Quân Vương Ngự Nữ

Chương 119: Cơ Hội Cuối Cùng Đã Tới




Gàu dai khó tát, cần tới hai người, nhưng bù lại lượng nước một lần múc của chiếc gàu dai gấp ba gấp bốn lần các loại gàu khác nên rất mau đầy ruộng.



Sau một thôi một hồi cùng nhau phối hợp nhịp nhàng kéo - thả dây gàu, rốt cuộc thì Trần Tĩnh Kỳ cũng đã được nghỉ ngơi.



Nhìn hắn ngồi bệt trên đám cỏ trên bờ ruộng thở dốc, trán đổ mồ hôi, Lê Ngọc Chân mới mỉm cười hỏi:



- Thế nào? Có còn muốn đi tát nước với ta nữa không?



- Muốn.



Trần Tĩnh Kỳ lập tức đáp ngay.



Thấy hắn trả lời dứt khoát như vậy, trong lòng Lê Ngọc Chân bất giác thầm vui. Nàng với tay cầm lấy cái túi vải đã mang ra đồng trước đó, mở túi lấy một cái ống tre được đậy kín đưa cho Trần Tĩnh Kỳ.



Ống tre đựng đầy nước, Trần Tĩnh Kỳ nhanh chóng đưa lên miệng, ngửa đầu uống.



Trong lúc nghỉ ngơi, hắn có nghe những tiếng cười nói râm ran ở phía xa xa vọng tới. Chốc chốc, lại có ai đó hứng chí cất giọng hát to, tiếng hát vang khắp ruộng đồng làm cho bầu không khí vốn thanh tĩnh của thôn quê buổi đêm bỗng trở nên huyên náo lạ kỳ.



- Là Quỳnh thẩm đấy.



Trần Tĩnh Kỳ đưa mắt ngó sang.



Lê Ngọc Chân tiếp lời:



- Cái người đang hát ấy.



- Hmm... giọng hát cũng không tệ chút nào.



Trần Tĩnh Kỳ nhận xét, rồi nhoẻn miệng cười:




- Nhưng mà vẫn không thể hay bằng Ngọc Chân nàng được.



- Ông bớt nịnh đi.



- Ta khen thật lòng.



- Xuy...



...



- Ngọc Chân.



- Gì?




- Nàng nhận lời tát nước giúp người ta, người ta trả công cho nàng, vậy nàng có phải cũng nên trả công cho ta không? Ta đã phụ giúp nàng a.



- Trả công?



Lê Ngọc Chân bĩu môi:



- Ông ăn cơm nhà ta, uống trà nhà ta, ngủ ở nhà ta, ta có đòi ông xu nào đâu?



- Chuyện đó đâu phải tại ta. Ta muốn trả nhưng cha nàng không chịu nhận đấy chứ.



- Cha ta từ chối nhận tiền của ông đó là vì lễ nghĩa, với lại trong nhà ta cũng không thiếu cơm gạo. Bây giờ ông cũng nên như vậy mới đúng chứ, sao lại đòi ta trả công? Bộ ông thiếu thốn lắm sao?



- Tiền bạc, cơm gạo thì trong phủ ta dư thừa, thế nhưng ở phương diện khác thì rất thiếu thốn đấy.




- Phương diện gì?



Trần Tĩnh Kỳ hé môi, nhưng không phát âm mà chỉ nhích động khẩu hình. Dù vậy, Lê Ngọc Chân vẫn dễ dàng đoán ra. Nàng bác ngay:



- Ông bớt mơ tưởng!



- Ngọc Chân...



Chẳng đợi Trần Tĩnh Kỳ nói xong thì một củ khoai lang nướng đã bay qua chỗ hắn.



- Trả công cho ông đấy!



...



Tiện nghi của cô thôn nữ xinh đẹp, giỏi giang, Trần Tĩnh Kỳ đích xác vẫn chưa chiếm được; tuy nhiên, nếu nói hắn đã phí công thì lại không đúng. Thời gian lẫn công sức hắn bỏ ra đều có ích cả. Những lần lui tới theo đuổi, những buổi tát nước đêm hè, chúng đã giúp hắn và Lê Ngọc Chân thấu hiểu và xích lại gần nhau hơn. Qua đó, tình cảm Lê Ngọc Chân dành cho hắn cũng ngày một nhiều lên. Thiết nghĩ đã đủ để gọi "yêu".



Chỉ có điều... Lê Ngọc Chân "khó" lắm. Đối với chuyện cưới xin, nàng trước sau như một, kiên quyết lắc đầu.



Tới đây, Trần Tĩnh Kỳ không khỏi phiền muộn. Hắn tới Hà Nam đã được hơn một năm, chỉ e thời gian lưu lại nơi này đã chẳng còn nhiều. Theo như tin tình báo mà Viên Hi bí mật cho người gửi xuống thì Hoàng hậu Triệu Cơ và Vũ vương Lý Long Tích sẽ rất nhanh thôi liền triệu hắn về kinh...



Phải làm sao mới có thể đột phá phòng tuyến cuối cùng này đây? Trời cao đã an bài cho hắn được gặp gỡ Lê Ngọc Chân, quen biết hai cha con nàng, lẽ nào lại để hắn tay không trở về?



Trần Tĩnh Kỳ âm thầm khổ não. Lê Ngọc Chân hay là Lê Công Lượng thì hắn đều rất xem trọng, muốn đắc cả hai. Theo những gì hắn đã tìm hiểu, thăm dò, nếu muốn nắm giữ Lê Công Lượng thì trước hết phải nắm giữ được Lê Ngọc Chân. Mà muốn nắm giữ Lê Ngọc Chân, để nàng cam tâm tình nguyện đi theo hắn... nào có dễ.



Nhưng vẫn còn may, khi thời hạn ở đất Hà Nam của Trần Tĩnh Kỳ hắn sắp hết thì cơ hội đã đến...



Trong một khoảnh khắc yếu lòng Lê Ngọc Chân đã "nhượng bộ". Nàng nói với Trần Tĩnh Kỳ rằng ba hôm nữa thôn Đoài của nàng sẽ tổ chức lễ hội, trong lễ hội sẽ có một cuộc thi hát đối đáp, nếu mà Trần Tĩnh Kỳ hắn có thể thắng được nàng thì nàng sẽ cân nhắc việc cưới xin.