Quan Thương

Chương 276: Đến Không Khí Cũng Có Mùi Âm Mưu




Lâm Tuyền hối hận lắm rõ ràng là Cảnh Nhất Dân và Triệu Tăng đã quyết định thế, giờ bọn họ nói ra như thể làm theo ý của y vậy, không hiểu lần này bọn họ muốn đưa ra điều kiện gì, cười khổ không thôi.
- Quy khạch khu thương vụ trung tâm đã có hai ngày rồi phải không?
Triệu Tăng lấy thuốc lá ra mời Cảnh Nhất Dân, Cảnh Nhất Dân chỉ cổ họng ý bảo có vấn đề. Triệu Tăng châm lửa hút, thong thả từ từ, vị đứng đầu huyện cấp thị ba bảy tuổi, công phu hành hạ người ta cũng hạng nhất. Lâm Tuyền nhìn Triệu Tăng, Cảnh Nhất Dân bày trò, cầu xin:
- Anh Tăng, trong tay Liên hợp Tĩnh Hải có bao nhiêu tiền anh còn rõ hơn em, nếu chẳng phải Cty Stambachr vừa trả tiền hàng, em thấy Cung Chí Siêu, Lý Tín phải tránh mặt. Khu thương vụ trung tâm rộng thế, riêng tiền đất phải 4 tỷ mới đủ, mọi người giảm giá đi.
- 4 tỷ chưa chắc em có được đâu.
Triệu Tăng cười:
- Cái nhà máy của điện khí Tĩnh Hải ấy, em muốn bao nhiêu mới buông tay? 300, 400 hay 500 triệu.
- Trời chi phí di dời nhà xưởng rất cao, rốt cuộc bao nhiêu do toàn bộ cổ đông bỏ phiếu, Liên hợp Tĩnh Hải không quyết định được.
- Liên hơp Tĩnh Hải nắm bao nhiêu cổ phần của Điện khí Tĩnh Hải, 60 hay 70%?
Cảnh Nhất Dân hỏi:
- Liên hợp Tĩnh Hải đánh giá cao sản nghiệp năng lượng mới, đi trước người khác một bước, cổ phiếu của Điện khí Tĩnh Hải tăng gấp 3 lẩn rồi phải không?
Sau khi quy hoạch xong cơ sở sản nghiệp kỹ thuật cao ở phía bắc tân thành Nam Cảng, Điện khí Tĩnh Hải mua một mảnh đất ở đó chuẩn bị xây nhà máy, chỉ cần nhà xưởng xây xong sẽ chuyển sang, lấy 200 mẫu đất nhà máy cũ khai phát nhà thương vụ. Nhà máy cũ năm ở trung tâm giải xanh hóa góc đông nam nội thành, mảnh đất gần đó vừa treo biển bán, 80 mẫu giá truyển nhượng cao tới 300 triệu.
Lâm Tuyền không thể không thừa nhận Trương Thừa Lộc là người có nhãn quang, trước kia điện khí Tĩnh Hải cải cách, ông ta đã giải quyết triệt để vấn đề quyền sở hữu đất, Điện khí Tĩnh Hải còn gần 40 năm quyền sử dụng đất, cục tài nguyên đất đai muôn thu hồi mảnh đất này khai phát thương nghiệp không phải đơn giản chỉ là trưng thu đất.
Cảnh Nhất Dân không thể trực tiếp xen vào sự vụ cụ thể của chính phủ, Liễu Diệp Thiên không quản mảng đất đi, Lâm Tuyền không muốn tiếp xúc trực tiếp với Trương Quyền.
Giá trị mảnh đất không nằm ở diện tích mặt bằng, mà là thu hút được bao nhiêu tiền. Nếu không có khoảng 10 tỷ thúc đẩy, khu thương vụ trung ương khó kiến thiết được, dù có cũng phải mất thời gian dài để thành khu thương mại trung tâm hoàn thiện, Liên hợp Tĩnh Hải cho dù sẵn sàng mạo hiểm cũng không kiên nhẫn đợi được lâu thế được.
Cảnh Nhất Dân không thể ép Liên hợp Tĩnh Hải nhận hét hạng mục này, Lâm Tuyền không thể khoanh tay ngồi nhìn. Một bên muốn bên kia chủ động trách nhiệm hơn, một bên muốn đối phương giảm bớt áp lực gây cho mình, cả hai đang dấu dấu diếm diếm so đọ nhau, rất là thú vị.
