Quan Thương

Chương 233: Bỏ Đi




Trần Vũ mắt không dời bóng lưng Lâm Tuyền, nói như người mất hồn:
- Đều là thật đấy, ba năm trước anh ấy sáng lập ra Liên hợp Tĩnh Hải, khi chúng ta đâng học hai năm cuối đại học, anh ấy đã biến nó thành con quái thú nuốt chửng mọi thứ trên đường nó đi ...
- Liên hợp Tĩnh Hải nắm 13% cổ phần của tổng cty xây dựng, chỉ hai tháng qua, giá trị tăng lên gần 40 triệu ...
Trương Đào không dám tin Lâm Tuyền có số tài sản lớn như thế.
Trần Vũ nhìn qua cửa kính, chiếc Becker màu đen đang từ từ lái ra cửa khách sạn:
- Vì sao không nói cho em biết trước, vì sao chứ?
Dù qua Tiểu Sơ cô đoán được thân phận Lâm Tuyền không hề đơn giản, nhưng không ngờ hoàn cảnh éo le đến thế, khiến y thành người đứng phía đối địch với cha cô. Giá như cô biết thân phận y sớm hơn, tất cả những điều này có lẽ đã không xảy ra.
Điền Lệ ôm lấy vai bạn:
- Tiểu Vũ, hãy nói tất cả với anh ấy đi, nếu không bạn sẽ hối hận suốt đời.
- Bạn không nhìn thấy cô bé ở bên cạnh anh ấy sao? Phương Nam trước giờ là trợ thủ của anh ấy, hiện còn là người yêu, hai năm trước anh ấy không cho mình giải thích, giờ giải thích còn có tác dụng gì?
Trần Vũ không nén nổi thương tâm ngồi bệt xuống, có lẽ trong lòng anh ấy mình là cô gái không còn sạch sẽ nữa, lòng đau đớn cực điểm, nhưng đâu đớn làm người ta kiên địch hơn: Em sẽ đợi, dù đợi cả đời cũng sẽ đợi tới khi anh hiểu trái tim em.
Cùng lúc đó trong văn phòng của mình, đôi mắt của Trần Minh Hành ẩn sau góc âm u của gian phòng, tay cầm chiếc ly cổ cao, rượu đỏ như máu sóng sánh bên trong, hơi nghiên đầu qua, khóe mắt liếc nhìn khuôn mặt vì ghen ghét mà biến hình của Trương Giai Minh, hỏi nhỏ:
- Chuyện này cháu biết lâu rồi phải không?
Trương Giai Minh hừ một tiếng, tiết lộ oán hận trong nội tâm, hắn có thể khoe khoang Trần Vũ là vị hôn thê của mình trước mặt Lâm Tuyền, nhưng cô gái đó hắn chẳng được chạm vào, còn Lâm Tuyền mới thực sự có được cả trái tim và cơ thể ấy, ai bảo đó không phải là sự cay đắng.
- Thứ mà chú đồng ý với Trương gia cháu sẽ không thiếu chút nào.
Giọng Trần Minh Hành lạnh lùng mà nghiêm nghị:
- Nhưng cháu phải biết, hôn nhân giữa cháu và Tiểu Vũ chỉ là trên mặt pháp luật, chú tuyệt đối không cho phép cháu can thiệp vào tự do của Tiểu Vũ.
- Chú, cháu yêu Tiểu Vũ mà …
Trương Giai Minh cười gượng gạo nói:
- Tôi nói còn chưa rõ ràng sao, nó hoàn thành chức trách của nó, không ai được đòi hỏi hay yêu cầu gì hơn.
Trần Minh Hành quay lại, đôi mắt trong bóng tối ánh lên cái nhìn nguy hiểm:
- Dạ …
Trương Giai Minh nuốt nước bọt, đưa tay lau mồ hôi trên mặt, lúc này hắn không dám làm trái ý Trần Minh Hành, cha hắn trong đấu tranh chính trị với Cảnh Nhất Dân tuy luôn nói phòng thủ, thực chất bị Cảnh Nhất Dân dồn ép không còn cách nào khác. Từ khi Liễu Diệp Thiên tỏ rõ lập trường, Cảnh Nhất Dân thông qua Liễu Diệp Thiên can thiệp vào quyết sách thường nhật của chính phủ, địa vị của cha hắn bị uy hiếp nghiêm trọng. Hắn hiểu chẳng may một ngày cha hắn không giữ nổi vị trí, Trần Minh Hành sẽ phủ nhận ước hẹn năm xưa.
Trần Minh Hành thấy Trương Giai Minh im lặng thì thầm lắc đầu, song chuyện cần làm vẫn phải làm:
- Bên tổng cty xây dựng giao cho cháu, Lâm Tuyền gài đinh vào đó, cháu cẩn ứng phó cẩn thận. Chú nghĩ với năng lực của cháu, nếu kinh doanh đàng hoàng sẽ phát triển mạnh.
- Cháu hiểu.
Được tin tức trọng tổ kích thích, cổ phiếu 00601 hai tháng qua khôi phục đà tăng trưởng, giá trị tăng lên mức 280 triệu, đem địa ốc Lệ Cảnh chỉnh hơp vào, tổng công ty xây dựng có khối tài sản lên tới 1.8 tỷ. 
