Quân Vi Hạ

Chương 99: Thịnh thế




Tay Tiêu Thừa Quân cầm một đầu, đưa đầu lụa đỏ còn lại cho Lâu Cảnh, cái gì cũng không nói, chính là trong mắt tràn đầy ý cười mà nhìn hắn.

Từ trong hoàn cảnh hiểm ác giãy giụa cầu sinh, nhiều lần trải qua gian nan nguy hiểm mà đi lên đế vị, ánh mắt của Tiêu Thừa Quân không hề lộ ra vẻ yếu mềm hay bộp chộp, tùy tiện như những đế vương tuổi trẻ tầm thường, con ngươi thâm thúy như vực nước sâu trầm tĩnh, an ổn như núi. Nhưng mà, vào giờ phút này, cặp mắt thâm trầm kia chỉ phản chiếu duy nhất hình dáng của người trong lòng, ngập tràn ý cười, phảng phất như giao long xuất thủy, như thu hết khoảnh khắc phong vân biến hóa vào trong, sóng nước lóng lánh, ôn nhu lưu luyến.

Lâu Cảnh mê muội mà vào nhìn đôi mắt kia, một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, vươn tay kéo bông hoa lụa, quấn dải lụa đỏ vào cổ tay, nắm chặt bàn tay của Hoàng Thượng. Bàn tay ấm áp và mềm mại, vẫn như năm đó, khi hắn mình đầy thương tích bị khiêng vào cung, bàn tay ấy đã dìu dắt hắn, cho hắn dũng khí để đi tiếp.

Tiêu Thừa Quân có chút sửng sốt, sau đó liền nhanh nhẹn phản ứng, cũng quấn lụa đỏ vào cổ tay, có bông hoa lụa rực rỡ bên trên che chắn, mười ngón tay lặng lẽ giao triền, tay trong tay cùng đi vào đại điện.

Tiếng nhạc cung đình trang trọng mà cát tường rộn ràng vang lên, bách quan xếp thành hàng, Xướng lễ quan hô to: “Quỳ!”

Lụa đỏ vẫn luôn uốn lượn đến dưới bậc thềm ngọc, con đường khắc rồng trải thảm đỏ để ngừa trơn trượt. Lụa đỏ hai bên, văn võ bá quan phân ra thành hàng đứng ở hai bên, quỳ xuống đất hành lễ.

Hai người dắt tay nhau, song song bước trên lụa đỏ, tiếp nhận chúc mừng của quan viên văn võ, thiên hạ thần phục.

Lễ Tiêu phòng, Đế Hậu song hành, ngụ ý nhật nguyệt đồng huy, sơn hà dữ cộng.

(Bạn hiểu nôm na thì là mặt trời mặt trăng cùng chiếu sáng, núi sông gắn bó bên nhau, dịch xuôi câu:”trăng sáng cùng trời, núi ở bên sông”)

Từng bước một đi trên ngự đạo, trang trọng giống như lúc Tiêu Thừa Quân đăng cơ, Lâu Cảnh bị khí thế trang nghiêm của người bên cạnh ảnh hưởng, ngẩng đầu phấn chấn mà bước đi, kiên định không thay đổi.

(ngự đạo: đường dành cho vua)

Đợi Đế Hậu bước lên thềm ngọc, Xương lễ quan liền cao giọng hô: “Đứng dậy!”

Bách quan liền đứng dậy, xếp thành hàng ở hai bên thềm ngọc, chậm rãi đi vào đại điện.

Bên trong đại điện cung Phượng Nghi, cột trụ màu đỏ khắc hình chim phượng, khí thế nguy nga tráng lệ, và trên chủ vị cao cao, Kỷ Chước mặc phượng bào bằng lụa vàng, ngồi ngay ngắn trên phượng tháp, đôi mắt ưng tràn đầy ý cười.

Đế hậu dắt tay nhau, vượt qua bậc cửa cao cao. Hoàng thân quốc thích đã sớm chờ trong đại điện, đợi toàn bộ quan viên từ thiên môn tiến vào xong thì đồng loạt quỳ xuống.

