Quân Vương Ngự Nữ

Chương 122: Không Lắc Cũng Chẳng Gật




Lễ hội kết thúc, sau khi trưởng thôn chủ trì xướng danh, trao phần thưởng cho những người giành chiến thắng trong các cuộc thi xong thì bà con dân làng ai về nhà nấy. Trần Tĩnh Kỳ và Lê Ngọc Chân hiện cũng đã ra về.



Tới chiều, cả hai đều có mặt ở ngoài đồng ruộng. Khác với mọi ngày, thay vì cắt cỏ, coi ruộng, mò cua bắt cá hoặc tập luyện võ công, hôm nay Lê Ngọc Chân chỉ cưỡi trâu thong thả dạo quanh.



Trần Tĩnh Kỳ thì lại chẳng được ung dung như vậy. Hiện hắn đang có phần sốt ruột. Kể từ sau lễ hội tới giờ, Lê Ngọc Chân vẫn chưa chính thức trả lời hắn về chuyện cưới xin.



- Ngọc Chân, nàng còn chưa trả lời ta đấy.



Đi theo bên cạnh con trâu, Trần Tĩnh Kỳ rốt cuộc vẫn là phải lên tiếng thúc giục.



Lê Ngọc Chân vờ chẳng nghe, ngẩng mặt nhìn đàn cò trắng vừa mới bay qua.



- Này!



Trần Tĩnh Kỳ có phần bất đắc dĩ, bước nhanh tới trước, dang tay đứng chặn.



- Ông làm gì đó?



- Ngọc Chân, nàng không thể cứ lảng tránh ta như vậy.





Trần Tĩnh Kỳ hạ tay xuống, im lặng trong mấy giây, khẽ thở dài:



- Nếu như nàng không muốn, cứ việc nói thẳng cho ta biết. Tuy rằng ta sẽ thất vọng, có lẽ trong lòng sẽ tổn thương, nhưng ta tuyệt đối chẳng miễn cưỡng nàng.



Lê Ngọc Chân thầm hô lạ. Thái độ của ông quan lớn hôm nay, dường như có phần khang khác.




Nàng lưu tâm nghe tiếp.



- Ta biết, thân phận và hoàn cảnh của ta khiến cho phụ thân nàng lo ngại. Bản thân ta không thể đảm bảo cho nàng một cuộc sống bình yên; nếu nàng theo ta, tương lai sẽ đầy biến động, có lắm nguy cơ... Những điều đó, tự bản thân ta hoàn toàn hiểu rõ. Nhưng mà, Ngọc Chân, tình cảm ta dành cho nàng là chân tâm thật dạ, theo đuổi nàng cũng là ta cam tâm tình nguyện. Ta không thể hứa sẽ cho nàng những tháng ngày bình yên, không thể hứa sẽ cho nàng được hưởng vinh hoa phú quý, rạng danh cùng thiên hạ, nhưng ta có thể hứa với nàng một điều: dẫu cho mai này thế sự đổi thay, thương hải tang điền, Ngọc Chân nàng sẽ vẫn luôn là nữ nhân mà ta yêu quý...



Lê Ngọc Chân càng nghe, lòng càng xao động, quả tim trong ngực cũng bất giác đập nhanh rộn ràng.



"Kỳ quái... Tim ta sao tự nhiên lại biến thành cái trống thế này..."



Lê Ngọc Chân muốn khắc chế mà khắc chế không được, cảm giác rất là quái lạ.



- Ông... ông nói cái gì vậy chứ...




Nhất thời chẳng biết phải trả lời ra sao, Lê Ngọc Chân chỉ còn nước lảng tránh.



- Ngọc Chân!



Mắt thấy cô thôn nữ tính cho trâu quay đầu, Trần Tĩnh Kỳ vội tiến tới, vươn tay ra nắm giữ tay nàng.



Nếu là bình thường, bị Trần Tĩnh Kỳ nắm tay như vậy, Lê Ngọc Chân chắc chắn đã lập tức vùng ra, hoặc không thì cũng sẽ lên tiếng cảnh báo, ấy thế mà lần này, nàng im lặng.



- Ngọc Chân, tất cả những lời ta vừa nói đều là thật. Tình cảm ta dành cho nàng hoàn toàn là thật.



- Ta...




Lê Ngọc Chân hé môi muốn nói, lại phát hiện mình chẳng biết phải nói gì. Tâm tình nàng lúc này rất phức tạp.



Lắng nghe những lời chân thành tha thiết của nam nhân trước mặt, qua thêm một đỗi thì nàng mới mở miệng thốt ra được một câu. Đáng tiếc, đấy không phải cái gật đầu ưng thuận.



Từ chối?




Cũng không nốt. Lê Ngọc Chân, nàng nói mình vẫn cần thêm thời gian để suy nghĩ.



Trần Tĩnh Kỳ buông tay, trở nên trầm lặng. Nét buồn trong đôi mắt, Lê Ngọc Chân chẳng khó để nhìn ra. Tâm nàng nhói lên, cảm xúc thay đổi đi nhiều.



- Ông quan lớn...



- Không sao. Ta ổn mà. Chỉ là...



Trần Tĩnh Kỳ nở nụ cười buồn.



- Ngọc Chân, ta không biết mình có thể đợi được hay không.



- Ông... nói thế là sao?



- Thực ra có một chuyện ta vẫn chưa nói cho nàng biết. Thời gian ta làm Án sát sứ ở Hà Nam đã không còn nhiều, chậm thì nửa tháng, nhanh thì vài hôm, ta sẽ được Hoàng thượng triệu về kinh.



Lê Ngọc Chân hay tin, thâm tâm bỗng trở nên thất lạc lạ kỳ, môi mấp máy lại chẳng thành câu.