Quân Vương Ngự Nữ

Chương 32: Đến Hạng Đô




(Cảm ơn đạo hữu docbothuongkhung1520 đã đề cử 5 Nguyệt phiếu. Đây chính là động lực để Tà cố gắng viết nhiều hơn. À, nói luôn Tà là tác giả chứ không phải cvt)



"À, phải rồi..."



Mắt Bao Tự loé ánh tinh quang, nàng nhìn sang Trần Tĩnh Kỳ cầu cứu.



An Vương điện hạ à, người ta đã vì cứu ông mà suýt mất mạng a, mau nói giúp đi!



Những lời trong lòng kia của Bao Tự, Trần Tĩnh Kỳ dĩ nhiên không nghe được, song hắn chẳng khó để hiểu. Ý tứ, nó hiện rõ ràng trên khuôn mặt đã cải trang của Bao Tự.



- Hừm...



Trần Tĩnh Kỳ hắng nhẹ một tiếng, nói với Bao Bọc Vàng:



- Bao Bọc Vàng, ta thấy để Bao Tự ở lại cũng không phải không tốt.



- Điện hạ...



Trần Tĩnh Kỳ nói tiếp:



- Chúng ta ở Hạng quốc, bốn phía đều là nguy cơ, nếu như ta bị người hành thích thì cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên. Võ nghệ của Bao Tự rất giỏi, có nàng theo bảo vệ ta mới an tâm.



- Điện hạ, nhưng mà...



- Bao Bọc Vàng, chẳng lẽ phải đợi ta quỳ xuống xin thì ngươi mới đồng ý?



- Thần không dám!



Thấy cha mình bị Trần Tĩnh Kỳ bắt ép, không thể không nghe như vậy, Bao Tự âm thầm cười trộm. Nàng thoáng liếc Trần Tĩnh Kỳ, nháy mắt cảm ơn.



Trần Tĩnh Kỳ khẽ nhếch môi, một lúc sau thì nét mặt nghiêm lại:





- Bao Bọc Vàng, ngươi ngồi xuống đi.



- Điện hạ...



- Cứ ngồi đi, ta có chuyện muốn nói.



...



Bao Bọc Vàng, Bao Tự, cha con hai người cùng ngồi ở trước mặt Trần Tĩnh Kỳ, đợi nghe hắn nói. Bao Bọc Vàng thì an ổn ở dưới sàn, còn Bao Tự thì đã kéo luôn chiếc hòm đến để ngồi nghe.




Thế là ngay lập tức Bao Bọc Vàng mở miệng giáo huấn:



- Trước mặt điện hạ không được vô lễ, mau xuống!



Bao Tự nhăn nhó, thần tình chẳng nguyện. Con người Bao Tự nàng không có thích bị gò bó, mấy cái lễ nghi phiền phức này xưa giờ nàng đều luôn rất ghét.



Nàng lại đưa mắt nhìn Trần Tĩnh Kỳ.



Trần Tĩnh Kỳ bảo:



- Được rồi, cứ để nàng ngồi trên đó đi.



- Điện hạ...



Trần Tĩnh Kỳ khoát tay ngăn lại.



Hắn thở ra một hơi, nói:



- Chúng ta đã tiến vào đất Hạng, thân phận hoàng tử, An Vương điện hạ của ta hiện chẳng thể dùng nữa. Kể từ giờ chúng ta phải đổi cách xưng hô.




- Ông An Vương, đổi thế nào?



Bao Tự nhanh miệng hỏi.



Bao Bọc Vàng quay sang lườm nàng. Kỳ thực ban đầu Bao Tự cũng không phải gọi như vậy, "ông An Vương". Lúc mới tỉnh dậy nàng gọi Trần Tĩnh Kỳ bằng "ngươi" kia, sau bị Bao Bọc Vàng hắn rầy la mới miễn cưỡng đem sửa đổi.



Trần Tĩnh Kỳ đối với con người Bao Tự có phần cảm mến, nghĩ một chút rồi nói:



- Bao Tự, ngươi cảm thấy muốn gọi ta như thế nào?



- Theo ý ta sao?



Bao Tự chỉ vào mặt mình, hồi đáp:



- Hmm... Tĩnh Kỳ đệ được không? An Vương ông so với ta thì nhỏ hơn mấy tuổi a.



- Hỗn xược!



Bao Bọc Vàng quát ngay. Đứa con gái này của hắn thật đúng là chẳng biết phép tắc gì cả, lại dám coi An Vương điện hạ như tiểu đệ của mình. Đây là phạm thượng a!




- Điện hạ, con gái thần hồ đồ...



Trần Tĩnh Kỳ lại khoát tay, tỏ vẻ không sao cả.



Hắn nhìn Bao Tự mỉm cười:



- Bao Tự ngươi cũng thật là biết chiếm tiện nghi nhỉ?



Hắn nói tiếp:




- Ba tiếng "Tĩnh Kỳ đệ" này e là không thể để cho ngươi gọi. "Công tử" thì thế nào?



- "Công tử"? Hmm... cũng được.



Bao Tự nhanh chóng thuận tình nghe theo khiến cho Trần Tĩnh Kỳ không khỏi nghi hoặc. Mãi sau này, khi nghe Bao Tự giải thích thì hắn mới thực sự hiểu ra. Số là trong nhận thức của Bao Tự, trước nay nàng vẫn luôn đánh đồng "công tử" với sự yếu đuối, văn nhược. Hai tiếng "công tử" từ miệng nàng phát ra, đấy không phải kính trọng mà là xem thường.



- Bao Bọc Vàng, sau này ngươi cũng đừng gọi ta là "điện hạ" nữa, cứ gọi "công tử" là được.



- Việc này...



- Thế nào? Ngươi không muốn nghe?



- Thần không dám!



Trần Tĩnh Kỳ lắc đầu:



- Không gọi "điện hạ", cũng đừng nên xưng "thần". Các ngươi nhớ kỹ, ở đất Hạng, chúng ta sẽ chỉ là những lão bá tánh bình thường...



...



Mấy ngày sau, nhóm người Trần Tĩnh Kỳ, Bao Bọc Vàng, Bao Tự rốt cuộc cũng đã đến được kinh đô nước Hạng.



Đứng ở trên thuyền, Trần Tĩnh Kỳ đưa mắt nhìn Cảng Vân Đình - nơi chuẩn bị ghé vào. Hắn thấy khung cảnh ở đây thuyền bè vào ra tấp nập, không chỉ có thương nhân trong nước mà còn có cả những nhà buôn đến từ nước ngoài. Xem cách ăn mặc, chí ít cũng phải ba nước khác nhau.



"So với Hương Cảng của Trần quốc ta thì Cảng Vân Đình này còn lớn hơn gấp rưỡi, hoạt động giao thương xem chừng cũng diễn ra sôi động hơn..."



Trần Tĩnh Kỳ thầm nghĩ. Hắn nhận ra giữa Hương Cảng - bến cảng lớn nhất của Đại Trần - và Cảng Vân Đình có không ít sai biệt. Khiến hắn để ý nhất chính là phương diện con người. Nếu ở Hương Cảng của Trần quốc chỉ cần tùy tiện đảo mắt liền thấy được những cô nhi quả phụ ăn mặc lam lũ, ngửa tay xin tiền thì tại Cảng Vân Đình này, một bóng hành khất cũng không có. Qua lại trên đường chỉ những thương nhân, thuyền phu, dân chúng...