Lần đại hôn trước phải che khăn voan, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, lúc này Lâu Cảnh mới thật sự nhìn thấy rõ ràng toàn bộ tràng cảnh hôn lễ long trọng này, đường đường chính chính tiếp nhận chúc mừng của bách quan, thật đúng là phi thường mới lạ. Lâu Cảnh quan sát đại điện phủ đầy trang sức đỏ, lại nhìn nhìn Kỷ Chước trên chủ vị cùng với Từ thị vệ phía sau Kỷ Chước, không hiểu sao lại cảm thấy có chút khẩn trương.

Giây phút này, người vẫn luôn chìm đắm trong cảm giác vui sướng lâng lâng mới chợt ý thức được, mình đã thật sự được gả cho Tiêu Thừa Quân, trước sự chứng kiến của toàn bộ người trong thiên hạ, một đời một thế đều là Hoàng hậu của Tiêu Thừa Quân.

Cảm giác thấy người bên cạnh chợt căng chặt, Tiêu Thừa Quân liền nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay hắn, lôi kéo hắn đến trung tâm đại điện.

Đệm mềm màu vàng sáng đã sớm được trải tốt, đợi hai người đến đứng trước đệm, tiếng trống liền ngừng lại, lễ quan đứng trước điện, cao giọng tuyên đọc chiếu thư Đế Hậu đại hôn: “Thuận theo ý trời, tuân theo lòng dân, này làm lễ cưới, kế thừa hưng thịnh của tôn thất, phát triền phúc trạch của Đại Dục......”

Những lời chúc mừng dài dòng vang vọng trong đại điện Ninh Mật, Lâu Cảnh đầy hưng trí mà lắng nghe, nghe hắn và Tiêu Thừa Quân vốn thật xứng đôi vừa lứa thế nào, đối với Đại Dục là may mắn ra sao, với những lời chúc tụng có phần hơi bị khuếch đại này, hắn luôn nhất trí cho rằng chúng là hoàn toàn chính xác.

Tiêu Thừa Quân vẫn giữ sắc mặt trầm tĩnh, lặng lẽ nhìn thoáng qua Hoàng hậu nhà mình, thấy người nọ hớn hở cười trộm không thôi, liền biết ngay hắn đang suy nghĩ cái gì, lắc lắc tay ra hiệu hắn thu liễm một chút, nhưng chính mình cũng nhịn không được mà hơi hơi cong môi lên.

Trên thế gian này, nam tử yêu thương nhau nhiều không đếm hết, nhưng chỉ có người nắm trong tay đế vị đứng từ trên cao nhìn xuống, mới có tư cách quanh minh chính đại mà nghênh cưới người trong lòng, nghĩ đến đây, trong lòng Hoằng Nguyên đế liền dâng lên nỗi tự hào cao vạn trượng.

Tuyên đọc hoàn tất, âm nhạc lại nổi lên, đại điện cũng khôi phục sự náo nhiệt, Xướng lễ quan kéo dài thanh âm “Nhất bái thiên địa -- “

Vì đã đăng cơ nên không cần phải bái quân thượng, lúc này hai người chỉ cần tam bái.

Nhất bái thiên địa, mặt hướng ra cửa điện, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm bên ngoài, dắt tay nhau quỳ xuống, nhất tề lễ bái, cảm ơn trời xanh đã đưa người này đến bên người mình, cùng chung hoạn nạn, cùng chung phú quý.

Nhị bái cao đường, mặt hướng chủ vị, dập đầu thật sâu với phụ hậu ngồi nghiêm chỉnh phía trước, cảm ơn phụ hậu nhiều năm qua dốc dòng nuôi nấng và dạy dỗ, bày mưu nghĩ kế, trợ giúp bọn họ vượt mọi chông gai, đi lên ngai vàng.

Từ thị vệ mặc khôi giáp màu đỏ, đứng ở đằng sau Kỷ Chước, phía dưới ngai vàng, nghiêng người quỳ một gối xuống để tránh Đế Hậu quỳ lạy, nhìn một đôi kim đồng ngọc tử mặc lễ phục tương tự nhau, trên đầu đội kim quan, tuấn mỹ thành đôi, mặt mày tươi cười rạng rỡ, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần hâm mộ. Lần đầu tiên cảm thấy, chế độ nam hậu cũng không phải là chính sách sai lầm.

“Phu thê đối bái --” Tiếng nói sang sảng của Xướng lễ quan vang vọng trong đại điện.

