Quán Trà Nostalgia

Chương 1: 1: Chàng Hiệp Sĩ




Lại là một buổi tối tĩnh lặng tại quán trà Nostalgia.

Quán vắng hiu, và ánh đèn mờ tối. Không có một vị khách nào ngồi trong quán. Mặc dù theo như tôi nghĩ thì trà tôi pha không đến nỗi dở. Có lẽ tôi nên mở một quán trọ như mẹ tôi nói thay vì một quán trà thu nhập chẳng được bao nhiêu..

"Ài, tại sao mình lại bi quan thế nhỉ? Thôi kệ đi, mình phải dọn lại nhà kho.."

Tuy nhiên cái ý tưởng dọn dẹp nhà kho của tôi bị dập tắt ngay khi tiếng chuông cửa reo lên. Một chàng trai tóc vàng, ăn mặc như nhà thám hiểm bước vào trong quán và đi tới chỗ ngồi trước quầy pha chế. Có vẻ như hôm nay tôi không đến nỗi ế trà rồi.

"Đêm nay nóng thật đấy nhỉ? Cậu trai đây muốn uống gì nào?"

".. Tôi không biết. Tôi chỉ đến đây vì một tấm poster.." Chàng trai tóc vàng ngập ngừng.

"Ồ, cậu thấy cái thứ cũ kĩ đó hả? Mặc dù chữ tôi không thuộc loại đẹp nhất làng hay gì nhưng tôi khá tự hào về nó đấy."

"Thế à? Chữ của anh trông dễ nhìn mà." Chàng trai cười, hai bờ vai rắn chắc thả lỏng xuống "Mặc dù với một hiệp sĩ như tôi thì chẳng có tư cách gì để nhận xét."

Thì ra cậu ta là một hiệp sĩ. Là nhân vật chính trong mọi cuộc giải cứu công chúa. Vì quán trà này nằm ở rìa lãnh thổ, ở ngay chỗ ranh giới giữa con người và ác quỷ nên điều này không có gì bất ngờ. Chỉ là, tại sao một hiệp sĩ tiếng tăm lừng lẫy lại tới quán trà này? Trong khi tôi còn đang tự hỏi, thì chàng hiệp sĩ đã nói chuyện tiếp.

"Ừm.. Tôi thấy trên tấm poster của anh có ghi là 'Quán này dành cho.."

".. những ai không phải là người mà người khác kì vọng' đúng không? Có gì khó hiểu lắm à?" Tôi mỉm cười, tay kéo những túi nguyên liệu pha trà ra khỏi tủ gỗ.

"Tôi chỉ muốn hiểu rõ anh có ý gì khi viết câu đó thôi."

"Chà, tôi làm gì có quyền đưa ra ý kiến của mình chứ! Nhưng tại quán trà này có một quy luật mà cậu nên nhớ: Ở đây cậu chỉ là một vị khách, không hơn không kém."

Sau khi tôi nói xong, Chàng Hiệp Sĩ chỉ ngồi yên lặng mà không nói gì. Tôi để anh chàng đó chìm đắm trong suy nghĩ, còn mình thì tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu pha trà cho vị khách này. Xong xuôi rồi thì tôi hỏi:

"Thế cậu đã nghĩ ra là mình muốn uống gì chưa? À quên, quán tôi không có menu, hỏi lại nhé. Cậu có tiêu chuẩn gì cho cốc trà của cậu không?"

"Một cốc trà giúp tôi thư giãn là được.." Chàng Hiệp Sĩ đưa tay xoa hai bên thái dương, cứ như là cậu ta đã phải suy nghĩ một vấn đề gì đó nan giải lắm.

Tôi nhanh chóng chọn nguyên liệu và pha trà. Một chút lá Lộc Xuân giúp thư giãn đầu óc, vài bông Hoa Ngọt và hai đến ba cây Nấm Đường.. Và khi chiếc ấm chưng trà reo lên, tôi rót trà ra một cái cốc rồi phục vụ anh chàng sầu não kia.

"Mời cậu. Một cốc Xuân Cổ Điển nóng hổi."

Lúc đầu tôi nghĩ có lẽ Xuân Cổ Điển sẽ không thể đẩy lùi được sự căng thẳng từ cậu. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt thỏa mãn và cơ mặt không còn cứng ngắc như lúc trước, tôi hài lòng gật đầu. Có vẻ như cốc trà cửa tôi thật sự có tác dụng rồi.

"Sao rồi, chàng trai? Bớt căng thẳng hơn chưa? Làm hiệp sĩ có vẻ mệt phết nhỉ?"

"Trà ngon đấy." Chàng Hiệp Sĩ không hề trả lời câu hỏi của tôi. Tuy nhiên được khen vậy tôi cũng thích lắm!

