Lộc Lộc sợ đến nỗi không cầm nổi bánh bao trên tay, lúc sắp rơi xuống thì được Cố Thanh đón lấy. Cố Thanh buông bàn tay che mắt cô xuống, ngồi thẳng lại, cầm bánh bao lên yên lặng ăn.
“Lừa em đó.” Cố Thanh cười nói, “520, dọa em tí thôi.”
Kế hoạch của anh vốn là, chờ Lộc Lộc đến Liên Quang anh sẽ nói hình như nhà hàng kiểu Pháp gần đây vẫn còn chỗ, nếu không hay là đi ăn cùng anh, rồi thành công lừa được một bữa tối dưới ánh nến, trong bầu không khí tốt đẹp, không chừng còn có thể tỏ tình.
Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt cô, anh bỗng chẳng thể suy nghĩ điều gì nữa. Trong đầu chỉ toàn suy nghĩ — muốn hôn cô.
Một người vốn luôn nói chuyện quanh co, thật thật giả giả như Cố Thanh, trong khoảnh khắc ấy khó có thể kiểm soát được mà bộc bạch lời thật lòng. Nói xong sợ dọa bạn nhỏ, lúc này mất bò mới lo làm chuồng, thêm một câu “lừa em đó” để chống cháy.
Sau đó, bầu không khí trong xe trở nên yên tĩnh.
Cố Thanh ăn hết một cái bánh bao, đến khi cảm thấy không còn đói nữa mới quay sang nói với Lộc Lộc: “Thực ra bánh mẹ em làm…”
Anh còn chưa nói hết lời, Lộc Lộc đã bất ngờ rướn người qua hôn anh. Nụ hôn đặt trên má Cố Thanh, run run, khe khẽ, nhẹ tựa lông hồng, nhanh đến nỗi dường như hết thảy chỉ là ảo giác của anh.
Lộc Lộc dũng cảm hôn xong thì cúi đầu, giọng nói mềm mại, cố tỏ ra bình tĩnh: “Ca ca, mỗi lần anh nói “chỉ đùa thôi”, “lừa em thôi”, có mười phần trăm là thật lòng.”
Lộc Lộc cảm thấy mặt cô đã nóng đến nỗi không còn cảm giác nữa, nhưng vẫn cố gắng nói ra: “Bởi vì ca ca sẽ không lấy chuyện này ra để đùa.”
Đôi mắt to tròn của cô nhìn anh chăm chú, mãnh liệt và chân thành: “Cũng sẽ không lừa cô gái khác.”
Cố Thanh yên lặng hồi lâu, bánh bao đã bắt đầu nguội, lâu đến nỗi rặng đỏ trên hai má của Lộc Lộc đã rút dần, lúc này Cố Thanh mới nói: “Đã muộn rồi, anh đưa em về.”
Hai mươi phút sau, Cố Thanh đậu xe dưới nhà Lộc Lộc. Lộc Lộc tháo dây an toàn, gãi đầu nói, “Em lên trước đây, cảm ơn ca ca!”
Cô nghiêng người định mở cửa, vừa mới cử động, Cố Thanh đã nhanh chóng giữ lấy cổ tay cô. Cổ tay cô rất thanh mảnh, như thể chỉ cần hơi dùng sức một tí là có thể bẻ gãy được, nhưng vẫn ấm áp tựa như mặt trời nhỏ.
“Lộc Lộc,” Cố Thanh khẽ hỏi, “Em có biết anh là gì của em không?”
“Idol? Ánh dương soi lối? Hải đăng trên biển?”
“…..”
Lộc Lộc nhanh chóng sửa lời: “Chồng của em! Ca ca của em! Người em yêu nhất! Bức tường sừng sững không đổ! Lá cờ đỏ trước nhà! Người đàn ông xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của em! Phổ cập giáo dục giới tính… ưm ưm ưm!”
Cố Thanh đau đầu bịt miệng cô lại, có một loại cảm giác bó tay với cô bé này. Nhưng trong lòng lại âm thầm nhen nhóm một niềm vui không tên.
