Quân Vương Ngự Nữ

Chương 131: Lời Hứa Mai Sau...




Trần Tĩnh Kỳ khựng lại, cứ thế cùng Lê Ngọc Chân bốn mắt nhìn nhau.



Qua một đỗi, thấy giai nhân cũng không phản ứng gì, hắn mới tiếp tục chuyện đang còn dang dở: hôn.



Lúc môi chạm môi, thân thể Lê Ngọc Chân tựa như có dòng điện chạy qua, khiến nàng khẽ rùng mình. Tư vị... thật là quái lạ. Nàng nằm im, hàm răng khép chặt, đôi mắt to tròn chớp chớp...



Tình trạng ấy kéo dài được năm bảy giây gì đấy, bỗng nàng cảm thấy nơi ngực mình vừa mới bị một bàn tay đặt lên, bóp nhẹ. Thế là theo bản năng, nàng lập tức vung tay đem Trần Tĩnh Kỳ gạt ra.



Nhưng ngoài ý muốn, cái vung tay này của nàng, nó có hơi mạnh. Hệ quả là khiến cơ thể Trần Tĩnh Kỳ bị hất văng ra xa, đánh một cái "Rầm!".



Vậy là hôm đó, có người bị ê ẩm toàn thân, cả đêm mất ngủ...



...



- Công tử, thuốc của ngài đây.



Bao Tự bưng chén thuốc đi đến bên giường, cầm đưa.



Trần Tĩnh Kỳ muốn đưa tay tiếp lấy, nhưng cánh tay vừa mới nhấc thì trong miệng hắn đã phải xuýt xoa. Vẫn còn đau!



- Hừm... Cho ngài chừa cái tội sàm sỡ.



Trần Tĩnh Kỳ khẽ liếc, nhưng cũng không nói gì. Có thể nói gì được chứ? Chuyện đêm qua đích xác là hắn đã thất lễ.



- Lê tiên sinh ông ấy có nói gì không?



- Ta không thấy ông ấy tỏ thái độ gì.



- À...



Trần Tĩnh Kỳ uống xong chén thuốc, một đỗi sau thì chìm vào giấc ngủ.



"Sự cố" đêm hôm đó đã để lại bài học đắt giá cho Trần Tĩnh Kỳ. Tuy nhiên nói thế không có nghĩa là hắn đã chừa. Thực ra hắn vẫn thường xuyên lén lút đi tìm Lê Ngọc Chân, cố để ăn được đậu hũ của nàng. Sờ mó đích xác không được, nhưng nếu chỉ hôn thôi thì Lê Ngọc Chân cũng sẽ cho. Ban đầu vẫn còn khá trắc trở, song theo thời gian, qua những lần tiếp xúc, cố công dìu dắt của Trần Tĩnh Kỳ hắn, Lê Ngọc Chân nàng đã dần "quen", cũng biết "đáp lại".



Trong vườn, bên cây hoa quế, một đôi nam nữ đang thân mật dưới ánh trăng khuya. Lê Ngọc Chân đứng tựa lưng vào gốc cây, hai tay đặt ở phía sau nắm giữ, còn miệng thì... đang hôn. Kẻ hôn nàng, không ai khác ngoài nam nhân nàng yêu: Trần Tĩnh Kỳ.



Bởi do Lê Ngọc Chân chẳng cho sờ soạng nên Trần Tĩnh Kỳ không dám táy máy tay chân; hai cánh tay hắn, thay vì thân thể mềm mại của giai nhân thì lúc này đều phải đặt hết ở trên thân cây hoa quế. Hết thảy chỉ có thể sử dụng đầu lưỡi. An ủi là công phu miệng lưỡi của hắn, nó vốn không hề tệ.



Sau một hồi cố công, rốt cuộc thì hắn đã thành công tách mở hàm răng trắng ngà, đưa lưỡi tiến nhập. Khuấy động một hồi, giai nhân cũng bắt đầu đáp lại. Duy tiếc một điều, nụ hôn thân mật này duy trì chẳng lâu. Lê Ngọc Chân, nàng đã vừa mới chủ động tách ra.



- Ngọc Chân, một lần nữa đi.



Trần Tĩnh Kỳ nài nỉ.



Không may cho hắn là Lê Ngọc Chân đã kiên quyết lắc đầu. Cũng không phải nàng không thích hôn, chỉ có điều...




- Lúc nãy nói chỉ xin một lần, bây giờ sao còn đòi hỏi nữa?



- Cái này đâu phải do ta, đều là do nàng.



- Do ta?



- Ừ. Do nàng khiến ta mê luyến.



Trong lòng Lê Ngọc Chân thầm thấy vui, dù vậy, ngoài mặt nàng vẫn ra vẻ hững hờ, làm như chả quan tâm chút gì.



...



Vị trí vẫn như cũ ở bên gốc cây hoa quế, giữa hoa viên, nhưng lúc này, thay vì đứng thì cả Trần Tĩnh Kỳ lẫn Lê Ngọc Chân đều nằm trên thảm cỏ xanh um.



Nghiêng đầu trông thấy giai nhân đang hướng mắt nhìn trăng, thần sắc suy tư, Trần Tĩnh Kỳ mới lên tiếng hỏi:



- Nàng đang nghĩ gì vậy?



- Hmm... Ta đang tự hỏi.