Nghĩ tới công ty lớn với tài sản khổng lồ nằm trong tay mình, Trương Giai Minh không kìm được hưng phấn, chuyện không vui trước mắt tan hết. Trương Giai Minh không khỏi bội phục cha mình tính toán sâu xa, Trần Nhiên, Dương Vân, Chu Bình ra sức vơ vét tài sản, rốt cuộc kết cục thế nào.
Trần Minh Hành quay đầu đi, không muốn lộ ra sự khinh bỉ của mình, ông ta và Trương Quyền một người đi quan lộ một lên thương đồ, khiến Lệ Cảnh dẫm lên thi hài tổng công ty xây dựng mà lớn mạnh, trong tay Trương Quyền có tài liệu quan trọng, khiến ông ta không thể làm trái hiệp nghị bí mật năm xưa.
- Cháu lui đi.
Trần Minh Hành không kìm chế được sự căm ghét với cha con tham lam này, đợi Trương Giai Minh đi rồi, ngồi xuống ghế, một lúc sau ấn chuông:
- Bảo Trương Đào, Điền Lệ ngày mai tới văn phòng của tôi.
…………….
Ngày 15 tháng 6, quán cà phê đường Đông Thanh, Lâm Tuyền hồi tưởng lại cảnh năm đó mình chạy khỏi nơi này, bị thương thế nặng như vậy còn thoát khỏi bàn tay tử thần, nói đúng ra phải cảm tạ tác dụng của quyền lực, nếu y chỉ là một người dân bình thường, lấy đâu ra sự phụ vụ y tế ưu tú như vậy, có lẽ lúc này mộ của y đã xanh cỏ rồi.
Lâm Tuyền bình tĩnh nhìn Trương Đào, Điền Lệ rụt rè ngồi trước mặt.
- Anh có biết không, Tiểu Vũ không phản bội anh, hai năm qua cô ấy một thân một mình du học ở Anh. Lần trước em chỉ vì quá tức giận nên nói như thế, Trương Giai Minh về nước rồi nên cô ấy sang Anh để tránh mặt anh ta …
Lâm Tuyền uống một ngùm cà phê, ánh mắt xa xăm nhìn dòng người qua lại bên đường, từ lúc gặp nhau tới giờ y hoàn toàn im lặng không nói một lời, một câu chào hỏi bình thường cũng không có.
- Tiểu Vũ lần này trở về là để cử hành hôn lễ với Trương Giai Minh, hôn lễ sẽ diễn ra vào ngày mai, nhưng em tin anh hiểu ý nghĩa cuộc hôn nhân của họ.
- Tôi hiểu.
Lâm Tuyền thở dài, tới lúc này mới chịu lên tiếng:
- Tiểu Vũ không cần vì Lệ Cảnh mà hi sinh bất kỳ điều gì, cô về nói với Tiểu Vũ, giữa tôi và Lệ Cảnh, cô ấy chỉ có thể chọn một, thứ cô ấy mất đi ở Lệ Cảnh, tôi có thể bù đắp cho cô ấy.
Điền Lệ bị ngữ khí không chút thỏa hiệp của Lâm Tuyền làm tức giận, cảm thấy nãy giờ mình tốn bao nhiêu nước bọt vô nghĩa, giọng nói trở nên bén nhọn:
- Tiểu Vũ chỉ cần thành hôn với Trương Giai Minh là sẽ có 35% cổ phần của tổng cty xây dựng, anh có thể cho cô ấy chừng đấy không? Anh nghĩ anh nắm được 13% cổ phần của tổng công ty xây dựng đã là to lắm chắc?
Phần nào đó trong Điền Lệ không tin vào sự thực, hoặc không muốn tin vào sự thực, vô hình tâm lý muốn đánh giá Liên hợp Tĩnh Hải thấp hơn:
- Tiểu Vũ thực sự quan tâm tới cái đó.
Lâm Tuyền nhìn chằm chằm vào mắt Điền Lệ:
- Anh phải tin vào tình cảm của Tiểu Vũ với anh, cần gì để ý tới chuyện danh nghĩa, chỉ cần bốn năm, Tiểu Vũ có thể ly hôn với Trương Giai Minh.
Điền Lệ hạ mí mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Tuyền:
- Chẳng lẽ vì cô ấy mà chút chuyện này anh cũng không làm được, hay là đúng như chú Trần nói, anh chỉ là con cờ của Cảnh Nhất Dân.
Bị một câu nói này của Điền Lệ kích thích, Lâm Tuyền thấy tim thắt mạnh, đau đớn vô cùng, y choàng tỉnh, Trương Đào và Điền Lệ tới đây không phải vì suy nghĩ cho Trần Vũ, mà là bị Trần Minh Hành sai phái, không ngờ ông ta muốn đem tình cảm giữa mình và Trần Vũ ra làm giao dịch.
- Trần Minh Hành hứa cho hai người cái gì?
- Không không, bọn em vì hôm qua thấy Tiểu Vũ thương tâm như thế, cho nên mới ...
Điền Lệ luống cuống giải thích, Trương Đào càng cúi gằm mặt xuống:
Lâm Tuyền lạnh lùng nhìn Trương Đào, tên này tới giờ vẫn không có gan nói một câu nào, làm người ta cảm thấy vừa đáng thương vừa đáng buồn:
- Có một số lời không thể nói bừa, chuyện uẩn khúc giữa Trương Quyền và Trần Minh Hành, hai người biết được bao nhiêu? Trần Minh Hành nếu dám đem tình cảm của Tiểu Vũ ra làm hai phần giao dịch, tôi nói cho hai người biết, ông ta sẽ càng chết thảm hơn thôi.