“Nói chuyện tử tế.” Cố – xưa nay luôn ba hoa chích chòe – Thanh cũng có ngày nghiêm túc giáo dục bạn nhỏ nhà mình, “Người trưởng thành phải biết chịu trách nhiệm với lời nói của bản thân.”
Lộc Lộc gật đầu, miệng bị che nhưng vẫn cố nói: “Em sẽ chịu trách nhiệm với ca ca!”
Cố Thanh bỏ tay ra, chợt nghe thấy Lộc Lộc đầy phấn khởi nói: “Hê hê! Ca ca! Anh ngại nha!”
Cố Thanh: “…..?”
“Tai trái anh đỏ rồi kìa, mỗi khi ngại tai trái của anh sẽ đỏ lên,” Lâu rồi Lộc Lộc và đám Họa Sĩ mới được thấy thói quen này, dù sao sau vài năm ra mắt, da mặt Cố Thanh đã dày như tường thành, chuyện có thể làm cho thầy Cố đỏ mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bây giờ Lộc Lộc có thể nhìn thấy anh đỏ mặt ở khoảng cách gần như vậy nên khá là phấn khởi, “Ca ca, anh ngại khi đối diện với em ạ?”
Cố Thanh: “…..”
Lộc – được voi đòi Hai Bà Trưng – Lộc: “Ca ca, em có thể sờ tai anh được không?”
“Không được,” Cố Thanh nhướng mày, “Bạn nhỏ à, tốt nhất là thu lại…”
Lộc Lộc nhanh chóng nghiêng người qua khẽ nhéo vành tai Cố Thanh, nong nóng, hoàn toàn trái ngược với nhiệt độ cơ thể lành lạnh như ngọc của anh. Lộc Lộc nhìn anh cười đắc ý, trông hơi ngốc, “Nóng nè.”
Cố Thanh yên lặng nhìn bạn nhỏ Lộc Lộc đang cười ngây ngô, cô hơi nghiêng đầu, giống một động vật nhỏ lông xù trông thì ngoan ngoãn nhưng lại khiến người ta rung động. Anh nhìn một lúc lâu, dường như không thể kháng cự lại sự ngoan ngoãn của cô bé này, bỗng anh vươn tay ra, ngón tay thon dài khẽ luồn vào mái tóc ngắn của Lộc Lộc.
Những lọn tóc trong tay thật mềm mại, anh khẽ sờ, như đang vuốt cô bé ngốc trên đầu quả tim của mình, sau đó hơi dùng sức, kéo cô về phía mình rồi cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, “Em mau về nhà đi bạn nhỏ à,” Giọng anh như đang cầu xin, “Anh thật sự không có cách nào tóm em lại.”
Muốn gần gũi hơn nữa nhưng lại sợ cô còn nhỏ, muốn trêu chọc cô tiếp nhưng lại sợ dọa cô sợ, lăn qua lăn lại thành ra tự hành bản thân.
Lộc Lộc ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng ạ.”
Cô tung tăng xuống xe, tâm trạng vô cùng tốt. Lúc chuẩn bị lên nhà, cô lại chạy về, Cố Thanh kéo cửa xe xuống, cô bỗng rướn người qua, trực tiếp hôn lên khóe miệng anh, dừng một chút, cô nhanh chóng ngẩng đầu nói: “Cố Thanh! 520 vui vẻ!”
Ông chú già ba mươi mốt tuổi Cố Thanh trong khoảnh khắc này chỉ muốn quỳ gối trước bạn nhỏ nhà mình, hoàn toàn không muốn làm người nữa. Nhưng anh vẫn cố kiềm chế bản thân, xoa xoa đầu bạn nhỏ, “Biết rồi, đi đi em, 520 vui vẻ.”
Anh nhìn theo bóng lưng Lộc Lộc, một lát sau chợt mỉm cười. Anh cúi đầu, gửi một tin nhắn wechat cho Vương Sóc: Mẹ Vương.
