Quân Vương Ngự Nữ

Chương 110: Lê Ngọc Chân Hung Dữ




Chuyện nhân sinh, chuyện thế sự, tranh đấu cổ kim, phàm có thể luận thì Trần Tĩnh Kỳ và Lê Công Lượng đều luận. Bọn họ lần lượt nêu quan điểm, đưa ra cái nhìn của bản thân mình. Thỉnh thoảng cũng có sự sai biệt, đôi khi đối nghịch lẫn nhau, những lúc như thế thì tranh cãi là điều khó tránh khỏi; nhưng không vì vậy mà quan hệ đôi bên bị sứt mẻ, hoàn toàn ngược lại, sau mỗi lần tranh luận, hai người bọn họ càng thêm hiểu và quý mến nhau hơn.



Chính bởi vì đã trở nên thân thiết như vậy mà Lê Công Lượng chẳng hề che giấu chút gì, đem hết toàn bộ tri thức về lĩnh vực thủy lợi, đê điều truyền thụ cho Trần Tĩnh Kỳ. Bản thân Trần Tĩnh Kỳ cũng rất ham học hỏi, tiếp thu rất nhanh, chả mấy chốc đã gần như thấu triệt hoàn toàn. Tính đến hôm nay, sau những tháng ngày chuyên tâm học tập, có thể nói nếu đem bổ nhiệm Trần Tĩnh Kỳ làm quan trông coi đê điều thì hắn cũng có thừa năng lực để phụ trách.



Lê Công Lượng chẳng còn bao nhiêu kiến thức để chỉ dạy, thế sự nhân sinh cũng chẳng còn bao nhiêu chuyện để luận bàn, song không vì thế mà Trần Tĩnh Kỳ ít lui tới nhà Lê Công Lượng, thật ra hắn vẫn đều đặn ghé thăm, mỗi ngày một lần, đôi ba ngày một lần, tùy tâm trạng.



Làm gì ư?



"Lê Ngọc Chân", đấy là một phần của đáp án.



Đối với cô thôn nữ mộc mạc thuần lương nhưng cũng đầy cá tính này, Trần Tĩnh Kỳ rất yêu thích. Trong đời mình, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng biết ai giống như nàng. Ở Lê Ngọc Chân, hắn tìm thấy một tư vị vô cùng mới lạ, tuy tục lại thanh...



Hôm nay, Trần Tĩnh Kỳ lại đánh lừa đi xuống huyện An Khuê, chỉ một mình. Bao Tự, nàng không có đi theo. Cũng chẳng phải Bao Tự nàng đã chán ngán phong cảnh thôn quê, không muốn đi, chỉ là bởi do trong người đang khó chịu nên đành an phận ở nhà.



Trần Tĩnh Kỳ đã hỏi qua, thấu tỏ rồi. Nữ nhân a, mỗi tháng đều sẽ có vài ngày được "bà dì" ghé thăm, khó ở là chuyện thường tình.



...



Hồi đêm trời mưa to nên hôm nay con đường cái khá lầy lội, bùn nhão khắp nơi khiến Trần Tĩnh Kỳ đâm ra ngại xuống. Hắn chỉ có thể an vị ở yên trên lưng lừa, điều khiển nó chậm rãi bước đi.





Lê Ngọc Chân thì ngược lại, nàng lội bộ. Với một thôn nữ quanh năm nơi ruộng đồng như nàng thì cái chuyện bùn lầy là quá đỗi bình thường. Nàng xắn quần lên, cứ chân không mà bước, chả có chút e ngại gì.



- Ngọc Chân, con trâu của ngươi đâu, sao không cưỡi?



Trần Tĩnh Kỳ trông theo bóng người đang chân không lội bùn trước mặt, lên tiếng hỏi.




Trong bộ đồ màu nâu đã cũ, Lê Ngọc Chân thoáng xoay đầu nhìn, rồi lại tiếp tục bước đi.



- Trâu ta nhốt ở trong chuồng phía sau nhà. Hôm nay nó bệnh nên không có dẫn theo.