"Cậu uống gần hết tách trà rồi. Muốn thêm cốc nữa không? Miễn phí cho người mới đến đó."

"Vậy à.." Chàng trai hơi lưỡng lự "Để tôi nghĩ đã.."

Tôi tiếp tục lau những chiếc chén ở trên bàn. Không ai trong hai chúng tôi nói gì cả, cả hai đều cảm thấy thoải mái giữa bầu không khí im lặng này. Đấy là cho tới khi, tiếng chuông quán bắt đầu vang lên. Người đến lúc này là một gương mặt quen thuộc. Là gương mặt mà bất kì ai cũng buộc phải nhớ rõ.

Tên quỷ vương ở lãnh thổ dành cho ác quỷ, kẻ luôn lấy việc bắt cóc những cô nàng làm trò tiêu khiển. Nước da tím tái cùng cặp sừng to trên đầu đã chứng minh một cách rõ ràng rằng hắn chẳng phải con người. Và tôi thường gọi hắn là Gã Có Sừng.

Thật bất ngờ rằng hắn là khách quen của quán trà bình dân này.

Bình thường, thấy tôi đằng sau quầy pha chế, hắn sẽ lên tiếng chào hỏi rất cà lơ phất phơ. Nhưng hôm nay thì khác: Hắn im lặng, tôi nhận ra ánh nhìn nóng cháy của hắn dán lên lưng của Chàng Hiệp Sĩ.

Hiển nhiên là cậu trai tóc vàng cũng nhận ra người mà cậu coi là kẻ thù. Lập tức, Chàng Hiệp Sĩ đập 'bụp' cái tách xuống bàn, lên tiếng hỏi.

"Cyril, sao ngươi lại ở đây?"

"Ta tới uống trà thôi, đây là quán ta hay tới mà." Gã Có Sừng trả lời, đã lấy lại phong độ cà chớn thường ngày.

"Nhưng chẳng phải ngươi là!"

".. Xin lỗi, cậu hiệp sĩ." Tôi ngắt lời cậu ta "Tôi không mong cậu quên quy luật được đặt ra: Ở đây, cậu chỉ là một vị khách không hơn không kém. Tất cả mọi người đều được đối xử bình đẳng, tại nơi này."

".. Phải rồi." Chàng Hiệp Sĩ lại ngồi xuống. Vẫn là bầu không khí im lặng ấy, chỉ là khó chịu và nặng nề hơn rất nhiều. Gã Có Sừng ngồi xuống chỗ bên cạnh cậu trai tóc vàng, chẳng nói năng gì.

Dưới tình huống khó xử thế này, tôi chỉ đành ho khan một tiếng.

"Ờm.. Cậu uống gì, Gã Có Sừng?"

"Như mọi khi." Hắn trả lời cộc lốc.

Trong quán chỉ vang lên tiếng lách cách pha trà. Cả ba lại rơi vào tình huống khó xử một lần nữa. Lúc tôi đang suy nghĩ xem có nên nói gì đó không, thì Chàng Hiệp Sĩ đã lên tiếng trước.

"Ngươi mà cũng có đồ uống riêng hả?"

"Ác quỷ cũng biết thưởng thức trà đấy. Đừng giở giọng coi thường thế chứ?" Tên kia tỏ ra cao quý "Với lại mấy thứ dị dị gã chủ quán làm cũng ngon."

Nghe đến câu này, tay tôi run run siết chặt lấy quai cốc. Ê ê, có cần phải xỉa xói người khác như thế không hả? Có khách mới đang ở đây đấy! Tôi bực tức trừng mắt về phía Gã Có Sừng, nhưng hắn chỉ nhún vai tỏ vẻ mình biết gì đâu, chỉ nói sự thật thôi.

Chàng Hiệp Sĩ đã thả lỏng hơn, trên môi xuất hiện nụ cười nhợt nhạt. Mái tóc màu vàng rũ xuống trước trán, trông buông thả và lười biếng. Tôi nhớ tới những lời bàn tán ngoài kia về cậu: Một vị anh hùng với thanh bảo kiếm luôn ưỡn ngực mà bước đi, đi tiêu diệt ác quỷ và cứu những nàng công chúa. Sau đó, họ sẽ có một happy ending như trong chuyện cổ tích. Nhưng nhớ tới sự mệt mỏi thường trực trên người Chàng Hiệp Sĩ, tôi lại thấy không đúng.

Gã Có Sừng nhận lấy tách trà tôi đưa tới, không hề để ý tới độ nóng bỏng da từ nước trà mới đun. Do có địch thủ ở cạnh, hắn cố gắng tỏ ra cao quý nhất có thể, kể cả nhấc cốc trà lên cũng phải toát lên khí chất sang trọng. Tôi cố gắng nhịn cười trước hành động bất bình thường ấy, kể cả cậu trai tóc vàng kia đang mím môi như đang cực lực nhịn không cười thành tiếng.

Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên môi cậu liền tắt ngúm trước câu hỏi của hắn.

"Mấy nàng công chúa hồi trước người cứu đâu rồi? Không đi cùng ngươi à?"

"Ta với các nàng không liên quan đến nhau. Nhiệm vụ của ta chỉ là cứu họ, thế thôi."

"Thế thôi?" Gã Có Sừng cười khẩy "Ai mà chẳng biết ngươi được xưng danh là vị anh hùng đào hoa số một ở thành phố cơ chứ? Không dám nhận à?"

Tôi khẽ nhíu mày. Lời lẽ của vị quỷ vương trước mặt này đã đi xa khỏi luật lệ của quán. Chàng Hiệp Sĩ thì lắc đầu tỏ ý tôi đừng nói gì. Cậu đặt trước mặt tôi một tờ tiền, và trước khi tên kia định nói gì thì cậu đã khéo nhắc hắn.

"Đừng xen vào cuộc sống riêng tư của người khác, Cyril. Ta đi với ai, làm gì, cần phải báo cáo với ngươi sao?"

Chàng Hiệp Sĩ nhanh chóng rời khỏi quán, đóng cửa cái 'rầm'. Cảm xúc của Gã Có Sừng cũng theo đó tụt xuống nhanh chóng. Hắn đã thôi làm dáng, tách trà sớm bị hắn bỏ quên trên mặt bàn. Tôi cất tờ tiền vào tủ, cũng không định an ủi hắn. Ban nãy dù có che giấu thế nào thì tôi đều nhận ra được sự tiếc nuối trong mắt hắn khi Chàng Hiệp Sĩ rời đi. Không rõ sự tiếc nuối ấy có ý nghĩa gì, nhưng có lẽ liên quan tới cậu trai tóc vàng ấy.

"Quá ngọt." Gã Có Sừng đột nhiên nói "Đây không phải Thuốc Mơ Màng."

"Giờ mới nhận ra à? Là Xuân Cổ Điển đấy, loại vừa nãy cậu hiệp sĩ uống."

Rõ ràng, khi nghe tôi nhắc tới cậu hiệp sĩ, đuôi hắn liền rung lên một chút. Tôi lặng lẽ thu lại tầm mắt, rửa nốt chiếc tách còn lại. Gã Có Sừng vẫn ngồi ở đó, thất thần, sau đó mới lẩm bẩm.

"Khẩu vị của Raphael vẫn trẻ con như thế.."

"Tôi nói này Gã Có Sừng, cậu thích người ta thì nói luôn đi. Cứ thế này thì sớm hay muộn họ cũng ghét cậu thôi."

Hiếm khi tên quỷ vương kia lại nổi sùng lên một cách đáng thương như thế "Có phải tôi muốn đâu? Nhưng anh không nghe thấy những gì người khác nghĩ về chúng tôi à? Anh không biết địa vị của chúng tôi trong xã hội khác nhau thế nào à? Nếu như chúng tôi chỉ bước thêm một bước nữa thôi, thì không chỉ Raphael mà cả thế giới sẽ xử tử tôi đấy."

"Thế nếu như tôi làm được thì sao?" Tôi cười toe toét nhìn Gã Có Sừng. Hắn vẫn chưa hiểu mô tê gì mà hỏi lại "Làm được gì cơ?"

"Khiến anh và Chàng Hiệp Sĩ.. ừm.. thân thiết hơn với nhau?"

Gã Có Sừng mở to mắt, cắn môi suy nghĩ. Hắn rút ra một đồng 5 xu, và trong khoảnh khắc tôi liền hiểu hắn muốn gì.

"Cược đi." Đúng như tôi dự đoán, hắn liền 'chơi một trò chơi' mà tất cả ác quỷ đều cảm thấy thích thú "Nếu như anh có thể khiến Raphael.. ừm..'gần gũi' với tôi, tôi nợ anh một bữa tiệc lớn ở đất của tôi. Còn nếu anh thất bại, thì anh phải đãi tôi và Raphael một bữa. Cược chứ?"

"Cược." Tôi nhận lấy đồng 5 xu trong tay hắn.

Nhìn bóng lưng Gã Có Sừng ngạo nghễ rời đi, tôi bật cười. Chà, cũng lâu rồi tôi chưa làm mai mối cho ai, tuy nhiên điều đó đâu có ảnh hưởng tới khả năng của tôi. Nếu như họ còn cơ hội gặp nhau tại quán này, tôi sẽ khiến họ về bên nhau!