Lâm Tuyền rút một điếu thuốc lá trên bàn ngồi hút, thi thoảng hút trộm được điếu thuốc cũng vui, thảo nào mấy chuyện vụng trộm khiến người ta kích thích như thế. Hai người kia nào biết trong đầu y đang nghĩ tới Phương Nam, đều im lặng chờ đợi.
Mất một lúc Lâm Tuyền mới nói:
- Tích đất ba bốn năm nữa khai phát mới là con đường hợp lý nhất, nếu cháu làm thế, chú Cảnh không thể nói được gì, anh Tăng cũng chẳng thể lấy đá ném cháu. Cả khu đó diện tích khá lớn, không phải xây xong là kiếm được tiền, quan trọng là phải bồi dưỡng nó thành khu thương mại hoàn thiện mới có thể thu về lợi ích. Xây dựng mất 4 năm rồi, muốn hoàn thiện phải xem mức độ phát triển thương mại của Tĩnh Hải ra sao, không một xí nghiệp nào có thể gánh vác một mình. Cháu biết chú Cảnh không định đảy gánh nặng lên vai cháu, nếu gánh được thì cháu cũng không từ chối.
- Thằng láu cá này, lúc nào cũng chừa đường lùi, sao biết chú không đẩy hết cho cháu?
Cảnh Nhất Nhân cười đứng lên:
- Chú nghĩ rồi, cháu nói có lý, thành phố đem cả khu vực đó tách ra mời gọi đầu tư, song phàm chuyện gì cũng cần người đi đầu dẫn lối.
Lâm Tuyền vỗ trán, người ngả ra đằng sau, đậu dựa hẳn vào vách tường lạnh giá:
- Chú muốn cháu đi đầu chứ gì?
- Đấy là cháu có ý thức tự giác.
Cảnh Nhất Dân nhìn bộ dạng của Lâm Tuyền là không nhịn được cười:
- Chú đánh giá cao Liên hợp Tĩnh Hải nếu cháu không đi đầu, xí nghiệp khác không đủ tư cách đi đầu làm địa tiêu.
- Hay phát động đơn vị sự nghiêp tham gia, thuế đất cao lắm mà, chú cục thuế đi đầu làm địa tiêu đi.
Địa tiêu thường chỉ kiến trúc mang tính đại biểu cho một khu vực.
- Tòa nhà cao 48 tầng, nếu lấy làm văn phòng cục thuế, người dân sẽ nghĩ gì?
Ánh mắt thâm thúy của Cảnh Nhất Dân nhìn Lâm Tuyền chăm chú:
- Nếu cháu thấy khó thì thôi vậy.
- Chú sẽ cho cháu từ chối sao?
Lâm Tuyền vẫn uể oải nói:
- Chỉ là không thể bóp cổ Trương Quyền không? Chú cảnh đại khái không muốn vì khu thương vụ trung tâm mà lập một công ty khác như Đầu tư Nam Cảng?
Cảnh Nhất Dân lắc đầu:
- Với tình hình địa ốc hiện nay thì chính phủ thành phố phải có tiếng nói mạnh mẽ, Trương Quyền đúng là không hợp ở lại vị trí này nữa.
Lâm Tuyền không muốn đi đầu, nguyên nhân y không muốn Liên hợp Tĩnh Hải gây chú ý, còn về đầu tư kiếm lợi không quan trọng nữa.
Nước Đức đột phá chính sách năng lượng mới khiến Liên hợp Tĩnh Hải hiện không cần gấp rút giải quyết các sự vụ thương nghiệp khác, hoàn toàn có năng lực đảm nhận trọng trách đi đầu. Trước đó Lâm Tuyền sớm tính được mình phải đi đầu rồi, nên lệnh cho bộ phận liên quan lập kế hoạch làm công tác tiền kỳ, hiện đưa ra ba phương án có thể lựa chọn, mỗi phương án đều đầu tư không dưới 1 tỷ.
Cảnh Nhất Dân vẫn tiếp tục nói:
- Chú hi vọng kiến thiết khu thương vụ trung tâm sẽ mau chóng khởi động sau tuyển cử đổi khóa, cháu có thể thuyết phục Đông Đô đầu tư không?
Lâm Tuyền ngồi dậy vỗ đùi:
- Cháu phát hiện hôm nay tới nhầm chỗ rồi, coi như cháu chưa tới, được không?
Triệu Tăng cười khẽ, Đông Đô, Liên hợp Tĩnh Hải, Hòa Hoàng có quan hệ mật thiết, chính đang dùng hình thức nắm cổ phần chéo của nhau để tiến hành tiến thêm một bước chỉnh hợp. Liên hợp Tĩnh Hải gánh trách nhiệm địa tiêu, chắc chắn tính cả trách nhiệm Đông Đô, Hòa Hoàng vào đó.
