Quan Trừng

Chương 6




Sáng sớm hôm sau, thiếu nữ xinh đẹp nhất vùng ngoại ô thành Trường An lại lên núi dâng hương, trụ trì cảm động trước tấm lòng thành tâm hướng Phật của nàng đã sai đệ tử đưa nàng đến phòng thiền nghe giảng kinh.

Lúc này tiểu sư phụ Trúc Hàn đối xử với ai cũng như gió xuân thoảng qua mặt lại âm trầm, khép miệng chẳng nói chẳng rằng.

A Âm thu ô giấy dầu đứng ở cạnh cửa, đoán suy nghĩ trong lòng chàng: “Chàng có bao giờ thắc mắc, bây giờ đang là lúc mặt trời rực rỡ, tại sao ta có thể đi lại tự do như thế không?”

Trúc Hàn nhíu mày, quay lưng đi pha trà cho nàng.

“Chàng không trả lời ta cũng biết. Bây giờ ta không phải quỷ bình thường nên tất nhiên hành động tiện hơn chút, chỉ là đêm đến phải ăn thịt thêm mấy người mà thôi.”

Thấy chàng ngừng tay bưng trà, mặt mũi tràn ngập vẻ kinh hoàng, nàng vịn bàn cười như người không xương.

“Lần này ta lừa chàng thôi, thịt người đẫm máu, ta ăn làm gì.”

Trúc Hàn nhịn không được hỏi, “Vậy ngươi sẽ hút tinh khí của người?”

A Âm nhận trà, hé miệng nhỏ, cánh môi thoang thoảng mùi thơm lại căng mọng như nước, nàng rủ rỉ, “Chàng tin những lời đồn thổi trong dân gian kia? Hơi thở của người sống chí cương chí dương còn quỷ chỉ thích âm khí, hút dương khí của mấy người làm gì? Đúng là những kẻ lừa đảo, cuối cùng lại đổ vấy cho đám quỷ chúng ta.”

Trúc Hàn né tránh ánh mắt trêu chọc của nàng, cầm bản kinh thư lên giảng cho nàng nghe. Giọng chàng trầm ấm như người trưởng thành, khác hắn với người đồng lứa, hoặc nói là chàng cố ra vẻ trưởng thành, nhưng nàng lại rất thích.

Một giọng nói giòn tan bỗng vang lên ngắt lời chàng, “Quan Trừng, chàng rất thích giọng nói của ta?”

Suýt chút nữa chàng đã thốt ra “không thích” nhưng nhớ đến lời răn dạy không được nói dối, chàng bèn cúi đầu đọc sách, tiếp tục giảng kinh, không để ý đến câu hỏi của nàng.
Loading...

A Âm không lên tiếng cắt ngang nữa.

Tiểu tăng giảng kinh xong, mười ngón tay thon dài cầm kinh thư, chắp tay trước ngực, “A Di Đà Phật.”

Nàng học theo đáp lễ nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của chàng. Mắt thấy chàng định đi, nàng vội vàng cầm ô đuổi theo gọi chàng.

“Quan Trừng, hôm nay là Tết Trung Nguyên.”

Bóng lưng ấy đứng nguyên tại chỗ, chàng không quay đầu lại, chỉ có giọng nói vang lên: “Trong chùa sẽ tụng kinh đến giờ Hợi để siêu độ cho người đã khuất.”

A Âm gửi lời mời, “Bách Quỷ Dạ Hành cũng bắt đầu từ giờ Hợi, ta muốn dẫn chàng cùng đi, chàng có bằng lòng không?”

“Đa tạ ý tốt của thí chủ, tiểu tăng không đi được.”

“Ta đợi chàng ở cổng chùa, giờ Hợi chàng không đến ta sẽ đi.”

Nàng chỉ để lại một câu nói rồi biến mất, chàng quay đầu nhưng chỉ thấy hành lang vắng lặng, chẳng có bóng người.

Lần nào cũng vậy, chỉ để lại tiểu tăng thở dài.

A Âm bắt con lệ quỷ chạy trốn cuối cùng về Âm Ti, được Diêm Vương cũng định đến chợ quỷ náo nhiệt chúc một câu “Tết Trung Nguyên vui vẻ”, nàng đáp lễ qua loa rồi rời đi. Mắt thấy chỉ còn một khắc nữa là đến giờ Hợi mà trên người nàng toàn mùi hôi thối của đám lệ quỷ ở mười tám tầng Địa Ngục, nàng quyết định đi thay trang phục.

