Hứa Thanh chậm rãi mở mắt ra, trong mắt có quang mang màu vàng khuếch
tán, cuối cùng bao phủ toàn thân, thoạt nhìn tràn đầy thần thánh, nhàn nhạt mở
miệng,
"Ảnh tù chi cấm, quỷ tử sắc lệnh, tiên pháp chiết linh, thiên địa ngô mệnh."
Đoạn văn tựa như khẩu quyết mà lại không phải là khẩu quyết này, là Hứa
Thanh kêu lão tổ Kim Cương Tông bịa ra, vì để che giấu Bí Thuật Dung Ảnh,
giờ phút này lại được hắn đọc lên, không có hàm nghĩa đặc biệt gì cả, chỉ đơn
giản là tùy ý mở miệng.
Nhưng lại khiến cho Ảnh Tử đang quỳ sững sờ, cảm xúc càng thêm kích
động.
Cùng lúc đó, đoạn văn truyền ra từ trong miệng Hứa Thanh này, âm điệu tự
nhiên mà sinh ra cảm giác thâm sâu mơ hồ, tựa như từng lời đều bị vô số tin tức
bám vào, trùng lặp gia trì, ẩn chứa mặt hàm nghĩa khác, vang vọng bốn phương,
khiến cho thiên địa biến sắc, gió giục mây vần.
Trong chốc lát, tất cả mọi thứ liền bắt đầu trở nên vặn vẹo vô tận, cái loại
lực lượng Thần Linh lẩm bẩm ẩn chứa hết thảy biến hóa phủ xuống, sau khi
Hứa Thanh mở miệng, lại lần nữa xuất hiện.
Mặt đất run rẩy, tất cả cát sỏi cũng bắt đầu tan vỡ, vô số dị tượng biến ảo
quanh bốn phía Hứa Thanh, trong một cái chớp mắt, từng tiếng gào thét thê
lương tựa như truyền đến từ trong năm tháng truyền ra.
Mặt đất nứt toái ra, từng cái xúc tu máu thịt mơ hồ bay lên, trong một cái
chớp mắt, bộ dáng toàn bộ thế giới đại biến, tràn đầy quỷ dị và không rõ.
Vạn vật bị xâm nhập, toàn bộ đều hỗn loạn, thế giới lắc lư, vặn vẹo quỷ dị.
Mà đầu nguồn của tất cả thứ này, chính là Hứa Thanh.
Dưới hai loại thần quyền đồng thời gia trì, mặc dù hắn chưa hoàn chỉnh, tuy
chỉ là hình thức ban đầu, nhưng một cái chớp mắt này, quả thực hắn đã đạt đến
một cái trình độ không thể tưởng tượng trên phương diện vị cách.
Cho nên từ trình độ nào đó mà nói, giọng của hắn, chính là Thần âm.
Sở Thiên Quần chỉ là mô phỏng, mà Hứa Thanh lại không phải, từ bản chất
mà nói, lời của hắn nói ra mới chân chính là Thần lẩm bẩm!
Mặc dù không bằng những Thần Linh khác, nhưng vẫn có thể trấn áp Sở
Thiên Quần.
Quá trình lẩm bẩm của Sở Thiên Quần lập tức bị "loạn" lên, từ nghe không
hiểu biến thành hình như có thể nghe hiểu.
"Thần đầu theo hắc đạo, minh minh vượt qua chí linh…….Dương đức hối
âm tinh..."
Lồng ngực của gã phập phồng lên xuống, ánh mắt cũng từ khép kín mở ra,
hoảng sợ nhìn về phía Hứa Thanh, vừa muốn tiếp tục mở miệng, nhưng giờ
khắc này vòng kim quang bên ngoài thân thể của gã bỗng ầm ầm tan vỡ.
Theo nó tan vỡ, vô số dị biến liền trực tiếp bộc phát ở trên người gã, thân
thể của gã bắt đầu phân giải, ý nghĩ và những bộ phận của gã đang tự độc lập,
giờ phút này trong lúc Hứa Thanh đang mở miệng, tất cả mọi thứ trên người gã
đều dị hoá nghiêm trọng, tiếng lẩm bẩm trong miệng đã trở thành tiếng kêu thê
lương thảm thiết.
Nguy cơ ở ngay trước mắt, Sở Thiên Quần giơ tay phải lên, trực tiếp đâm
vào bên trong một con mắt của bản thân, sau khi hung hăng đâm xuống, con
mắt nổ tung, máu tươi màu vàng hóa thành huyết vụ, mãnh liệt khuếch tán về
bốn phía, chống cự Thần âm đến từ Hứa Thanh.
Mà giờ phút này Hứa Thanh cũng không chịu nổi, sức mạnh mà hắn bộc
phát ra lúc này, không phải thứ mà thân thể hắn có thể thừa nhận, trong khi
truyền ra âm thanh kia, thân hình của hắn cũng đã bắt đầu tan vỡ.
Nhưng mà lần thử nghiệm này, khiến cho Hứa Thanh rõ ràng ý thức được,
hai loại Thần lực trên người mình còn rất nhiều chỗ có thể khai phát ra nữa,
nhưng đồng dạng, đám Thần lực này cũng tồn tại nguy hiểm cực hạn.
Trừ phi hắn trở nên càng mạnh hơn, nếu không lúc sử dụng chỉ cần hơi
không cẩn thận một cái, liền sẽ khiến bản thân vẫn lạc.