Liên hợp Tĩnh Hải vừa hoàn thành đầu tư lớn vào mở rộng sản năng cung ứng Si tinh thuần, nhưng Liên hợp Tĩnh Hải cũng đã giải quyết gần hết nợ nần, gánh trách nhiệm địa tiêu không thành vấn đề.
Thấy Cảnh Nhất Dân, Triệu Tăng chẳng động lòng, Lâm Tuyền thở dài giơ tay đầu hàng:
- Đầu hàng, tại cháu không đủ kiên nhẫn. Nếu không ai tới tranh địa tiêu thì cháu nhận, còn về thứ khác phối hợp thế nào thì cháu phải về thảo luận, tới khi có phương án làm chú Cảnh hài lòng mới thôi. Chỉ cần thị trưởng mới nhập chức, hạng mục sẽ lập tức được khởi công.
Cảnh Nhất Dân hài lòng gật đầu:
- Liên hợp Tĩnh Hải tốt nhất hãy nhanh chân lên, sau tuyển cử đổi khóa của thành ủy là tuyển cử chính phủ rồi.
Lâm Tuyền nghe ra chút mùi vị:
- Sao không giở thủ đoạn ở tuyển cử đổi khóa thành ủy.
- Em nói không nghĩ à?
Triệu Tăng vờ không nói:
- Tỉnh ủy thành ủy gần như tiến hành cùng lúc, không thể để vấn đề của Tĩnh Hải làm ảnh hưởng tới tỉnh.
- Nếu Trương Quyền thuận lợi trúng tuyền phó bí thư, rồi sau đó là nhân tuyển thị trưởng duy nhất thì còn hi vọng gì nữa.
Lâm Tuyền nôn nóng muốn kéo Trương Quyền xuống dài là để đả kích tổng cty xây dựng, đné khi Trần Minh Hành nhận thức được Trương Quyền, Trương Giai Minh không còn giá trị lợi dụng nữa, hẳn Trần Vũ có thể tự do giải trừ hôn ước:
- Chả lẽ chuẩn bị cho phó thị trưởng Liễu nhảy phiếu?

Nhảy phiếu tức là vốn không có nhân tuyển này, đến khi tuyển cử lại bất thình lình xuất hiện, tranh hạn ngạch vốn quyết định trước. Nhảy phiếu ở trong nước là hành vi làm trái ý đồ tổ chức n ghiêm trọng. Lâm Tuyền thấy mặt Cảnh Nhất Dân, Triệu Tăng nghiêm túc thì biết chuyện này là thật:
- Mọi người đã trao đổi với bí thư Cố?
Cảnh Nhất Dân gật đầu thừa nhận.
Lâm Tuyền không ở trong cơ quan chính quyền bao lâu, nhưng được Trần Nhiên đích thân chỉ dạy, y chẳng xa lạ gì mấy thủ đoạn trong cơ quan. Khi đổi khóa thành ủy bất kể vỗ về Hướng Nghĩa Sơn ra sao cũng không thể làm tan rã đồng minh của ông ta và Trương Quyền. Nếu hai người đó liên thủ gây chuyện, e Cảnh Nhất Dân cũng chẳng thể đảm bảo thông qua với đa số phiếu.
Đợi Trương Quyền, Hướng Nghĩa Sơn đều trúng tuyển phó bí thư thành ủy, lúc đó mục tiêu của Hướng Nghĩa Sơn đã đạt được, liên minh của ông ta với Trương Quyền không cần bên ngoài tác động, liên minh đó cũng tự tan rã.
Để Trương Quyền thuận lợi thông qua tuyển cử thành ủy là để ông ta lơi lỏng, đánh đòn chí mạng vào tuyển cử chính phủ. Trương Quyền tuy thành phó bí thư thành ủy, song mất ghế thị trưởng, thành hổ không răng.
Tất nhiên nhảy phiếu là một sự kiện mang nguy hiểm chính trị rất lớn.
Hôm qua Lâm Tuyền thảo luận với ông ngoại nửa ngày trời cũng chính là chiêu này.
Lâm Tuyền không giúp ích được mấy về chính trị, giờ chuyện xã giao với quan viên y cũng không còn tham gia nữa, chỉ có liên hệ gián tiếp, nhìn dáng vẻ tự tin của Cảnh Nhất Dân, y yên tâm không ít.