Điền Lệ rùng mình, không ngờ Lâm Tuyền đoán ra rồi.
Lâm Tuyền thật sự nhớ tình cảm thời đại học, thế nên khi đó y mới không nói ra sự thực, chỉ biết thở dài:
- Hai người phải biết rằng Tiểu Vũ sinh ra trong gia đình như thế không phải hạnh phúc mà là bất hạnh, Tiểu Vũ thực lòng đối xử với hai người. Nhưng hai người xem lại việc làm của mình hôm nay đi, có xứng với cô ấy không?

Lâm Tuyền đứng dậy, chậm rãi rời quán cà phê, đi không mục đích trên đường, hai hàng nước mắt rơi xuống, y biết Trần Vũ không phải cô gái tham vinh hoa phú quý, nhưng tính cách kiên cường thậm chí nói là bướng bỉnh của cô, định sẵn cô sẽ vì lợi ích của gia tộc, chấp nhận cuộc hôn nhân với Trương Giai Minh, nhưng không làm vợ chồng với hắn..
- Ngài Lâm quá tán khốc với bản thân rồi.
Quý Vinh từ sau lần Lâm Tuyền bị tai nạn đó không dám lơi lỏng, nhất là hôm nay trở về nơi cũ càng cẩn thận theo sát, chuyện trong quán cà phê ông biết hết, nói khẽ:
- Cũng tàn khốc với người khác.
Lâm Tuyền lắc đầu:
- Chú Quý, không phải tôi muốn thế, nhưng thời cơ chưa chín muồi, mọi người phải chịu đựng đau đớn. Chẳng lẽ chúng ta có thể thỏa hiệp sao?
Ngày hôm sau, Trương Giai Minh và Trần Vũ kết hôn, trở thành vợ chồng về mặt pháp luật. Cùng ngày, 69% cổ phần của tổng công ty xây dựng dưới tên Lệ Cảnh được chuyển giao cho vợ chồng Trương Giai Minh, Trần Vũ. Trương Giai Minh lên làm tổng giám đốc tổng cty xây dựng, Trần Minh Hành làm chủ tịch HĐQT. Không thể phủ nhận, Trần Minh Hành cũng nhìn thấy sức sống bừng bừng của sản nghiệp địa ốc trong nước, chuẩn bị tập trung tinh lực vào đó.
Nhìn cảnh tượng u ám ngoài cửa sổ, chỉ có ánh đèn mờ mờ chiếu vào, Lâm Tuyền cả ngày nhốt mình trong văn phòng mà y rất ít vào, đem toàn bộ báo cáo thống kê chất trên bàn làm việc, muốn dùng đó phân tán thần kinh của mình.
Nhưng làm sao có thể lừa dối được bản thân, nghĩ lúc này Trần Vũ mặc áo cưới nắm tay Trương Giai Minh là y muốn nổi điên rồi, Lâm Tuyền hất tung số giấy tờ trong tay, nhiều lúc y muốn tung hê tất cả đi đến cái đám cưới chết tiệt đó, đấm thẳng vào mặt đám Trương Quyền, Trần Minh Hành, dẫn người con gái y yêu đi, nhưng bước ra khỏi văn phòng, Lâm Tuyền lại quay vào, y không thể làm thế, nếu y là người bình thường y như Trần Vũ trước kia vẫn nghĩ, có lẽ y làm thế thật, nhưng y không phải, y có quá nhiều ràng buộc, phải chịu trách nhiệm với qua nhiều người, y còn có Phương Nam.
Nhưng thực sự là thế sao? Hay đó chỉ là cái cớ bao biện, hay vì y không dám đối diện, quá nhiều chuyện dù với đầu óc siêu phàm của mình, Lâm Tuyền cũng không nghĩ thông được, y hoàn toàn rối trí, đầu y đau như muốn nổ tung, gầm thét như con thú bị thương, người ngoài văn phòng nghe thấy nhưng không ai dám vào.
Lâm Tuyền không biết rằng đúng lúc này Trần Vũ lên máy bay tới Anh, hôn lễ vừa kết thúc là cô đi luôn, khi lên máy bay vẻ mặt cô cứng cỏi lạnh lùng, nhưng vào chỗ ngồi, cô gục đầu vào lòng bàn tay, nước mắt không kìm được rơi xuống, lòng đau đớn khôn tả: Chẳng lẽ cả đời này chúng ta không còn duyên phận gì nữa sao?
Khi Lâm Tuyền tỉnh lại trong văn phòng chỉ càm thấy tay bị đầu gối lên, tê tới mất cảm giác, nhìn Phương Nam ngủ gục trên bàn, lòng vừa thương vừa áy náy, không biết đối diện với nội tâm bản thân ra sao, cũng không biết đối diện với Phương Nam thế nào, may nghe nhịp thở nhè nhẹ đều đặn của Phương Nam mới bình tĩnh hơn một chút.
Áy náy đó cũng làm giảm bớt đau đớn trong lòng y.
Lâm Tuyền vừa tỉnh Phương Nam cũng khẽ cử động, lập tức ngồi dậy, đưa tay vuốt lại tóc, thương xót nhìn Lâm Tuyền.
- Chị đến khi nào thế?