Phu thê đối bái, hai người chăm chú nhìn vào mắt nhau, từ nay kết làm phu phu, sẽ sống bên nhau đến khi bạc đầu, sinh tử gắn bó, không chia lìa, không vứt bỏ, hi vọng duyên định tam sinh, kiếp sau cũng có thể tiếp tục tiền duyên, mãi mãi không phân ly.

(tam sinh: ba kiếp sống luân hồi của con người theo thuyết nhà Phật là quá khứ, hiện tại và tương lai)

Hai bàn tay nắm chặt tạm thời tách ra, cầm hai đầu lụa đỏ, đối mặt với nhau, chậm rãi quỳ xuống, thành kính mà dập đầu.

Trong khoảnh khắc cúi đầu ấy, Lâu Cảnh đột nhiên cảm thấy hốc mắt mình có chút nóng lên, từ xưa đến nay, đế vương sẵn sàng vì hoàng hậu mà làm đến trình độ thế này, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Tiêu Thừa Quân, có một người bên cạnh làm bạn như vậy, người chồng này nào còn cầu mong gì hơn nữa...

Thi lễ xong, mười ngón tay lại đan xen, hai người cùng đứng dậy.

“Kết thúc buổi lễ!” Xướng lễ quan cao giọng hô.

Bách quan lại tiếp tục bái lạy, đồng thanh hô to: “Chúng thần chúc mừng Đế Hậu hoàn thành lễ cưới, kéo dài phúc trách rộng lớn của tôn thất!”

Rồi sau đó hai người lại nắm tay nhau bước đi, được mọi người vây quanh đưa tới tẩm điện cung Phượng Nghi -- bước vào điện Tê Ngô.

(tẩm điện: chỗ để nghỉ ngơi, buồng ngủ)

Cung điện đã sớm được lau chùi sạch sẽ và sơn mới hoàn toàn, nến đỏ chiếu sáng như ban ngày, mọi vật dụng đều được bố trí thỏa đáng, trình độ xa hoa không thua gì điện Bàn Long của hoàng đế.

Nhóm cung nhân dừng lại trước cửa phòng, chỉ có Đế Hậu chậm rãi đi vào.

Ngồi trên phượng sàng (giường á) rộng lớn, hai người im lặng một lát, trong phòng chỉ còn lại âm thanh nến cháy xì xèo khe khẽ.

Lâu Cảnh giật giật ngón tay, mới phát hiện bàn tay hai người vẫn còn gắt gao nắm chặt, lụa đỏ ở giữa đã sớm bị vò đến không thành hình dáng, “Chúng ta nên làm lễ hợp cẩn thôi.”

“À!” Lúc này Hoàng Thượng mới hồi phục tinh thần, ho nhẹ một tiếng, rút bàn tay mình ra, đứng dậy đi đến bên bàn lấy rượu.

Lâu Cảnh nhịn không được nhếch môi cười khẽ, thoạt nhìn thì thấy phu quân hắn có vẻ trầm ổn lạnh nhạt, thật ra trong lòng cũng là hồi hộp lắm đây?

Chén rượu nhỏ hình quả bầu được khắc từ ngọc thượng phẩm, rót rượu vào trong, Tiêu Thừa Quân đưa một cái cho Lâu Cảnh rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, “Trạc Ngọc, từ nay về sau chúng ta lại là phu thê.” Ánh nến rực rỡ ngập chìm trong đôi mắt đế vương, tràn đầy nhu tình.

Hai tay Lâu Cảnh bưng chén rượu, nhếch miệng cười, “Mong rằng Hoàng Thượng sẽ thương tiếc ta nhiều hơn.”

Tiêu Thừa Quân bật cười, cảm khái nhiều hơn nữa cũng đều không nói ra lời, đưa tay cùng hắn chạm cốc, uống một nửa số rượu trong chén, rồi sau đó hai người trao đổi, tiếp tục uống cạn số rượu còn lại trong chén người kia, kết thúc buổi lễ.

Lâu Cảnh nhích người qua, cuốn vào trong miệng giọt rượu vương trên môi Tiêu Thừa Quân. Nến đỏ lay động, bốn mắt nhìn nhau, hai người kìm lòng không đặng mà ôm chặt lấy nhau, trao cho nhau một nụ hôn nồng nàn tưởng như không bao giờ kết thúc.