Rời căn nhà số 5 đường đường Hoa Viên thì đã là hơn 12 giờ đêm, Lâm Tuyền ngồi xe Triệu Tăng đi tới tận cửa đường cao tốc về Thông Nam, hỏi:
- Anh Tăng, lần này tiến chức phải không, nếu không sao lại liên kết chú Cảnh cùng chèn ép em.
- Làm gì có chuyện chèn ép, anh em ta cùng tiến bộ.
Triệu Tăng quá quen giọng điệu của Lâm Tuyền rồi:
- Em nên có trách nhiệm nhiều hơn với thành phố này.
- Rồi, rồi, lại lôi cái giọng điệu của ba em ra rồi, không chơi với anh nữa.
Lâm Tuyền mở cửa ra, vẫy tay tạm biệt, lên chiếc Volvo đi theo từ nãy tới giờ.
Tuyển cử đổi khóa thành ủy tiến hành như thời hạn, Cảnh Nhất Dân án binh bất động, Hướng Nghĩa Sơn, Trương Quyền trúng tuyển phó bí thư thành ủy với số phiếu bầu cao, Trương Quyền còn là nhân tuyển duy nhất của vị trí thị trưởng.
Thần kin căng thẳng của Trương Quyền mấy tháng quan được buông lòng, dù bí thư thành ủy và thị trưởng đều tuyển cử ở địa phương, song đó chỉ là trình tự, hai chức này thể hiện ý đồ của tổ chức cấp trên.
Sau khi biết tin Cố Hiến Chương lên làm bí thư tỉnh ủy, Trương Quyền đã không có được một giấc ngủ ngon, đặc biệt hạn ngạch thường ủy thành phố tăng lên hai người, thần kinh ông ta càng căng như dây đàn, gần như mỗi ngày đều gọi điện cho Hướng Nghĩa Sơn trao đổi thông tin, đảm bảo Cảnh Nhất Dân mà có hành động thì bọn họ lập tức phản kích.
Đương nhiên, đoàn kết mật thiệt tất cả đại biệu có thể đoàn kết, không cho Cảnh Nhất Dân ly gián phân hóa cũng là công tác trọng yếu của ông ta.
- Chuyện thế là xong.
Trương Quyền nâng ly lên, uống hết rượu màu đỏ như máu trong ly, nói với Trần Minh Hành ngồi đối diện:
- Thế Kỷ thành có thể yên tâm tiến về phía trước rồi.
Thời gian qua Trần Minh Hành cũng không nhẹ nhõm gì, sự nghiệp chính trị của Trương Quyền kết thúc là đả kích cực lớn với Lệ Cảnh. Thế Kỷ thành lập hạng mục trong điều kiện bất lợi, nên phải dựa nhiều vào chính phủ, từ giải tỏa, quy hạch đất đai, thế chấp vay tiền, nghiệm thu công trình không mắt xích nào có thể tách rời sự chi viện của chính phủ.
Trần Minh Hành cũng nâng ly chúc mừng, song không đắc ý như Trương Quyền, bọn họ chuẩn bị rất kỹ càng song Cảnh Nhất Dân, Lâm Tuyền hoàn toàn không có hành động gì, khiến ông ta cảm giác dốc toàn lực lại đấm hụt, không dễ chịu chút nào.
Có điều không khó lý giải, ban bệ tỉnh ủy còn chưa ổn định, sẽ không cho phép địa khu phía dưới có biến động ảnh hưởng tới đại cục. Cảnh Nhất Dân, Lâm Tuyền làm gì tất nhiên phải theo ý của Cố Hiến Chương, nên nghĩ kỹ thì chuyện quá thuận lợi này chẳng có gì lạ.
Trần Minh Hành thầm cười nhạo mình: Năm xưa mạo hiểm vô số mới đi được tới ngày hôm nay, vậy mà lá gan càng ngày càng nhỉ hơn." Nhìn Trương Đào đang thân thiết đứng nói chuyện với một quan viên đằng xa, ông ta luôn muốn lợi dụng quan hệ giữa Trương Đào và Lâm Tuyền để hắn làm đại biểu hòa giải, hai bên ngồi xuống bắt tay hợp tác, dù sao ao lớn thế, mò sao hết cá, thế nên ra sức nâng đỡ Trương Đào. 
Có vẻ Trương Đào làm không tồi chức sứ giả hòa bình này, tuy Liên hợp Tĩnh Hải bán hết cổ phần của tổng cty xây dựng khiến giá cổ phiếu giảm mạnh, làm Lệ Cảnh thiệt hại không nhỏ, song sau đó không có hành động gì thêm, dần biến mất khỏi tầm nhìn người dân Tĩnh Hải, ít nhất Liên hợp Tĩnh Hải tỏ thái độ không can thiệp vào chuyện của tổng cty xây dựng nữa.