Lâm Tuyền cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh không thật chút nào:
- Rạng sáng mới đến, nếu sớm biết cậu ngủ rồi tôi đã chẳng tới.
Trước mặt Phương Nam, Lâm Tuyền cảm thấy thật yếu đuối, không cố tỏ ra cứng cỏi vươn tay ra ôm cô vào lòng, thủ thì:
- Phương Nam, em xin lỗi, em không quên được cô ấy.
- Vậy đừng quên, hãy giữ cô ấy trong tim như kỷ niệm đẹp, cô ấy cũng yêu cậu mà, tôi nhìn ra điều ấy.
- Không, em không biết, em không biết phải làm gì nữa …
Lâm Tuyền lắc đầu, vùi mặt giữa gực Phương Nam để nước mắt chảy dài, một hồi lâu sau như có quyết định, ngẩng đầu lên nói:
- Em muốn nghỉ một thời gian, muốn ra ngoài đi đây đi đó, có một số vấn đề em phải nghĩ cho kỹ.
Phương Nam mở to đôi mắt đẹp sáng trong như bảo thạch, nương ánh bình minh nhìn đôi mắt mỏi mệt của Lâm Tuyền, đưa tay vuốt ve má y đầy yêu thương:
- Cậu đi nghỉ một thời gian cũng tốt, bên này chúng tôi có thể cầm cự được một thời gian.
Lâm Tuyền nhân cơ hội Triệu Tăng về Tĩnh Hải cùng hắn tới nhà Cảnh Nhất Dân, y có thể không để ý tới chuyện của tập đoàn, đem chuyện lớn nhỏ giao hết cho Cố Lương Vũ, Trương Bích Quân, Phương Nam. Nhưng chuyện ở tỉnh, thành phố thì khó mà thoát thân được, Cảnh Nhất Dân khi đưa ra quyết sách, đã tạo thành thói quen hỏi ý kiến của y, Lâm Tuyền muốn đi, phải trao đổi với Cảnh Nhất Dân.
- Liên hợp Tĩnh Hải phát triển tới ngày hôm nay chưa được bao lâu, căn cơ không được vững chắc sẽ hạn chế phát triển sau này.
Lâm Tuyền cân nhắc từ ngữ nói:
- Ở tỉnh và thàn phố, Tinh Hồ được hỗ trợ đầy đủ, hiện chỉ còn đợi thị trường phát triển bùng nổ vào năm 2003, 2004. Nhưng Tân Năng Liên Hợp liên quan tới chính sách sản nghiệp năng lượng quốc gia, cần phải có căn cơ vững chắc hơn nữa. Giáo sư Lâm Cầm Nam mấy năm qua đại đa số nghiên cứu vấn đề địa khu phía tây, chính sách quốc gia cũng dần ngả về phía tây. Cháu muốn tự mình tới phía tây một chuyến, tìm kiếm điểm tựa, đưa Liên hợp Tĩnh Hổ lên tầng cao mới.
- Ra ngoài đi đây đi đó cũng tốt, cứ xem như một chuyến du lịch đi, mấy năm qua cháu vất vả rồi.
Bằng con mắt lịch luyện cuộc đời của mình, tuy không biết vấn đề của Lâm Tuyền là gì, nhưng sao Cảnh Nhất Dân không nhìn ra manh mối, hiền từ nói:
- Tầm mắt và lòng dạ của cháu không nên để tiền tài trước mắt hạn chế, giáo sư Lam là cố vấn quốc sách của thủ tướng, có thể dạy cháu biết nhiều điều.
- Đi đi, đi mở mang đầu óc.
Triệu Tăng vỗ vai Lâm Tuyền:
- Em sẽ hiểu được rất nhiều thứ chưa bao giờ thấy, trước kia anh cũng đi Tây Tạng một chuyến, đó là chuyến đi mang lại lợi ích cả đời đấy.
Trước khi đi Lâm Tuyền triệu tập hội nghị cấp cao, Lâm Minh Đạt, Khổng Lập Dân, Lạc Ích Đồng, Nghiêm Lập Hoàng, Quách Đức Toàn, Diệp Linh Thư, Từ Kiến, Cố Hiểu Linh cũng được mời tham gia.
- Công ty có vài việc, tôi an bài một chút, sau này ba tôi cũng giúp chiếu cố thêm.
Lâm Tuyền tạm thời rời đi, Lâm Minh Đạt không thể không có trách nhiệm, thành người giám sát. Rất nhiều người nghi hoặc về quyết định của Lâm Tuyền, dù sao công ty đang trong quá trình mở rộng manh mẽ, sự vụ quá nhiều, Lâm Tuyền có đầu óc kinh doanh siêu phàm, nhưng không phải nhà quản lý ưu tú. Có điều Lâm Minh Đạt, Khổng Lập Dân hoàn toàn ủng hộ quyết định của y, ba năm qua Liên hợp Tĩnh Hải chỉ biết tiến về phía trước, không dừng lại điều chỉnh, sẽ càng làm vấn đề ẩn tàng trở nên nghiêm trọng, khả năng thành chướng ngại ngăn cản sự phát triển sau này.
Như với Lâm Minh Đạt mà nói, Lâm Tuyền quá tham cái lợi gần, nếu có thể trầm tĩnh nhìn lại bản thân, sẽ có lợi lớn với cuộc đời của y, tài phú vĩnh viễn không phải mục đích cuối cùng, đó chỉ là công cụ để người ta đạt tới mục đích cao hơn.
