đỡ thiên địa như trước.

Lão vẫn có thể ngăn cản cực hàn cho Phong Hải Quận như cũ.

Cho dù tới tận lúc này, ngữ khí của lão hay ánh mắt của lão, đều không có

nửa điểm yếu ớt.

Tấm lưới Cấm Kỵ, lần nữa xuất hiện một lớp màu vàng.