Hôm nay người phàm đều tranh thủ đi đến bờ sông thả đèn trước giờ Hợi, cầu xin tổ tiên bị đuốc của mình đốt hôm qua phù hộ. A Âm chui vào cửa hàng may quần áo, chọn một bộ quần áo màu đỏ đẹp nhất để thay. Nàng cứ thế thay quần áo, chẳng để tâm đến Quỷ Sứ đang đứng bên cạnh. Bọn họ đều là quỷ, quan tâm đến những cái này làm gì, huống hồ cái thân thể này của nàng cũng là biến thành, không cần phải xấu hổ nhỏ mọn như mấy cô thiếu nữ chốn nhân gian.

Quỷ Sứ đang lẩm bẩm giảng giải cho nàng nghe từng bước tiếp xúc và yêu đương của con người, hắn sống lâu nên biết rất nhiều chuyện của người phàm, nói năng rất có đạo lý, đầu tiên phải tiến hành đụng chạm thân thể trong phạm vi nhỏ rồi từng bước gần gũi….

A Âm hiếm khi mặc đồ màu đỏ, nàng thích nhất màu xanh xám, giờ nhìn quần áo trên người cảm thấy hơi khó chịu nhưng miệng lại trả lời hắn: “Ta đã đụng vào người, liếm lòng bàn tay và nếm mồ hôi của chàng.”

Gương mặt của Quỷ Sứ càng thêm vặn vẹo: “Đầu ngươi bị búa bổ à? Phải nắm tay, nắm tay mới là chuyện mà người đàng hoàng làm, ngươi đâu phải người trong Hồ Ngọc Lâu*. Đúng là trẻ con không dễ dạy.”

Hồ Ngọc Lâu: thanh lâu nổi tiếng ở Trường An, thiên đường của đàn ông (chú thích của tác giả)

Nàng ghi nhớ trong lòng, thấy đã đến giờ Hợi liền vội vàng rời đi. A Âm đè thân hình như con thú nhỏ của Quỷ Sứ, móc một thỏi bạc từ trong ngực hắn ra rồi đặt trong hộc tủ, không để ý đến Quỷ Sứ đang la oai oái “Mau trả lại tiền cho ta!”, hóa thành khói bay thẳng đến chùa. Nhưng bởi vì đi nhanh quá nên đã chui thẳng qua cửa, nàng hơi xấu hổ chui ngược ra, biến thành hình người đứng chờ ngoài cổng chùa.

Tiếng chuông báo giờ Hợi vang lên, lòng nàng hồi hộp: ra rồi.

A Âm bám tường cao nhìn những hòa thượng ở phía xa đang nối đuôi nhau ra khỏi đại điện, nàng cẩn thận tìm kiếm bóng hình mình nhung nhớ. Chàng đi ra sau cùng, bước theo trụ trì cũng chính là sư phụ của chàng, hai người dừng lại bên ngoài cửa điện, nói chuyện vài câu sau đó Trúc Hàn hành lễ bái biệt. Hướng chàng đi không phải cổng chùa mà là quay về phòng.

Gương mặt rạng rỡ của A Âm dần sầm xuống, có phần gượng gạo nhưng chỉ thoáng chốc nàng đã mỉm cười, nàng biết ngay nếu chàng ngoan ngoãn nghe lời nàng thì chàng đâu phải Quan Trừng.

Nàng lặng yên biến thành làn khói đuổi theo, đợi đến chỗ hành lang không người, nàng dùng giọng nữ quen thuộc mở miệng trêu chọc: “Tiểu hòa thượng… Ngoài cửa chùa lạnh quá…”

Luồng khói kia dán vào người chàng, sau lưng lạnh lẽo, Trúc Hàn đứng vững, giọng nói hơi cứng nhắc: “Không phải ta đã từ chối ngươi rồi sao?”

Nàng nói với vẻ tủi thân: “Ta không biết, ngu ngốc đứng đợi chàng rất lâu. Không nói chắc chàng cũng cảm nhận được, người ta lạnh hết rồi này.”

Khi đó Trúc Hàn không biết, toàn thân nàng vốn là băng.


“A Âm… thí chủ, tiểu tăng không đi được, xin thí chủ về cho.”

Thấy không có ai, nàng lập tức hóa thành người, lúc thành hình nàng vẫn dính chặt vào người chàng. Hai luồng mềm mại dán vào tấm lưng gầy gò của chàng, mềm cứng tương giao, kỳ diệu vô cùng.

Trúc Hàn dùng sức né tránh, Â Âm lại đột nhiên ngã xuống đất. Chàng hơi hoảng sợ, cúi đầu nhìn nàng, hôm nay nàng mặc váy đỏ rực rỡ, tôn lên mắt ngọc mày ngài.

Nàng chẳng quan tâm mình ngã xuống đất, nắm vạt áo chàng, ánh mắt khẩn cầu: “Cầu xin chàng… Quan Trừng… chàng đi với ta nhé…”

“Tết Trung Nguyên của chúng ta đông vui không khác gì Tết Nguyên Tiêu của con người nhưng cũng có sự khác biệt, ta muốn dẫn chàng đi xem. Một năm chỉ có một ngày này thôi, bỏ qua sẽ không có cơ hội nữa.”

