Đêm đó, Bao Bọc Vàng dĩ nhiên đã khước từ lời đề nghị của Trần Tĩnh Kỳ. Bao Bọc Vàng hắn một đời chung thủy, lý đâu lại để bị "ma quỷ" lôi kéo vào nẻo tối đường tà.
Chỉ còn lại một mình, Trần Tĩnh Kỳ cũng thôi không đi. Hắn ở đại sảnh uống thêm mấy chén trà, kế đó đi ra hoa viên dạo mát, hít đất, gập bụng, trồng cây chuối...
Thời gian tiếp theo Trần Tĩnh Kỳ rất là an phận, từ sáng đến chiều chỉ quanh quẩn trong Chất tử phủ, không có đi ra ngoài. Túy Vân thi quán, hắn cũng chẳng buồn ghé đến. Hẳn là vì muốn tránh mặt Viên Hi.
Nhưng, tránh được một lúc, làm sao tránh được cả đời? Sớm muộn gì cũng phải gặp lại. Chỉ có điều trước khi gặp lại Viên Hi, có một người đã chủ động tới tìm hắn trước.
Bên ngoài phủ Chất tử, một cỗ xe bát mã sang trọng, trang trí bắt mắt vừa mới dừng lại.
Ngồi ở phía trước xe, một tên hạ nhân nhanh chóng nhảy xuống, đi tới mở cửa, cửa vừa mở liền khụy gối, hai tay chống ở trên đất, đầu cúi thấp.
Từ trong xe, một cái chân đưa ra, đạp lên trên lưng của tên hạ nhân đang quỳ. Rồi, một cái bụng béo hiện rõ.
Chu Đại Phú - đại lão bản của Vân Minh thương hội - kẻ được xem là thương gia giàu có nhất ở Hạng quốc - vừa mới lộ diện.
- Chu lão bản!
- Chu lão bản, ngài hảo!
Giống như những tên thị vệ canh giữ trước cổng phủ Thái tử, đám người làm nhiệm vụ coi ngó Chất tử phủ của Trần Tĩnh Kỳ cũng hướng Chu Đại Phú tươi cười chào hỏi, nịnh bợ lấy lòng.
Như thường lệ, Chu Đại Phú móc ra một tấm ngân phiếu ném cho. Đối với hắn, chỗ tiền ấy bất quá cũng chỉ là một hạt thóc trong kho thóc đầy ắp mà thôi.
- Đa tạ Chu lão bản!
- Đa tạ Chu lão bản!
Chu Đại Phú chả thèm ngó, tiếp tục bước đi.
Mặc dù trời đã sang thu, tiết trời mát mẻ, song Chu Đại Phú lại không ngừng lấy khăn lau mồ hôi trán.
Trần Tĩnh Kỳ đứng từ xa nhìn thấy, trong bụng có chút buồn cười, thầm nghĩ: "Cái tên này hình như lại tăng thêm vài cân rồi."
Hắn biết Chu Đại Phú chẳng phải hạng nhân vật tầm thường, tự nhiên vui mừng đón tiếp.
- Chu huynh!
- Tĩnh Kỳ lão đệ!
Chu Đại Phú cười ha hả đi vào, cả hai tiến đến sảnh đường. Sau khi đã an vị trên ghế, hai chén trà thơm liền nhanh chóng được Bao Bọc Vàng mang lên.
- Tĩnh Kỳ lão đệ, dạo này ngươi thế nào?
- Đa tạ Chu huynh quan tâm, Tĩnh Kỳ sống rất tốt, Thái tử vẫn thường xuyên chiếu cố.
- Lão đệ, ta nghe nói dạo gần đây ngươi hay cùng với Viên Hi cô nương gặp gỡ, đối ẩm ngâm thơ?
- Đúng là có chuyện này.
- Ha ha... Vậy lão đệ thấy Viên Hi cô nương thế nào? Có rung động hay không?
- Cái này...
Trần Tĩnh Kỳ tỏ ra xấu hổ:
- Viên Hi cô nương học rộng hiểu sâu, là một con người vô cùng thông tuệ, Tĩnh Kỳ sao dám có ý nghĩ không đứng đắn được.
- Tĩnh Kỳ lão đệ, mấy lời này của ngươi không thật nha...
Nói rồi Chu Đại Phú cười to. Con người của hắn là vậy, bộ dáng vẫn luôn là tùy tiện như thế. Hắn có tư cách.
Cười xong, Chu Đại Phú mới nói tiếp:
- Tĩnh Kỳ lão đệ, bất quá ngươi nói không sai, Viên Hi cô nương thật sự chẳng phải nữ tử tầm thường, ôm giữ được nàng thiết nghĩ cũng chỉ người thanh tao tiêu sái như Trung Vương. Phàm phu tục tử chúng ta, e khó có thể chạm vào.
Chỉ mỗi Lý Long Việt thôi sao?
Trần Tĩnh Kỳ thầm cười trong bụng. Không biết nếu hắn kể cho Chu Đại Phú nghe về chuyện xảy ra đêm nọ, rằng chính mình đã đem nữ thần Viên Hi gần như lột trần, sờ mó, du ngoạn khắp thân thể nàng, thu lấy nhuyễn ngọc ôn hương của nàng thì chẳng rõ phản ứng của Chu Đại Phú sẽ thế nào.
Bên kia, Chu Đại Phú uống thêm một chén trà, lấy khăn lau trán, nở một nụ cười thâm ý:
- Nhưng mà, trên đời có cái này thì tất sẽ có cái kia tương xứng với nó. Đôi khi mỹ nữ hồng trần còn hấp dẫn hơn là thần nữ a... Tĩnh Kỳ lão đệ, đối với Viên Hi cô nương thì chúng ta không nên nghĩ nhiều, song Doanh Doanh cô nương thì lại khác nha.
Doanh Doanh?
Trần Tĩnh Kỳ nghĩ một chút liền nhớ ra. Hắn đoán Doanh Doanh mà Chu Đại Phú vừa đề cập chính là Lạc Doanh Doanh - hoa khôi của Mai Hương Viện - đệ nhất kỹ viện ở Hạng đô.
Theo hắn được biết, Lạc Doanh Doanh tuy là kỹ nữ nhưng chỉ bán nghệ không bán thân, có món đàn tì bà đạt đến cảnh giới siêu phàm thoát tục, dễ dàng làm khuấy động nhân tâm, nghe nói phàm những ai từng được nghe nàng đàn, sau khi trở về đều không tiếc lời ca ngợi, từ đấy trở nên si cuồng, chỉ cầu được nghe thêm một lần nữa. Có kẻ thậm chí mê luyến đến mức tình nguyện dâng hết tài sản cho Lạc Doanh Doanh để mong nàng gảy đàn.
Từ những thương gia giàu có cho đến các quý tộc, bậc công khanh, ai ai cũng đều si mê tiếng đàn của nàng, mong mỏi được nghe, song, không phải cứ bỏ tiền ra là sẽ liền được đáp ứng. Lạc Doanh Doanh là người có cốt cách, dù là kỹ nữ nhưng rất kiêu ngạo và chẳng phải ai nàng cũng tiếp. Mỗi tháng nàng chỉ tiếp đúng một vị khách nhân, và phải là do chính nàng lựa chọn.
Hoàng tử, vương gia, cho dù có muốn gặp, Lạc Doanh Doanh nàng cũng chưa chắc đã ưng.