Bất kể nhìn từ góc độ nào, Lâm Tuyền trong quá trình cướp đoạt tài phú thể hiện tài năng siêu phàm, nhưng y thiếu khí độ ứng xử khoản tài phú đó, chưa học được cách lợi dụng tài phú ra sao cho đúng.
Trước đó Lâm Tuyền đã lần lượt trao đổi với cao tầng Liên hợp TH, lúc này chỉ đem quyết định tuyên bố ra:
- Lợi nhuận thu được của Giải tỏa Lục Hồng sẽ quyên toàn bộ cho quỹ giáo dục Tây Trạch bắt đầu thực thi từ quý này.
Thời kỳ đầu phát triển, Liên Hợp TH khó tránh khỏi chút vết nhơ, vết nhơ này về sau sẽ thành nhược điểm cho người ta công kích, được ông ngoại truyền thụ, Lâm Tuyền hiểu rõ đạo giữ mình, một số công tác cần làm ngay, điều này cũng hợp ý cha y. Liên hợp TH bây giờ căn bản không để ý tới chút lợi mà Giải tỏa Lục Hồng kiếm được.
- Ba năm qua Lệ Cảnh tỏ ra chậm chạp và chần chừ có nguyên nhân sâu xa, khiến tổng cty xây dựng và địa ốc Lệ Cảnh không có hành động lớn, tụt hậu xa so với Hoa Thành, Giai Thành, càng không thể sánh với Thiên Tinh Hồ. Trương Giai Minh là nhà quản lý thực dụng, rất có khả năng không cưỡng được sự dụ hoặc của sản nghiệp địa ốc lên cơn sốt trong năm 2003, nếu hắn kiềm chế được thì thôi, chỉ cần tổng cty xây dựng tiến hành mở rộng quy mô lớn, sẽ cho chúng ta cơ hội tốt đánh bại triệt để chúng.
Lâm Tuyền đan hay tay vào nhau, ánh mắt sắc bén, Trương Quyền, Trần Minh Hành là cái đinh mà y thế nào cũng phải nhổ, không cần ngần ngại:
- Kiến thiết tân khu cơ bản hoàn tất, giờ chỉ còn mảnh đất đông nam chưa khởi động. Trương Giai Minh kiêu ngạo thành tính, không để vị trí long đầu sản nghiệp địa ốc rơi vào tay nhà khác, rất khả năng chỉ huy tổng cty xây dựng điên cuồng vơ đất. Đương nhiên Trần Minh Hành lão luyện thận trọng sẽ không ra tay quá gấp, vì thế, Thiên Tinh Hồ ngầm đẩy giá mảnh đất đông nam lên, bọn chúng sẽ tự đi vào chỗ chết, nên chúng ta không tham gia tranh đoạt sống chế với bọn chúng làm gì. Đương nhiên chúng ta phải làm tốt công tác giám sát, không để sự kiện Tân thành Á Đông phát sinh lần nữa.
Lâm Tuyền trước giờ không đảm nhận chức vụ hành chính gì ở Thiên Tinh Hồ, nhưng không ai chất vấn địa vị quyết sách của y. Khổng Lập Dân là doanh nhân ưu tú, song địa ốc là sở đoản của ông.
- Liên hợp TH bỏ tiền mua lầu chính của Nam Cảng Plaza, hợp tác với Auchan, mau chóng biến nó thanh trung tâm thương thương nghiệp của vùng. 
Lâm Tuyền dừng lại, không thấy ai đề xuất ý kiến phản đối, tiếp tục nói:
- Tân Năng Liên Hợp mới thành lập chưa lâu, rất có tiềm lực phát triển. Chúng ta đều biết nhà nước tạm thời sẽ không hao phí quá nhiều sức lực thúc đẩy sản nghiệp quang điện. Song tôi đánh giá cao tiền đồ của nó, hiện chúng ta đầu tư lớn như thế, trông qua có vẻ thời cơ còn quá sớm, nhưng công tác cơ sở cần phải làm, nghiên cứu kỹ thuật, bồi dưỡng nhân tài, thương nghiệp hóa tri thức, hình thành chuỗi sản nghiệp sẽ cần thời gian dài. Kỹ thuật trong nước không được, chúng ta mở rộng hợp tác với cơ cấu của Đức, Ý ....
Lâm Tuyền lại gọi điện thoại cho Lâm Cầm Nam, Cố Hiến Chương, nói cho bọn họ mình muốn nghỉ ngơi du lịch một thời gian, cần gì có thể liên hệ với Thực nghiệp Tinh Hồ.
Ngày 8 tháng 8, sau khi bao giao xong xuôi mọi việc, Lâm Tuyền chỉ mặc áo phông, quần jean, sách ba lô bình thường, vẫn dùng chiếc Nokia thô kệch, chỉ mang một tấm thẻ ngân hàng, không cho ai đi tiển, lên tàu bắt đầu hành trình về phía tây. Lâm Tuyền không đến trạm cuối ghi trên vé mà tàu mà khi đi qua một thành phố nhỏ chưa từng nghe tên, liền liền xuống tàu, cả tàu chỉ có lác đác vài người xuống ở ga này, toa y ngồi càng chỉ có một mình. Nhìn bên kia đường ranh là cánh đồng lúa bạt ngàn, cảm giác được bao quanh bởi hơi thở đất trời, khiến y hoàn toàn quên đi mọi phiền não.