[Vương Sóc:??? Anh à??? Anh bị đá à? Đừng buồn, nơi nào chẳng có hoa có cỏ.]
[Cố Thanh: Cậu chuẩn bị quan hệ xã hội dần đi.]
[Vương Sóc:????]
[Cố Thanh: Tôi sắp kết hôn.]
[Vương Sóc:!!!!! Anh ngủ với cô gái nhỏ nhà người ta rồi hả? Cô ấy mang thai chưa? Trời ơi!! Anh giai à anh có còn là người không vậy!]
[Cố Thanh: Tôi không phải.]
Anh ném di động đi, cảm thấy hình như bản thân sẽ cười ngốc mấy ngày mất, có chút mất hình tượng, vì thế cố mím môi, nghiêm túc lái xe đi.
Lộc Lộc về đến nhà, thấy mẹ già nhà mình đang xem phim truyền hình. Cô ngại ngùng ngồi xuống, bắt đầu bắt chuyện, “Mẹ đang làm gì vậy?”
Mẹ Lộc Lộc: “À, mẹ đang xem phim của con rể.”
Lộc Lộc liếc nhìn thử, đúng lúc đến đoạn Cố Thanh diễn. Bình thường Lộc Lộc luôn mồm lải nhải Cố Đạo là chồng mình nên thi thoảng mẹ Lộc Lộc cũng sẽ gọi Cố Thanh là con rể.
Lộc Lộc ho khan vài cái, “Mẹ ơi, con nói với mẹ chuyện này,” cô nghiêm túc nói, “Con và con rể mẹ yêu nhau rồi!”
Mẹ Lộc Lộc không mặn không nhạt nhìn cô, “Ồ?”
Lộc Lộc chỉ vào Cố Thanh trên TV, giọng điệu không kìm nổi vui vẻ: “Đây này! Con và anh ấy yêu nhau rồi! Mẹ hãy giữ bình tĩnh, đừng xúc động quá nha!”
“? Chẳng phải hai đứa yêu nhau lâu rồi à?” Mẹ Lộc Lộc không hề ngạc nhiên, “Lần trước hai đứa đi xem mắt được mấy hôm, cô nhỏ con nói với mẹ, nhà trai thích con lắm, hai đứa đang hẹn hò rồi.”
Lần này đến lượt Lộc Lộc ngây ngốc:??
Mẹ Lộc Lộc: “Mẹ còn tưởng lúc nãy con định bảo mẹ con có em bé, chuẩn bị phụng tử thành hôn.”
Lộc Lộc:???
Mẹ Lộc Lộc: “Nhưng mà nghiêm túc thì đừng có em bé trước khi cưới nhé, không thì mẹ đây đánh gãy chân Cố Thanh đấy!”
Rốt cuộc Lộc Lộc cũng phản ứng lại, tại sao Cố Thanh lại hỏi anh là gì của cô. Cố Thanh là gì của cô? Cố Thanh chính là đối tượng xem mắt của cô! Sau khi hai bên nam nữ xem mắt xong, dựa vào các biểu hiện của anh từ lúc đó đến giờ, anh ấy vẫn luôn theo đuổi cô!
Lộc Lộc vui vẻ chạy vào phòng mở điện thoại lên, gửi wechat cho Cố Thanh: Ca ca! Em thật sự! Thích anh nhất nhất nhất nhất nhất!
Bên kia hiển thị đang soạn tin, Lộc Lộc đợi mười phút đối phương mới nhắn lại: Anh biết.
[Cố Thanh: Anh cũng vậy.]
Lộc Lộc nhìn chằm chằm ba chữ này, cười ngây ngô cả đêm, lăn lộn trên giường mãi mà chưa ngủ. Ngày hôm sau quầng thâm mắt đen sì, mở game ra, mới phát hiện Cố Thanh online cả đêm. Thấy cô online, Cố Thanh hỏi: Thái thái, đi ăn gà không?
Lộc Lộc đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận mà gõ chữ: Lưu manh!
Cố Thanh:???