Cho nên Hứa Thanh không chút do dự, sau khi trấn áp lực lượng lẩm bẩm
của Sở Thiên Quần, liền lập tức thu hồi độc cấm và Tử Nguyệt.
Phong bạo tiêu tán, thiên địa khôi phục như thường.
Mà Sở Thiên Quần bên đó, trong lúc máu màu vàng tản ra, trong miệng
truyền ra tiếng hét thê lương bén nhọn, nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng trấn
áp bản thân dị hoá, giờ phút này thần sắc của gã dữ tợn, xông lên trên trời, phát
ra tiếng gào thét không cam lòng.
"Ngươi rõ ràng là tu sĩ, rõ ràng chỉ là tu sĩ!"
"Sao lại như thế, tại sao ngươi có thể khắc chế ta như vậy được!!"
"Ta không tin!"
Trên mặt Sở Thiên Quần toàn là máu tươi màu vàng, vẻ mặt điên cuồng vặn
vẹo, một con mắt còn dư lại gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Thanh đang đứng
dưới mặt đất. Gã giơ tay phải lên, trực tiếp chọc xuyên ngực mình, túm lấy trái
tim, chợt kéo ra.
Máu tươi phun trào, gã bóp nát trái tim màu vàng trong tay.
Máu thịt rơi lả tả, bên trong trái tim này lại xuất hiện một cái hộp!
Nếu như Thất gia ở trong nơi này, chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra, vật
này khá tương tự như là cái hộp hôm đó Tử Thanh Thái Tử cầm, nhưng nếu cẩn
thận nhìn, sẽ phát hiện cái hộp này tồn tại một chút chỗ khác biệt, cũng không
phải là tương tự, mà hình như đơn sơ hơn rất nhiều.
Bây giờ được Sở Thiên Quần cầm ở trong tay, sau khi gã bóp chặt một cái,
bên trong cái hộp liền tràn ra một đạo ánh sáng!
Đó là ánh mắt Thần Linh! Nháy mắt khi cảm thụ đạo ánh sáng này, tâm thần
của Hứa Thanh liền chấn động mạnh một cái, trong một cái nháy mắt, độc cấm
và Tử Nguyệt trong cơ thể rõ ràng xuất hiện dấu hiệu bị áp chế.
Mà đạo ánh sáng này không hề bắn ra bốn phía, nó hóa thành thực chất và
dung nhập vào tay phải Sở Thiên Quần, khiến cho bàn tay của gã trở nên vô
cùng rực rỡ, giơ lên cách không nhấn một cái về phía Hứa Thanh, trong miệng
truyền ra tiếng gầm nhẹ.
"Thần Thuật, tương lai, lưu phi!"
Hô hấp của Hứa Thanh dồn dập, lúc giao chiến cùng Sở Thiên Quần, trong
lòng hắn liền biết rõ thân thể thử nghiệm Thần Linh sẽ nắm giữ pháp thuật thần
bí khó lường, giống như Thánh Quân Tử cũng đã triển khai ra một thuật pháp
cực kỳ kinh người lúc trước, mặc dù cuối cùng thất bại, không có thành công,
nhưng vẫn khiến cho Hứa Thanh ấn tượng cực kỳ sâu.
Giờ phút này ngay khi Sở Thiên Quần mở miệng, Hứa Thanh lập tức cảm
giác được bốn phía quanh mình biến hóa.
Chung quanh hắn xuất hiện từng bức họa, hơn mấy trăm ngàn bức họa, bên
trong từng tấm hình đều có thân ảnh của hắn.
Có bình yên đả tọa, có hốt hoảng chạy nhanh, có khí tuyệt tử vong, có kêu
rên vô tận...
Vô số cảnh tượng.
Những cảnh tượng kia đều là tương lai của Hứa Thanh.
Những cảnh tượng này lần nữa chồng lên nhau, đã trở thành một quyển
tranh, trong khi Sở Thiên Quần phất tay, liền nhanh chóng lật qua lật lại.
Hình như gã đang muốn tìm một cảnh tượng Hứa Thanh tử vong, sau đó kéo
ra từ trong tương lai, biến nó trở thành thực tế.
Đây là Thần Thuật, tương lai, lưu phi!
Một màn tương tự như lúc Hứa Thanh đối mặt với Thánh Quân Tử đã từng
trải qua.
Lúc đó phương pháp phá giải chính là quấy nhiễu tương lai, nắm giữ lại vận
mệnh của mình.
Nhưng mà lúc đó Thánh Quân Tử chỉ là bán thành phẩm, Thần Thuật cũng
không có hoàn toàn thành công, thậm chí còn chưa từng xuất hiện cái hộp kia.
Nhưng hiện giờ Sở Thiên Quần rõ ràng liều mạng hết thảy, cái hộp kia xuất
hiện, ánh mắt trong đó dung nhập vào bàn tay gã, khiến cho tâm thần Hứa
Thanh không ngừng dâng lên sóng lớn mãnh liệt.
Nhưng bất cứ chuyện gì cũng có hai mặt, tự thân thể nghiệm loại Thần
Thuật kinh khủng vả lại tương đối nguyên vẹn này, từ trình độ nào đó mà nói,
cũng coi như là một loại thu hoạch, là cơ duyên đối với Hứa Thanh.
Ít nhất trong giờ khắc này, cảm giác của hắn đối với loại Thần Thuật này đã
trở nên toàn diện hơn rất nhiều so với trước kia, cũng ở trong một cái chớp mắt
đó, trong đầu của hắn hiện ra vô số tin tức.