Xuất phát từ thành phố nhỏ đó mới là khởi đầu chuyến hành trình, không đi xe đường dài, không đặt ra mục tiêu gì cả, cứ vậy sách ba lô đi trên đường tiện đâu nhảy xe đó, y đi lang thang hết thành trấn này tới thành trấn khác, một vài ngày gọi điện về cho Phương Nam, về nhà báo tin bình an, chẳng hỏi tới chuyện công ty, đôi khi đi lang thang vào vùng núi, mấy ngày liền không có sóng.
Lâm Tuyền cứ đi như thế liền một tháng trời, tới một nơi núi sâu rừng thẳm ở phía tây, say mê cảnh sắc nơi này, nên cứ tiếp tục đi sâu vào bên trong, mới đầu còn có đường rải nhựa, tiếp theo đó là đường đất, rồi đường mòn, đường đi càng lúc càng khó, cảnh sắc càng lúc càng lạ, có điều tới đâu cũng nhìn thấy cảnh sinh hoạt khốn khó, dân phong thuần phác, những nhà Lâm Tuyền xin tá túc thường không chịu nhận tiền của y, dù có nhận thì cũng chỉ nhận tượng trưng rất ít, làm Lâm Tuyền rất cảm kích, tình người từ những người xa lạ đó làm tâm lý luôn u ám của Lâm Tuyền dường như sáng lên một chút, cởi mở hơn, nhìn cuộc sống với gam màu tươi sáng hơn.
La Nhiên chỉ là một cái thôn nhỏ, Lâm Tuyền vài ngày lang thang qua khu vực không người liền quyết định tá túc ở cái thôn nhỏ này, nói là thôn nhỏ, thực ra xung quanh có mấy cái thông kết hợp thành, các thôn phân bố rải rác quanh sơn cốc, thôn xa nhất trẻ con mỗi ngày đi học phải đi tới 30 km đường núi.
Trong thôn có bốn giáo viên, hai người đương địa, hai người kia là đôi vợ chồng tham gia giảng học tình nguyện, rồi ở lại nơi này. Bọn họ an bài cho Lâm Tuyền ở trong một lớp học, dùng bàn ghét thành giường, trong núi lạnh sớm, bọn họ còn chuẩn bị cho y cả chân đệm.
- Lão Đinh đi bắt ếch núi rồi, mùa này ếch núi vừa béo vừa thơm.
Từ Lan hai tay ôm gối ngồi đối diện với Lâm Tuyền, áo sơ mi màu hồng bị rách một chỗ ở vai, dùng chỉ mà xanh vá lại, dù ăn mặc rất đơn giản, nhưng gọn gàng sạch sẽ, không che được vẻ đẹp thanh tú của cô, tuổi mới hai mươi mấy chưa tới ba mươi..
- Tại sao mọi người lại tới đây dạy học thế.
Lâm Tuyền tới đây được một tuần rồi, rất thân thiết với vợ chồng Đinh Hướng Vinh, ở nơi này chẳng có gì giải trí, họ chỉ dạy học buổi sáng để học sinh kịp về nhà, buổi chiều rảnh rỗi chỉ có thể chuyện trò:
- Tôi rất ít thấy một đôi vợ chồng nào lại cùng đi xuống nông thôn làm tình nguyện, cái chuyện này phải là do thanh niên nhiệt huyết xung phong chứ, người kết hôn rồi, thế nào cũng phải nghĩ tới vấn đề hiện thực ...
- Anh nói tới chuyện giáo dục con cái sau này à? Tôi không thể sinh đẻ được, chúng tôi cũng chẳng phải mang lý tưởng cao vời gì nên đi làm tình nguyện, tôi và Lão Đinh đã trải qua rất nhiều việc, cùng tới đây, cảm giác như nhìn thấu hồng trần ...
Từ Lan cười rất vui vẻ, dù sao bọn họ là người thành phố lớn, có học thức, gặp được Lâm Tuyền như đi xa gặp được người cùng quê:
- Cuộc sống ở đây không tệ, anh có muốn nghe chuyện của tôi và Lão Đinh không?
Lâm Tuyền gật đầu:
- Tôi rất tò mò, chỉ là không tiện hỏi.
- Hi hi, anh và Lão Đinh hợp nhau lắm, cuộc sống tuy không tệ, song với Lão Đinh mà nói thì hơi tịch mịch, ít khi gặp được người hợp ý như anh.
Từ Lan nói vài câu mở màn, rồi bắt đầu thuật lại câu chuyện giữa cô và Lão Đinh:
- Tôi và Lão Đinh yêu nhau từ thời đại học, không phải tôi khen anh ấy chứ, thời đại học anh ấy còn đẹp trai hơn anh, rất được các cô gái hoan nghênh, tôi không phải là cô gái nổi bật lắm. Năm đó tôi và Lão Đinh đến với nhau, rất nhiều người muốn chia rẽ chúng tôi, song không ai thành công, tình cảm thời sinh viên rất đơn thuần. Tôi suốt ngày bám dính lấy Lão Đinh, anh ấy cũng chẳng chê tôi phiền nhiễu.