“Bách quỷ đều là quỷ tốt, hôm nay ta đã bắt rất nhiều ác quỷ tống vào Địa Ngục. Chàng đi với ta đi, sau này ta sẽ giảng Phật pháp cho bọn họ nghe.”

Thấy chàng có vẻ động lòng, A Âm tăng thêm chút sức mạnh.

“Chàng đã lớn từng này mà chẳng xuống núi được mấy lần. Trụ trì dạy chàng phổ độ chúng sinh nhưng chàng không gặp chúng sinh thì làm sao biết chúng sinh, càng không nói đến độ. Ta dẫn chàng đi gặp họ cũng là vì Phật trong lòng chàng.”

Ánh mắt trong veo thành khẩn đã dụ dỗ tiểu hoà thượng phá vỡ quy tắc của chùa Bàn Nhược, làm ra chuyện ra khỏi chùa vào ban đêm.

Chàng cau mày, hai tay chắp vào nhau, hơi khó xử nhìn nàng, hai sợi dây leo trong lòng lại quấn chặt lấy nhau. A Âm thấy biểu cảm do dự của chàng rất đáng yêu, nàng cắn môi dưới nín cười, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt đọng lại trong hốc mắt.

Lặng im nối tiếp lặng im, sau đó dường như có ai đó lén lút gõ một tiếng chiêng tuyên bố tiểu hòa thượng đã hoàn toàn mềm lòng. Nàng bò dậy, không đợi đứng thẳng đã nắm tay Trúc Hàn, kéo chàng chạy đi.

Vừa qua giờ Hợi, chúng tăng trong chùa Bàn Nhược quay về phòng, trên hành lang chỉ có một hòa thượng và một quỷ chạy về phía cổng chùa. Trúc Hàn cũng không biết tại sao mình lại chạy cùng nàng nhưng bước chân chàng ngừng lại được. Gió cuối hè hơi lạnh, trên người chàng thấm hơi lạnh của gió nhưng trong mắt chỉ có gương mặt như được chạm khắc tinh tế của nàng.

Môi thơm khẽ nhếch, nàng thở phì phò, sợi tóc lòa xòa bên mặt, bay bay theo làn gió, đôi mắt sáng rực nhìn chăm chăm về phía cổng chùa. Nhìn xuống dưới, bàn tay bị nàng nắm lấy vừa nóng bỏng lại vừa mát lạnh.

Ra khỏi chùa, thiếu nữ áo đỏ quay người dùng sức khép cửa lại, phảng phất như làm vậy thì tiểu hòa thượng của nàng sẽ không thể quay về.

A Âm ghé vào cửa, nhịp tim đập nhanh liên hồi, nàng thở dốc, cười trộm.

Đỉnh núi vắng vẻ yên tĩnh, Trúc Hàn bình ổn hô hấp, đứng sau lưng nàng nói: “Sức ngươi rất khỏe.”

Nàng nghe tiếng quay người, trên gương mặt vẫn là nụ cười xinh đẹp, nghiêng đầu nói: “Đúng vậy, Quan Trừng của thiếp. Thiếp bế chàng cũng chẳng có gì khó khăn.”

Gương mặt nghiêm túc của tiểu hòa thượng đỏ ửng, chàng im lặng quay người đi xuống chân núi, phảng phất như đã ngầm đồng ý đi xem Bách Quỷ Dạ Hành với nàng. Chàng không hề quay đầu lại, như vậy thì chẳng cần lo lắng lúc quay về sẽ như thế nào, ngày mai sẽ ra sao, sư phụ sẽ thế nào…. Những Phật kệ kia tạm thời bỏ ra sau lưng, bởi vì trong đầu chàng bây giờ chỉ toàn là: Tối nay gió rất mát, A Âm nắm tay chàng cũng rất mát.

Vừa hợp lòng lại vừa nóng bỏng.

Dưới ánh trăng, mỹ nhân xinh đẹp, lời nói ẩn chứa sợi tơ tình quyến luyến, giống như ngàn cánh sen nở rộ ở hậu viện của chùa Bàn Nhược.

“Hòa thượng ngốc, đợi chàng đi đến thành Trường An thì chợ quỷ đã bị vét sạch rồi.”

Nàng chạy lên trước, nắm bàn tay đang chắp trước ngực của chàng. Hai bàn tay nắm lấy nhau, nhà sư và thiếu nữ, một âm một dương, bước nhanh theo gió núi. Bóng đêm xẹt qua bên người, là quỷ Âm Ma La dẫn người đi ngang qua.

Hướng về Trường An.