Lê Ngọc Chân đáp trong khi hai mắt vẫn tiếp tục hướng lên trời nhìn ánh trăng khuya.




- Hỏi? Nàng hỏi cái gì?



Tay chỉ lên trời, nơi ánh trăng chiếu rọi, Lê Ngọc Chân nói:



- Ta tự hỏi ở trên cung trăng, không biết có Hằng Nga thật không.



- Nàng tin là có thì sẽ có, không tin thì không có.



Trần Tĩnh Kỳ chống tay, môi mỉm cười:



- Nàng chắc là cũng đã nghe câu chuyện về Hằng Nga đi?



Lê Ngọc Chân gật đầu. Truyền thuyết về Hằng Nga rất phổ biến trong nhân gian, thành thị hay thôn quê thì trẻ em đều được nghe kể. Lúc nàng còn nhỏ cũng đã từng được nghe.



- Tương truyền, vào thời xa xưa, trên trời xuất hiện mười ông mặt trời, cùng chiếu xuống mặt đất, khiến cho biển hồ khô cạn, người dân gần như không thể sống nổi. Chuyện này đã làm kinh động đến một anh hùng tên là Hậu Nghệ. Hậu Nghệ đã trèo lên đỉnh núi Côn Lôn, dùng thần lực giương cung thần bắn rụng chín ông mặt trời. Hậu Nghệ đã lập nên thần công cái thế, nhận được sự tôn kính và yêu mến của mọi người, được dân chúng tôn lên làm vua.



Không lâu sau, Hậu Nghệ lấy một người vợ xinh đẹp, tốt bụng, tên là Hằng Nga. Thời gian đầu tình cảm hai người rất tốt, phu thê ân ái mặn nồng, nhưng về sau, Hậu Nghệ nhanh chóng thay đổi, biến thành một ông vua tàn bạo bất lương. Vì mong muốn trường sinh bất tử, Hậu Nghệ đã triệu tập rất nhiều kỳ nhân dị sĩ đến để giúp mình chế luyện đan dược. Cuối cùng thì ông ta cũng có được viên thuốc trường sinh đúng như mong đợi, nhưng khi thuốc trường sinh vừa luyện thành, còn chưa kịp dùng thì đã bị Hằng Nga lấy cắp. Nàng uống viên thuốc trường sinh kia xong, liền bay lên trời, đến tận cung trăng. Kể từ đấy nàng ở mãi trên ấy...



Lê Ngọc Chân đều đều nhắc lại truyền thuyết xa xưa, bỗng quay sang nhìn vào mắt Trần Tĩnh Kỳ, thấp giọng hỏi:



- Liệu sau này ông có giống như Hậu Nghệ không?




Trần Tĩnh Kỳ hơi bất ngờ. Hắn hiểu là trong lòng Lê Ngọc Chân đang lo lắng tương lai khi công thành danh toại hắn sẽ đổi thay, phụ rẫy nàng.



- Ta là Trần Tĩnh Kỳ, không phải Hậu Nghệ. Trường sinh chỉ là thứ huyễn hoặc phàm nhân, chẳng đáng để bỏ công kiếm tìm. Bất quá, ta thực muốn giang sơn, nhưng trong giang sơn ấy nhất định phải có hình bóng của nàng. Ta sẽ là mặt trời, nàng sẽ là mặt trăng, chúng ta cùng nhau ngự trị, đem ân điển ban bố khắp thế gian này.



Lê Ngọc Chân sớm đã biết Trần Tĩnh Kỳ là kẻ mang hùng tâm tráng chí, nhưng trước nay chưa có lần nào hắn chính miệng nói ra giống như vầy. Bây giờ hắn thẳng thắn tỏ bày, điều đó cho thấy hắn hoàn toàn tin tưởng nàng.



Lê Ngọc Chân tự nhiên là vui vẻ. Nàng cảm nhận được sự chân thành trong ấy.



- Muốn giang sơn, lại muốn cả mỹ nhân, ông cũng ít tham.



Bên cạnh một tiếng cười khẽ cất lên:



- Phải, Trần Tĩnh Kỳ ta là một kẻ tham lam.



Tiếu ý nhanh chóng thu liễm, thanh âm của Trần Tĩnh Kỳ cũng hạ thấp:



- Ngọc Chân, hứa với ta một điều: Sau này, nếu có một ngày ta thay lòng đổi dạ, sinh tâm phụ rẫy, chừng đó... nàng hãy giết ta.



Lê Ngọc Chân thoáng sững sờ.



- Ông... Ông đùa cái gì vậy chứ?



- Ta không đùa. Tương lai là thứ chẳng ai nói trước được, tuy rằng ta không nghĩ đổi thay, nhưng..



Một bàn tay đã đưa tới, đem miệng Trần Tĩnh Kỳ che lại.



Lê Ngọc Chân nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu chứa chan tình cảm:



- Đừng nói bậy. Ta sẽ luôn ở bên ông mà...



- Ngọc Chân...



Trần Tĩnh Kỳ nghe lòng ấm áp. Hắn đặt tay lên má giai nhân, chồm tới, cúi hôn lên trán nàng; sau đó, miệng lại hướng đến bờ môi...



- Dừng!



Từ phía Lê Ngọc Chân, một cái trừng mắt uy hiếp được ném sang:



- Ông dám hôn ta liền ném ông.



Thế là nam nhân kế bên ngay lập tức rụt về.