Ánh mắt cô mơ màng chìm vào ký ức tươi đẹp:
- Tình cảm chúng tôi duy trì cho tới khi tốt nghiệp, cha mẹ chúng tôi đều muốn chúng tôi về quê làm việc, chúng tôi khi đó không tách rời được nhau, cùng tới thành phố phía nam tìm việc, hai chúng tôi trong túi chỉ có hơn 200 đồng, khi đó tìm thuê một gian phòng 100 đồng, phải nộp trước 3 tháng, không đủ tiền mà đặt cọc. Chúng tôi nó khó, chủ nhà thấy chúng tôi là sinh viên mới tốt nghiệp đi tìm việc làm nên không thu tiền đặt trước. Chúng tôi nghèo lắm, phòng chẳng có gì ngoài một cái giường, nửa đêm đạp xe tới trường Sư phạm Hoa Nam nhặt rác.

- Anh cũng biết đấy, sinh viên tốt nghiệp là vứt hết tất cả, từ chăn màn, nồi niêu, bóng đèn ... Vứt hết tất tần tật, chúng tôi khi đó hưng phấn như trẻ con vậy, ra sức nhặt nhạnh những thé mình cần, Lão Đinh vui nhất là nhặt được các loại sách. Nửa tháng đầu tiên, chúng tôi ban ngày tìm việc, buổi tối đi nhặt rác.
- Đó là năm 96, công việc không dễ kiếm, nhưng tôi may mắn tới một công ty làm văn phòng, Lão Đinh thì đi làm tiêu thụ. Lão Đinh học vấn rất tốt, tôi thích anh ấy ở điểm ấy, cái khác có kém một chút cũng không sao. Lão Đinh là người thẳng tính, làm tiêu thụ mà thẳng tính thì không thành công được, nhưng Lão Đinh không tìm được việc khác, chỉ nhận được lương cơ bản.
- Mới đầu chúng tôi sống khó khăn, song tràn ngập hi vọng, có điều hi vọng dần dần bị cuộc sống quẫn bách mài mòn, chúng tôi nảy sinh va chạm, quan trọng là tôi không nhìn thấy tương lai thuộc về chúng tôi, bị cuộc sống phồn hoa xung quanh dụ hoặc, bắt đầu tự trách tự thương bản thân. Khi ấy ông chủ công ty thèm khát dung mạo của tôi, nói thế thật xấu hổ, trông tôi cũng được phải không?
Từ Lan vuốt tóc làm duyên:
- Đúng với câu sài ốc xuất giai nhân.
Lâm Tuyền gật đầu:
Từ Lan mỉm cười, lại kể:
- Còn Lão Đinh được con gái giám đốc công ty anh ấy thích, chúng tôi bị cuộc sống làm không còn nhuệ khí nữa, nhưng tình cảm rất kiên định. Lão Đinh tin tôi, tôi cũng tin anh ấy, thường mang chuyện này ra trêu nhau. Có một lần tôi bị cảm nặng, mới đầu không để ý, thực ra là sợ vào bệnh viện tốn tiền, cứ trì hoãn mãi, thành viêm phổi, không thể không vào viện. Bệnh viện bắt nộp 5.000 đặt cọc, chúng tôi lấy đâu ra khoản tiền đó, Lão Đinh đi cầu xin bác sĩ, nhưng bệnh viện đuổi chúng tôi ra ngoài, khi đó tôi gần như hôn mê, Lão Đinh gọi điện cho đồng nghiệp cầu cứu, nhưng nhắc tới vay tiền thì ai cũng cúp điện thoại, Lão Đinh đường đường nam nhân trưởng thành mà ngồi cửa bệnh viện khóc, cuối cùng con gái giám đốc công ty anh ấy mang tiền đến. Tôi khỏe lại rồi, Lão Đinh muốn chia tay, tôi thương tâm lắm song chịu đựng đủ rồi, nên đồng ý.
Lâm Tuyền chú ý nhìn nét mắt Từ Lan, kể câu chuyện thương tâm như vậy khiến người trái tim lạnh giá như y phải xót xa mà Từ Lan vẫn tự nhiên, thậm chí còn cười nhè nhẹ.
- Tôi theo ông chủ công ty, Lão Đinh đính hôn con gái giám đốc, từ đó chúng tôi thoát khỏi cuộc sống nghèo khó, bắt đầu sinh hoạt xa hoa. Mới đầu thỏa mãn, kiêu ngạo, ông chủ của tôi có gia thất rồi, về sau theo ông ta tôi mới biết, tôi chỉ là tình nhân, thực sự khi đó tôi sợ cuộc sống nghèo khó lắm rồi, đến sắp chết cũng không có tiền nằm viện thì còn bận tâm gì nữa? Nhưng lòng luôn trống rỗng, tôi nhớ Lão Đinh, nhớ lắm, nhớ vô cùng, nhưng đã giao hẹn không gặp nhau nữa rồi, tôi đành đứng xa xa nhìn trộm anh ấy, nhìn một cái là thỏa mãn, sau đó lặng lẽ bỏ đi.
- Lão Đinh đính hôn với con gái giám đốc, lập tức lên làm phó giám đốc, anh ấy làm quản lý rất có tài. Tôi càng ngày không kiềm chế được nỗi nhớ, gần như ngày nào cũng tới gần công ty anh ấy nhìn anh ấy một lần. Đương nhiên ông chủ tôi nghi ngờ, ông ta có tính ghen tuông rất lớn, ông ta bắt đầu hạn chế không cho tôi ra ngoài, về sau công ty làm hỏng một vụ giao dịch, tổn thất cực lớn, tức thì rơi vào bờ vực phá sản, đúng lúc ấy tôi lại có thai với ông ta, ông ta thì hoài nghi tôi và Lão Đinh qua lại, bắt tôi phá thai. Tôi không chịu, dù là con ai chăng nữa, cũng là con của tôi, dù lòng tôi hướng về Lão Đinh, tôi vẫn muốn sinh đứa con này, có con rồi, có khi tôi không còn nhớ anh ấy nữa không biết chừng. 