“Hoàng Thượng, sắp khai yến rồi ạ.” Nhạc Nhàn bị mọi người đẩy ra trước, vẻ mặt đau khổ mà đứng ở bên ngoài nhắc nhở.

Tiêu Thừa Quân ho nhẹ một tiếng, lúc này mới gọi người tiến vào, hầu hạ hai người cởi bỏ lễ phục rườm rà, thay bằng thường phục màu vàng sáng, bên ngoài khoác thêm một tầng hàng sa. Hoàng hậu cũng mặc trang phục màu vàng sáng, hai người mặc tương tự nhau, chỉ khác là một cái thêu ngũ sắc long văn, một cái thêu ngũ sắc phượng văn.

Thường phục của Hoàng Thượng chính là áo dài, tay rộng, thắt lưng bó buộc vạt áo bằng lụa bên trong, có vẻ đoan túc uy nghiêm; thường phục của Hoàng hậu chính là áo suông tay nhỏ, cổ áo đeo bao cổ tay khảm bảo thạch vàng ròng, thắt lưng như thường, bên ngoài khoác thêm áo lụa tay ngắn. Áo lụa màu đỏ chính là loại lụa mỏng như cánh ve, nhìn thì mỏng manh nhưng thật ra là ba tầng lụa mỏng chồng lên nhau, lúc ẩn lúc hiện, ánh lên nhiều màu.

Nam Hoàng hậu đã trải qua lễ Tiêu phòng, có thể cùng Hoàng Thượng đi đến tiền điện, mở tiệc chiêu đãi bách quan.

Quy củ này xưa nay là không có, chỉ là lúc ấy Thế Tông cưới Hoàng hậu là một vị tướng quân khí phách hào hùng, nhất định muốn cùng bách quan cộng ẩm, Thế Tông lấy lý do Hoàng hậu là nam tử, cho phép người đó vào tiền điện. Đã có tiền lệ, việc Lâu Cảnh đến tiền điện uống rượu chính là ấn theo thông lệ, tự nhiên là không có gì sai.

Đế Hậu ngồi trên chủ vị, nâng chén khai yến, bách quan lại quỳ tạ, sau đó ăn uống linh đình, ồn ào cười nói không ngớt.

Văn võ bá quan, hoàng thân huân quý, nhìn Đế Hậu đối ẩm trên đài cao, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, từ thế hệ Thế Tông trở đi, đã rất lâu rồi không có cặp đôi phu phu nào tình thâm nghĩa hậu như đương kim Đế Hậu hiện tại.

Tiệc cưới không kéo dài lâu lắm, rượu quá tam tuần, Đế Hậu rời đi trước, chúng thần quỳ gối đưa tiễn, sau đó mọi người cũng lần lượt tản đi.

Một lần nữa trở lại điện Tê Ngô.

Tiêu Thừa Quân để An Thuận cởi áo khoác, chỉ chừa lại trung y màu vàng sáng, đơn giản thanh tẩy trừ bỏ mùi rượu, mở to đôi mắt chớm say bước vào nội thất.

Hoàng hậu đã thu thập xong trước một bước, một tay chống đầu, nằm nghiêng ở trên giường, kim quan đã được tháo ra, mái tóc dài mềm mại tản ra trên chăn đệm rồi lan xuống đất, đôi mắt đẹp khép hờ, ánh nến đỏ lay động chiếu sáng khắp phòng, làm tuấn nhan xinh đẹp như ngọc cũng ánh lên vài phần ửng đỏ.

Hoằng Nguyên đế nhìn ngắm một lát liền thấy cổ họng căng thẳng, nhấc chân đi tới bên giường, vươn tay vén mái tóc dài lên, những lọn tóc từ từ trượt qua khe tay chảy xuống.

Lâu Cảnh mở mắt ra, mỉm cười cầm lấy bàn tay ấm áp kia, hạ một nụ hôn khẽ xuống lòng bàn tay đế vương.

Tiêu Thừa Quân xoay người lên giường, buông trướng mạn, hai tay chống hai bên người Lâu Cảnh, lẳng lặng mà nhìn hắn, “Hoàng hậu, ngươi cũng biết cái gì là phu vi thê cương?”

Lâu Cảnh chớp chớp mắt, buồn bực cười một tiếng, thả lỏng thân thể ngửa mặt nằm xong liền vươn một tay vỗ nhẹ lên má đế vương, “Hoàng Thượng nói cái gì thì chính là cái đó...” Thanh âm mềm nhẹ, mang theo một chút khàn khàn, hồn xiêu phách lạc.