Thay vì "dân nữ", "tiểu nữ" giống như trước đây, hiện giờ Lê Ngọc Chân chỉ xưng "ta" với Trần Tĩnh Kỳ. Sự thay đổi này tính ra cũng chả có gì khó hiểu. Suốt nửa năm qua, hầu như mỗi ngày Trần Tĩnh Kỳ đều ghé chơi nhà nàng, cùng cha con nàng sinh hoạt, tiếp xúc nhiều như vậy, sớm đã thân quen, lối xưng hô tự nhiên phải khác. Lại nói, nếu mà bỏ đi cái thân phận hoàng tử Trần quốc, chức vụ Án sát sứ kia ra thì Lê Ngọc Chân nàng thậm chí còn lớn hơn Trần Tĩnh Kỳ hắn vài tháng tuổi.



Trần Tĩnh Kỳ rất quý mến Lê Ngọc Chân, đương nhiên sẽ không thấy khó chịu chút gì. Kỳ thực sự chuyển biến trong lối xưng hô của nàng, vốn dĩ chính là do hắn khuyến khích.



Nét mặt hiểu ra, hắn mỉm cười:



- Ngọc Chân, từ đây ra ruộng nhà ngươi vẫn còn xa, hay là ngươi lên lừa của ta ngồi đi.




Lê Ngọc Chân dừng hẳn bước chân. Nàng nhìn Trần Tĩnh Kỳ, nhìn con lừa đen hắn cưỡi, lại nhìn Trần Tĩnh Kỳ, hỏi:



- Ta cưỡi lừa của ông, vậy ông đi bằng gì?



- Ta? Đương nhiên là cũng ngồi trên lưng lừa. Trước hay sau ta cho ngươi chọn.



- Ông quan lớn, ý ông là ta với ông cùng cưỡi còn lừa này?



Nhận được cái gật đầu của Trần Tĩnh Kỳ, Lê Ngọc Chân mới cau mày bảo:



- Ông quan lớn, ông cũng ít bốc lột quá đấy. Con lừa có bao lớn mà ông bắt nó phải chở cả ta và ông. Thêm nữa, trai đơn gái chiếc, ta leo lên lừa của ông ngồi để cho thiên hạ đàm tiếu à?




Nói rồi nàng lại nhấc chân cất bước, mặc kệ tiếng người kêu gọi ở phía sau.



...



Lúc đi ra đến nơi, Lê Ngọc Chân đã trông thấy một cảnh tượng mà nàng rất không muốn thấy: thửa ruộng nhà nàng, nó đang bị hai con trâu mộng tàn phá. Cũng chả biết vì nguyên cớ gì mà chúng lại húc nhau chí tử như vậy.




- Hai con trâu kia! Ra khỏi ruộng nhà ta ngay!



Ruộng mới gieo mạ hôm kia, hôm nay lại bị giẫm đạp tơi bời, Lê Ngọc Chân làm sao có thể bình tĩnh được, lập tức quát lớn. Ngay sau tiếng quát, nàng cũng liền chạy nhanh tới.



Mới đầu Trần Tĩnh Kỳ chỉ nghĩ nàng chạy đến gần để hô hoán, nhặt đất đá ném vào hai con trâu hòng xua đuổi, nhưng rất nhanh hắn biết mình đã sai. Lê Ngọc Chân, cô gái này đã không hề dừng lại! Nàng xông thẳng luôn vào hai con trâu!



Lê Ngọc Chân nàng mất trí rồi hay sao? Đôi trâu kia đang húc nhau chí tử, đã điên tiết, nàng xông vào như vậy, rủi bị húc cho một phát...



Chứng kiến hành vi dại dột của Lê Ngọc Chân, Trần Tĩnh Kỳ không khỏi hoảng sợ kinh hô:



- Ngọc Chân! Dừng lại...!



Cũng chẳng biết Lê Ngọc Chân có nghe được tiếng hô hoán của hắn hay không, chỉ thấy bước chân nàng vẫn tiếp tục tiến về phía trước, càng chạy càng nhanh.



Chả mấy chốc thì nàng đã tới bên bờ ruộng. Cùng với thanh âm mắng chửi, nàng hùng hổ xông thẳng vào.



"Tiêu rồi!"