Quân Vương Ngự Nữ

Chương 63: Phòng Tắm Gặp Mặt




- Hay!



Dưới lầu, trong đám văn nhân, Lê Minh đứng dậy hô lên.



Hắn kích động nói:



- "Phất phất phóng phong phan, pháp phái phi phù, phù phụng phật; Căng căng canh cổ kệ, cao ca kì cứu, cứu cùng kinh", câu đầu tiên đọc lên nghe giống như lời nói của một người bị móm, câu thứ hai thì lại nghe giống như là của một người bị ngọng, song thực chất đấy lại là một câu đối ca tụng Phật pháp.



- An Vương, tài hoa của An Vương thật khiến cho Lê Minh bái phục!



Có kẻ mở đầu, những người phía sau liền nối nhau bày tỏ, hết lời khen ngợi khả năng ứng đối của Trần Tĩnh Kỳ. Thậm chí Cao Trạm, hắn cũng tỏ ra vui vẻ tươi cười mà hướng qua chúc mừng:



- An Vương, văn chương thi phú của ngươi quả nhiên là hơn xa người thường. Cổ nhân nói quân tử không tranh vật yêu thích của người, An Vương ngươi đã cảm mến Doanh Doanh cô nương như vậy, chỗ bằng hữu Cao Trạm ta đương nhiên sẽ thành toàn.



Nói đến đây, Cao Trạm liền quay sang nhìn Lạc Doanh Doanh ở đầu bên kia, giọng điệu giống như là gửi gắm:



- Doanh Doanh cô nương, An Vương là bằng hữu từ phương xa tới, còn nhiều quy tắc vẫn chưa thông hiểu, nếu có lỡ mạo phạm thì mong cô nương hãy niệm tình mà bỏ quá cho.



- Được rồi, An Vương, ta cũng không trì hoãn chuyện tốt của ngươi nữa...



Trần Tĩnh Kỳ đứng trông theo kẻ đang bước vội xuống lầu, không giận mà chỉ thấy buồn cười. Cái gã Cao Trạm này đúng là ngại mất thể diện a...



Thu lại tầm mắt, hắn xoay sang nhìn Lạc Doanh Doanh.



Vừa hay, bên đây Lạc Doanh Doanh cũng mỉm cười lên tiếng:



- Các tỷ muội nói Trần công tử tài hoa hơn người, ban đầu Doanh Doanh còn không tin, nhưng bây giờ thì lại không thể không tin... Công tử, đêm nay công tử chính là khách nhân của Doanh Doanh, Doanh Doanh đợi công tử ở Vọng Nguyệt Các.



...



Trần Tĩnh Kỳ khách sáo cáo lỗi với Chu Đại Phú rồi theo Đông Mai, Thu Nguyệt - hai tì nữ của Lạc Doanh Doanh - hướng lầu năm đi lên. Vọng Nguyệt Các, nó nằm ở trên ấy.



Đi vào Vọng Nguyệt Các, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong mắt Trần Tĩnh Kỳ là cái hành lang với những chậu hoa khoe sắc rực rỡ, đủ màu đủ dạng, tiếp đến là một cái hồ cá, mấy hòn non bộ… Đi thêm chút nữa, hắn nhìn thấy một tòa nhà nhỏ trông rất nho nhã, đại sảnh bên trong được bài trí đơn giản, song không kém phần thanh tao, quý phái.



Đương lúc Trần Tĩnh Kỳ đang tính bước vào toà nhà thì tì nữ Đông Mai bỗng đưa tay cản lại. Hắn nghi hoặc nhìn nàng.



Đông Mai nói:



- Công tử, người phải tẩy trần trước đã.



- Tẩy trần? Ta tắm rồi a.



Đông Mai và Thu Nguyệt cùng cười.



- Công tử, đây là quy định của Doanh Doanh cô nương. Công tử nếu không tẩy trần thì Doanh Doanh cô nương sẽ không tiếp đâu.



- Lại còn như vậy...




Trần Tĩnh Kỳ cảm thấy Lạc Doanh Doanh kia cao giá quá rồi.



- Được rồi, dẫn ta đi tẩy trần đi.



- Công tử, mời theo chúng ta.



Và như thế, hai mỹ tì Đông Mai, Thu Nguyệt dẫn Trần Tĩnh Kỳ đi tới phòng tắm. Lúc hắn tới nơi thì thấy nước tắm đã được chuẩn bị sẵn, trong bồn chứa đầy nước nóng, rãi đầy hoa thơm.



Thu Nguyệt dịu dàng nói:



- Công tử, để Nguyệt nhi giúp người cởi y phục.



- Các ngươi... sẽ hầu ta tắm?



Thu Nguyệt, Đông Mai cùng gật đầu.




Trần Tĩnh Kỳ do dự một chút rồi cũng thuận tình để cho các nàng cởi y phục giúp mình. Dù sao cũng đang ở thanh lâu, hưởng thụ ôn nhu một chút, thiết nghĩ chẳng có gì là không đúng.



Thu Nguyệt và Đông Mai giúp Trần Tĩnh Kỳ cởi áo ngoài, rồi lại cởi áo trong, từ đầu đến cuối đều rất tự nhiên, chả có tí ngượng ngùng nào. Đích thân Thu Nguyệt còn nắm tay Trần Tĩnh Kỳ, dắt hắn vào bồn.



- Hmm... Thật dễ chịu...



Trần Tĩnh Kỳ ngồi xuống, để cho thân thể chìm vào trong nước, thoáng cảm nhận rồi khẽ nói.



- Công tử, cái bồn này chính là được làm từ Hoả Long Thạch, tự bản thân có thể hấp thu rồi lưu giữ nhiệt lượng.



Bên cạnh, Đông Mai giải thích.



- Ra là vậy.



Trần Tĩnh Kỳ nhẹ gật đầu, sau đó khép hờ đôi mắt để cho hai mỹ tì hầu hạ.



Đang lâng lâng thư thái, chợt bên tai hắn có một giọng nói quen thuộc truyền vào:



- Có thoải mái không?



Trần Tĩnh Kỳ giật mình. Hắn ngỡ là mình đã nghe lầm, theo phản xạ xoay đầu nhìn lại.



Cái này...



Hắn mở to hai mắt, không dám tin vào những gì bản thân đang thấy.



Người đang đứng trước mặt hắn, vậy mà thực sự lại là...



- V-Viên Hi? Cô... sao cô lại ở đây?!