Hoàng Thượng vừa lòng mà gật gật đầu, cúi người dán sát vào người Hoàng hậu, hôn đôi môi mỏng còn mang theo hương rượu kia.

Hai má trắng nõn nhiễm một tầng ửng đỏ, đôi mắt sáng như sao sóng sánh ánh nước, Tiêu Thừa Quân hôn hôn lên đôi mắt xinh đẹp kia, chậm rãi dịch xuống phía dưới, chuyển qua trên cổ, nhẹ nhàng gặm cắn.

Quần áo trượt xuống, lộ ra thân thể tinh tráng luôn được rèn luyện nội công hàng năm, đường cong mượt mà, da thịt cân xứng, phảng phất như có một tầng tơ lụa phủ trên mặt đao, xúc cảm thật tốt, làm người ta yêu thích không nỡ buông tay.

Lâu Cảnh cong môi cười, để Hoàng Thượng tùy ý vuốt ve gặm cắn trên thân thể hắn, theo những động tác của Tiêu Thừa Quân mà hơi hơi thở dốc, vươn tay hỗ trợ đế vương cởi bỏ quần áo, chỉ thoáng chốc cả hai đã trần trụi mà quấn lấy nhau.

Hai người hưng phấn tột độ mà đốt lên những nụ hôn nóng bỏng, quay cuồng trên phượng sàng rộng lớn, cho nhau cọ xát.

Lâu Cảnh nằm ở phía dưới, cầm địa phương phấn chấn ngẩng đầu của hai người lại một chỗ vuốt ve, một tay ôm lấy người hơi hơi run rẩy bên trên, cắn nhẹ vành tay y, “Đã một tháng rồi chúng ta chưa từng... Ah... Hoàng Thượng đợi một chút, đừng nhanh quá...”

Tiêu Thừa Quân kéo vành tai mình ra, vội vàng mở ngăn tủ lôi ra một cái hộp nhỏ màu đen khắc hoa mai, trầm giọng nói: “Nhanh hay không nhanh, Hoàng hậu thử liền biết.”

Thanh âm của Hoàng Thượng vốn thiên về trầm thấp, giờ phút này, càng mang theo một chút khàn khàn, đúng là thập phần mê người, tuấn nhan đoan túc, con ngươi sâu thẳm đã có vài phần mê ly. Lâu Cảnh nào có chịu được tình hình này, ồ ồ thở dốc một tiếng, dùng lực kéo người nằm phía trên, hung hăng hôn một trận.

Chờ Tiêu Thừa Quân phục hồi lại tinh thần, cái tay xoa nắm phía trước đã vòng đến mặt sau, cảm giác có điều không đúng, Hoàng Thượng lập tức chống người nhổm dậy, “A, không được... Ahh...” Lời còn chưa dứt, một ngón tay đã như linh xà mà chui vào trong cơ thể.

Bên hông mềm nhũn, Tiêu Thừa Quân ngã xuống người Lâu Cảnh, nhíu mày nói: “Ta là phu quân, tự nhiên ta phải ở... Ưhm... Mặt trên...”

Ngón tay thon dài đã chen vào đến hai cái, ngựa quen đường cũ mà tìm được nhược điểm trí mạng kia, không ngừng ma sát cùng ấn xuống, người giở trò xấu lại trưng ra vẻ mặt đầy vô tội, “Đúng vậy, không phải Hoàng Thượng vẫn luôn ở mặt trên sao?” Vừa nói xong, Lâu Cảnh liền chen thêm một ngón tay nữa vào, sau đó gắt gao giữ chặt thắt lưng Hoàng Thượng, rất nhanh chóng thúc mạnh lên trên.

“Ahh...” Tiêu Thừa Quân bị xâm nhập bất ngờ, cự vật trùng kích khiến y cong người lên, đầu ngửa ra sau, cái cổ thon dài kéo thành một đạo đường cong duyên dáng.

Lâu Cảnh nhỏm dậy, ôm người vì đau đớn mà nhăn mày khó chịu vào lòng, ngậm một viên hồng nhạt trấn an, thân thể hơi hơi chớp lên.