Chỉ là chuyện bắt tay hợp tác thì quá xa vời, lại không rõ thái độ của Lâm Tuyền với con gái mình ra sao, còn yêu hay là hận, khiến Trần Minh Hành do dự chưa chỉ thị Trương Đào có hành động tiếp theo.
Hạ Đức Bưu giám đốc ngân hàng thươn nghiệp Tĩnh Hải nãy giờ nói chuyện với Trương Giai Minh, đi tới nói:
- Giờ thì Thế Kỷ thành có thể sải bước mà tiến rồi.
Trần Minh Hành hỏi ngược lại:
- Mấy ngày trước NH thương mại còn không thụ lý đơn xin vay vốn của Lệ Cảnh, sao hôm nay đã cùng nâng ly chúc mừng rồi.
- Không thể phủ nhận, Thế Kỷ thành tồn tại nguy hiểm nhất định, nếu nghiêm ngặt đi theo trình tự thì chắc chắn không được thông qua. Nhưng tôi tin vào năng lực trả nợ của Lệ Cảnh, nên không cần nghiêm khắc quá.
Hạ Đức Vi cười ha hả, làm đống thịt nần nẫn trên mặt rung theo, Trần Minh Hành nhìn thấy tởm, thừa biết nếu chẳng phải địa vị của Trương Quyền đã được xác lập, làm sao dễ dàng thế, nụ cười trên môi vẫn không đổi, nâng ly chúc mừng.
Đợi Hạ Đức Vi như con ruồi đi bâu lấy đám nữ nhân viên xinh đẹp của Lệ Cảnh được chọn ra làm sinh động không khí bữa tiệc, Trần Minh Hành gọi Trương Giai Minh tới:
- Cháu làm thế nào để ông ta đồng ý phê duyệt khoản vay ngày.
- Giám đốc Hạ có người thân mở một công ty, gần đây thiếu vài triệu đầu tư, ông ta nói mình không thể o bế người thân, hi vọng chúng ta dùng khoản vay này giúp giải quyết khó khăn cho công ty đó.
- Hừ.
Trần Minh Hành mắt lóe lên, nhấp một ngụm rượu, áp lửa giận trong lòng xuống, vì khoản vay đó tốn kém thêm vài triệu cũng đáng:
- Cháu xử lý tốt lắm.
Lúc này người chủ trì chương trình tuyên bố tới tiết mục khiêu vũ, đèn trong đại sảnh tắt đi, thay vào đó là đèn màu chớp sáng kiểu vũ trường, Trần Minh Hành không thích ồn ào, đứng dậy mời Trương Quyền về phòng nghỉ ngơi giành cho bọn họ.
Có mấy cô gái chủ động mời Trương Giai Minh khiêu vũ, hắn đều khéo léo từ chối, con gái trong tập đoàn Lệ Cảnh, hắn muốn ai đều đã có người đó, cũng nhàm rồi, đang tính xem có nên rời khỏi nơi này sớm hay không ánh mắt chợt bắt gặp một cô gái xinh đẹp đứng một mình, cô gái mặc chiếc váy dạ hội lam nhạt hở lưng, phần ôm trước ngực có hai nụ hoa che đúng núm vú một cách khéo léo, bầu ngực đầy đặn lôi cuốn nửa ẩn nửa hiện, gợi cảm mà không lộ liễu. 
“Điền Lệ!” Trương Giai Minh hơi bất ngờ, không biết có phải vì ánh sáng màu sắc kia, hay vì hôm nay vui vẻ uống khá nhiều mà hắn thấy Điền Lệ xinh đẹp vô cùng, liền đi tới:
- Điền Lệ, Trương Đào đâu mà cô lại đứng đây một mình?
- Anh ấy nói chuyện với quan viên cục xúc tiến đầu từ, vừa vào phòng riêng bàn bạc, chắc có chuyện gì đó.
Điền Lệ mỉm cười nói:
- Gần đây Trương Đào phải đi công tác hơi nhiều, hai người lại cưới chưa bao lâu, cô không trách tôi chứ?
Điền Lệ có vẻ cũng đã uống khá nhiều rượu, gò má hồng hào, đôi mắt long lanh ướt át, Trương Giai Minh cũng thấy lòng có chút kích động: 
- Nam nhân phải lo sự nghiệp mà, tôi cũng biết thời gian vừa rồi công ty nhiều việc, sao trách tổng giám đốc Trương được.