- Hoàng... hoàng huynh, đệ... đệ lo huynh có chuyện gì...
Chát!
Trần Tĩnh Kỳ chưa kịp nói hết câu thì trên má trái đã in hằn năm dấu tay.
Dực Vương phỉ nhổ:
- Ai cần thứ tạp chủng như ngươi quan tâm! Đừng có phá hỏng chuyện vui của ta, cút!
Trần Tĩnh Kỳ cố kiềm cơn giận, xoay đầu bước đi.
- Khoan đã!
Nghe tiếng gọi ngược của Dực Vương, Trần Tĩnh Kỳ không khỏi nghi hoặc.
Dực Vương cũng chẳng để hắn nghi hoặc quá lâu, cười nham hiểm nói:
- Tạp chủng, nếu ta nhớ không sai thì cho tới bây giờ ngươi vẫn chưa biết mùi nữ nhân đúng không?
- Ở lại đây. Hôm nay bổn vương sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt, để ngươi biết ngự nữ là thế nào.
Trần Tĩnh Kỳ một chút cũng không nguyện:
- Hoàng huynh, như vậy không tiện. Đệ xin phép...
Chát!
Lại thêm một cái tát nữa giáng vào mặt Trần Tĩnh Kỳ. Liền sau cái tát, thân thể hắn cũng bị Dực Vương vung chân đá, khiến hắn té ngã ra đất.
Dực Vương sấn tới, lấy bàn tay to lớn của mình nắm đầu Trần Tĩnh Kỳ dựng dậy:
- Tạp chủng! Ta bảo ngươi ở lại thì ngươi phải ở lại!
- Dám chống lại ta hả? Ngươi có tin ta sẽ khiến ngươi đến chén cơm để ăn cũng không có hay không? Chỉ cần ta căn dặn Chung Quý một tiếng...
Chung Quý, cũng chính là Chung tổng quản - thái giám quản lý sự vụ ở lãnh cung. Trần Tĩnh Kỳ không ngờ Dực Vương lại biết rõ kẻ này, nghe giọng điệu thì hình như còn có chút quan hệ. Nếu như Chung Quý kia thực cố tình làm khó hắn, vậy thì cuộc sống vốn đã thiếu thốn của hắn sau này sẽ lại càng thêm khốn đốn.
Thấy Trần Tĩnh Kỳ cúi đầu không nói, Dực Vương đắc ý, dùng tay còn lại vỗ vỗ vào mặt của hắn:
- Tạp chủng, phải biết điều như vậy mới tốt...
Dực Vương nói tới đây thì bỗng thấy buồn tiểu. Đầu óc đang không quá tỉnh táo, trong lòng đối với Trần Tĩnh Kỳ lại ngập tràn sự khinh khi, hắn chẳng chút ngại ngần để lộ "tiểu huynh đệ" của mình ra, cứ thể xỉa thẳng vào Trần Tĩnh Kỳ, tiểu luôn lên đầu.
- Tạp chủng, ở yên đây, mở to mắt lên mà xem ta ngự nữ... ợ...
Dực Vương cảm thấy điều này rất mới lạ. Trong lúc mình "hành sự", có một vị hoàng đệ phế vật chưa từng nếm mùi nữ nhân ở bên cạnh nhìn xem... chậc chậc, cái tư vị này dám cá không có vị huynh đệ nào của hắn đã được trải qua đâu.
Trong lòng khoái trá, Dực Vương hướng đến chỗ ca cơ áo trắng lúc này vẫn còn đang rướn người trên đất. Chân nàng đã bị thương, dẫu muốn cũng khó lòng đứng lên chạy được.
- Vương gia, cầu xin ngài tha cho nô tì...
- Con tiện nhân... được bổn vương để mắt... chính là phúc ba đời tổ tiên ngươi để lại... ợ...
Nói rồi Dực Vương nằm đè lên cô gái, thô bạo đem y phục của nàng lột bỏ. Cái nào cởi được thì hắn cởi, không cởi được thì hắn liền xé, mặc cho nàng khóc lóc van xin.
Chẳng mấy chốc quần áo trên người ca cơ áo trắng đã bị lột đến bảy tám phần, những nơi tư mật đã bắt đầu lộ ra.
- Khặc khặc...
Dực Vương trông thấy những mảng da thịt trắng hồng hiển lộ trước mắt thì dục hoả lại càng dâng cao. Hắn cười hèn mọn, một tay bóp miệng cô gái, một tay thì đem quần mình tuột xuống, chuẩn bị cho "tiểu huynh đệ" xông trận. Trần Tự Đức hắn đã không hề biết rằng ở phía sau lưng mình, có một bóng người hiện đang âm thầm tiến lại.
Trần Tĩnh Kỳ nắm chặt hòn đá trong tay, giơ cao đánh mạnh vào phía sau đầu Dực Vương!
Tức khắc, Dực Vương đổ gục, thân hình mập mạp của hắn co giật một hồi, sau đó ngất xỉu lên trên người của ca cơ.
- A...!
Ca cơ áo trắng (hiện đã chẳng còn áo) kinh hoảng kêu lên, theo bản năng muốn đẩy thân hình mập mạp của Dực Vương ra. Đúng lúc này Trần Tĩnh Kỳ bất ngờ lao tới, dùng tay bịt miệng của nàng lại.
Rất nhanh, cô gái ngất xỉu.
- Phù...
Trần Tĩnh Kỳ buông tay, đảo mắt nhìn quanh, thấy hoa viên hoàn toàn yên lặng thì mới bình tĩnh lại một chút.
Hắn đứng dậy, khom lưng cố sức ôm cái xác của Dực Vương hướng về cái giếng ở bên trong hoa viên đi tới. Cũng may là bình thường hắn vẫn hay rèn luyện thân thể, sức khoẻ rất tốt, chứ nếu không chỉ sợ khó lòng ôm giữ nổi cái xác của tên hỗn đản này.
Sau khi xử lý xong Dực Vương, Trần Tĩnh Kỳ lại tiếp tục ôm lấy ca cơ mang tới, rồi đẩy luôn nàng xuống giếng.
Mặc dù ban đầu, khi nhìn thấy ca cơ bị Dực Vương cưỡng hiếp, hắn cũng đã có ý giải cứu, nhưng bây giờ thì không thể nữa. Cô gái này đã nhìn thấy hắn thương hại Dực Vương, nếu lưu mạng nàng lại sẽ vô cùng nguy hiểm.
Thí huynh, đấy là cái tội tày đình! Nếu mà chân tướng lộ ra, Trần Tĩnh Kỳ hắn dù có mười cái đầu cũng đừng mong sống được!