“Khốn kiếp, trước kia ngươi... Ahh, đều là... Gạt ta!!!” Tiêu Thừa Quân tựa vào bờ vai Lâu Cảnh, cúi đầu trừng hắn, nói cái gì mà vô môi cẩu hợp, làm lòng y hổ thẹn thấp thỏm không yên. Hiện giờ hôn lễ đã thành, lại còn chơi xấu như vậy, cuối cùng nhất đại minh quân Hoằng Nguyên đế cũng đã tỉnh ngộ, lúc trước là mình bị lừa rồi!!!!!

(vô môi: không có mai mối; cẩu hợp 苟合 lấy vợ lấy chồng không có đủ lễ chính đáng (không tính chuyện lâu dài). Chỉ nam nữ kết hợp bất chính/ trong đây là nam nam kết hợp bất chính))

“Làm gì có chuyện ấy?” Lâu Cảnh cười khẽ, ngẩng đầu gặm cắn cằm y, “Đêm nay, nhất định bệ hạ sẽ luôn ở trên.” Sau đó liền mạnh mẽ ra vào.

Mới đầu Hoàng Thượng còn bụng đầy bất mãn, nhưng dần dần mất đi thanh minh, bị động tác càng lúc càng nhanh mà cắn chặt môi dưới, lại bị người mở ra, thay bằng đôi môi mỏng ôn nhu.

Ánh sáng từ nến long phượng chiếu lên trướng đỏ, hiện lên hai bóng người giao triền, quyến luyến không ngừng.

Về sau, Tiêu Thừa Quân hoàn toàn ném phăng chuyện ai trên ai dưới lên chín tầng mây, chỉ nhớ rõ chính mình chìm chìm nổi nổi trong sóng gió, bão tố xâm nhập khiến hai chân y phát run, chỉ có thể luống cuống mà ôm chặt người bên cạnh.

Lâu Cảnh thả người đang run rẩy không thôi trong lòng xuống giường, vẫn giữ nguyên tư thế tương liên, gập đôi chân thon dài đang run nhè nhẹ kia lại, cự vật đâm tới nơi sâu nhất, làm cho người nọ thở hổn hển thành tiếng. Thế nhưng hắn lại cảm thấy như thế nào cũng không đủ, toàn bộ rời khỏi, lại hung hăng thúc vào, bức người dưới thân siết chặt sàng đan, rốt cuộc cổ họng không thể đè nén mà bật ra những tiếng rên rỉ.

Thoáng dừng lại, Lâu Cảnh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên thái dương Tiêu Thừa Quân, thấp giọng gọi y: “Nguyên Lang, Nguyên Lang...”

Một tiếng thở dài thỏa mãn vang lên, rồi lại chìm trong những chuỗi âm thanh kích tình, đêm vẫn còn dài lắm, đêm tân hôn của Đế hậu vừa mới bắt đầu thôi.

Năm Hoằng Nguyên đầu tiên, Hoàng đế Tiêu Thừa Quân lấy nghi lễ cao quý nhất để nghênh cưới Lâu Cảnh làm Hậu, mở ra thời đại Đế Hậu cộng trị huy hoàng, lập ra trăm năm phồn hoa rực rỡ nhất cho Đại Dục, sử sách gọi là “Hoằng Nguyên thịnh thế”.

Đế hậu đại hôn, vào ngày thứ hai, Hoằng Nguyên đế lấy lý do thân thể Hoàng hậu khó chịu, lùi việc đến thái miếu tế tổ tới ngày đại hôn thứ ba.

Trong cung Phượng Nghi, Hoàng hậu tươi cười ngồi bên giường, nhẹ nhàng đẩy đẩy đế vương đang ngủ say, “Thừa Quân, dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp.”

Sau một hồi im lặng, trong điện Tê Ngô chợt vang lên âm thanh đầy tức giận của Hoàng Thượng, “Hoàng hậu, rốt cuộc ngươi có biết cái gì là phu vi thê cương không hả?”

Thanh âm ôn nhu vội vàng đáp: “Biết biết, nhất định lần sau thần sẽ không để Hoàng Thượng phải mệt mỏi đâu ạ!”

“Khốn kiếp!”

Cùng với sự bắt đầu của thời kì Hoằng Nguyên thịnh thế, hoàng cung cũng nghênh đón một cuộc sống mới, gà bay chó sủa muôn màu muôn vẻ.