Quân Vương Ngự Nữ

Chương 43: Hậu Quả




Môi, ngực, rồi cả... đều bị đụng chạm, Bao Tự lúc này thật sự kinh hoảng, song cũng nhờ do kinh hoảng quá độ mà cơ thể nàng đã lại có thể hành động được.



- A a...!



Kèm theo tiếng la chói tai thì năm ngón tay của Bao Tự cũng theo bản năng siết chặt, sau đó hướng mặt Trần Tĩnh Kỳ đấm tới.



- A...!



Một tiếng hét thảm vang lên, thân hình Trần Tĩnh Kỳ bay ngược về phía sau. Hắn ôm mặt, đau đến chảy nước mắt.



- Ngươi... Ngươi...!



Ngực phập phồng, mặt thì đỏ bừng, Bao Tự run run lấy tay chỉ kẻ đang nằm lăn trên đất, tức đến chẳng thể nói được nên lời.



- Sắc lang!



...



Lát sau.



Thân ảnh Bao Tự hiện đã không còn nhìn thấy đâu nữa. Trần Tĩnh Kỳ thì cũng đã trở về phòng. Lúc này hắn đang đứng trước tấm gương đồng cũ kỹ, chăm chú ngắm xem. Hắn nhận ra là trên cái bản mặt anh tuấn của mình, một con mắt đã bị bầm.



- Shhhh...



Trần Tĩnh Kỳ xuýt xoa trong miệng, thầm oán trách:





"Bao Tự này... lại mạnh tay như vậy..."



- Hừm...



Bên tai khẽ vang lên tiếng hắng. Trần Tĩnh Kỳ theo phản xạ quay lại nhìn thì thấy Bao Bọc Vàng vừa mới từ ngoài đi vào, trên tay hắn có cầm theo một cái khăn trắng, bên trong khăn có bọc kèm một quả trứng gà.



- Công tử, vết thương thế nào rồi?




- Khục khục...



Nhớ lại tình cảnh ban nãy đã bị Bao Bọc Vàng nhìn thấy, trong lòng Trần Tĩnh Kỳ không khỏi xấu hổ, vờ ho mấy tiếng.



- À, không sao. Sơ ý té ngã ấy mà.



Té ngã?



Bao Bọc Vàng còn lâu mới tin. Hắn rõ ràng đã nghe tiếng la của con gái, lúc chạy tới lại thấy con gái hầm hầm lửa giận thế kia. Trong khi đó, vị An Vương điện hạ này thì con mắt bị thương... Xâu chuỗi lại, Bao Bọc Vàng hắn há chẳng đoán ra?



- Quả trứng ta mới luộc, công tử ngài dùng nó để lăn lên vết thương đi.



Tuy rằng không bị Bao Bọc Vàng trực tiếp vạch trần, song từ thái độ của vị ngự y này, Trần Tĩnh Kỳ có thể hiểu được tâm tình. Đối phương đang tức giận.



"Haiz... đúng là một phút bốc đồng..."




Bởi do chính bản thân là kẻ làm sai nên Trần Tĩnh Kỳ cũng không dám trách cứ chi ai. Hắn tiếp lấy chiếc khăn bọc quả trứng gà từ tay Bao Bọc Vàng, cầm trứng đặt lên trên con mắt trái đã thâm tím của mình mà nhè nhẹ lăn.



- Công tử, thể chất thật tốt a. Mới nãy vẫn còn say bí tỉ mà giờ đã hoàn toàn thanh tỉnh rồi.



Trần Tĩnh Kỳ nghe qua, khó tránh bị nhột. Hắn cười giả lả:



- À... Ta cũng chưa có tỉnh táo lắm đâu, đầu óc vẫn còn mơ màng lắm...



- Ồ, vậy sao...



Bao Bọc Vàng âm thầm khinh bỉ. Gì chứ dám khi dễ con gái của hắn, cho dù có là Vương gia, là chủ tử thì Bao Bọc Vàng hắn cũng sẽ không thèm trọng. Kể từ giây phút này, sự tôn kính của hắn dành cho Trần Tĩnh Kỳ đã giảm đi rất nhiều. Trong lòng mình, ý nghĩ tìm cách đưa con gái phản hồi Trần quốc của hắn lại càng trở nên rõ nét hơn.



- Vậy bây giờ công tử có cần ta đi xuống bếp nấu ít nước thuốc giải rượu hay không?



- Việc này... thôi khỏi cũng được.




Trần Tĩnh Kỳ là kẻ biết điều, ở trong tình huống này sao còn dám phiền hà Bao Bọc Vàng được. Có muốn gì thì cũng phải đợi cho tức khí của Bao Bọc Vàng tiêu giảm bớt mới được.



- Hừm, Bao Bọc Vàng, trời cũng muộn rồi, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi.



- Công tử, ta không dám ngủ.



Bao Bọc Vàng mặt đầy lo ngại, đáp.




Trần Tĩnh Kỳ nhất thời còn chưa kịp hiểu, hỏi lại:



- Tại sao ngươi không dám ngủ?



Lúc này Bao Bọc Vàng mới nhìn thẳng Trần Tĩnh Kỳ:



- Bởi vì ta sợ trong lúc mình đi ngủ lại nghe thấy tiếng la hét, khiến phải giật mình.



Trần Tĩnh Kỳ khẽ liếc hắn một cái, tiếp tục cầm quả trứng lăn đều trên mắt.



...



Ngày hôm sau.



Buổi sáng Trần Tĩnh Kỳ thức dậy không còn thấy bóng dáng Bao Tự đem nước ấm vào cho mình giống như trước nữa. Hắn đoán là nàng vẫn còn đang tức giận.



Khẽ lắc đầu tự trách đêm qua bản thân đã hồ đồ, Trần Tĩnh Kỳ đành phải tự thân vận động.



Vệ sinh xong, hắn lập tức tiến đến chỗ tấm gương đồng, dùng khăn lau qua tấm gương rồi yên lặng ngó xem khuôn mặt hiện ở bên trong. Vết bầm vẫn còn, so với tối qua thì lúc này màu sắc đã rõ ràng hơn.



- Còn may là nàng chỉ dùng tay, nếu mà lúc đó có thanh đao hay thanh kiếm nào...



Trần Tĩnh Kỳ không dám nghĩ tiếp.