- Vì thế ông ta càng hoài nghi, liền ra tay đánh tôi, đẩy tôi ngã xuống thang, tôi bị xảy thai, lúc đưa vào bệnh viện, đúng lúc gặp Lão Đinh và con gái giám đốc, thấy tôi sống chết không rõ, liền nổi điên đánh ông ta, người xung quanh can mãi mới được. Lão Đinh trước mặt mọi người quỳ xuống cầu xin cô ấy tha thứ, nói không quên được tôi, muốn chiếu cố tôi. Cô gái kia thấy tình cảm chúng tôi như thế cũng chấp nhận. Lão Đinh ở lại chiếu cố tôi cho tới khi tôi xuất viện, nói với tôi, muốn sống cùng tôi trọn đời. Thế là chúng tôi rời thành phố xa hoa đầy bi ai đó, tới đây dạy học, sắp được ba năm rồi, tâm tình rất bình tĩnh, chúng tôi tới được với nhau do ông trời thương xót ..
Lâm Tuyền cảm động nói:
- Tình cảm hai người thật tốt.
Y luôn cho rằng mình là người lãnh đạm trầm tĩnh, không ngờ vì câu chuyện của Từ Lan và Đinh Hướng Vinh làm động lòng.
- Anh cũng là người nặng tình cảm, không giống vẻ bề ngoài, vì thế mới hợp với Lão Đinh nhà tôi.
Từ Lan nhìn Lâm Tuyền chăm chú:
- Chắc anh cũng có câu chuyện lâm ly không kém phần của chúng tôi, có muốn kể ra không?
Lâm Tuyền im lặng một lúc rồi khẽ lắc đầu:
- Tôi chưa nhìn thấu được giống như anh chị.
- Hai người đang nói chuyện gì thế?
Đúng lúc này, Đinh Hướng Vinh trở về, xách theo một xâu ếch:
Từ Lan nhảy xuống giường, đón lấy xâu ếch trong tay chồng:
- Kể chuyện quá khứ của chúng ta.
Đinh Hướng Vinh cười ha hả:
- Ài chuyện từ đời nảo đời nào, Tiểu Lâm chưa chắc có hứng thú nghe đâu, thôi, nướng ếch, nướng ếch nào.
Tay nghề Đinh Hướng Vinh rất khá, lột da làm ruột ướp gia vị rất điêu luyện, Lâm Tuyền chỉ ngồi nhìn, Từ Lan giúp mấy việc lặt vặt, chẳng mấy chốc trên đống lửa là con ếch xuyên qua thanh sắt đang chảy mở xèo xèo, bùng lên những đám hoa lửa, khiến Lâm Tuyền nuốt nước bọt ừng ực. Đinh Hướng Vinh vừa xoay ếch khỏi cháy vừa hỏi:
- Thèm hả?
- Dọc đường đi tới đây, nhiều lắm cũng chỉ có thịt khô, người dân không chịu thu tiền, tôi không ăn thoải mái được, hôm nay được anh Đinh chiêu đãi phải ăn cho thỏa.
Đinh Hướng Vinh đưa cho Lâm Tuyền con ếch đầu tiên, Lâm Tuyền nóng vội thiếu chút nữa bị bỏng, xuýt xoa mãi, khiến hai vợ chồng Đinh Hưỡng Dương cười ngất.
- Á, mưa rồi!
Vùng núi nói mưa là mưa ngày được, trời đang tốt như thế mà mưa rào rào đổ xuống, Đinh Hương Vinh bê vội thịt nướng chạy, Từ Lan, Lâm Tuyền vội vàng dọn bát đũa quay về phòng học.
Mưa càng lúc càng lớn, Từ Lan chạy đi ôm tới một bộ chăn màn, nói:
- Bên kia tối nay không ngủ được nữa rồi.
Trong lớp học cũng bị nước tí tách nhỏ vào, kiếm không được chỗ nào không dột, ba người gấp chăn lại, tiếp tục thưởng thức món ếch nướng thơm lừng, mưa suốt một đêm, ba bọn họ cũng nói chuyện suốt một đêm. 
Sáng hôm sau mưa tạnh, Lâm Tuyền tới phòng Đinh Hương Dương, Từ Lan ngủ bù, tỉnh lại đã quá trưa. Vợ chồng Đinh Hướng Vinh buổi sáng phải dạy học, trưa chợp mắt một lúc, rồi cùng hai giáo viên khác dùng cỏ lợp lại mái, trong thôn cũng có hai người tới giúp.
Lâm Tuyền cẩn thận bước vào lớp học, nước trên sàn nhà còn chưa khô hết, bị đám học sinh buổi sáng đi học dẫm qua dẫm lại càng thêm lầy lội, bức tường phía đông trông nghiên đi rõ ràng, bảo với Đinh Hướng Vinh:
- Phòng học thế này thì nguy hiểm quá, gió to một chút thôi là có thể sập bất kỳ lúc nào, gian phòng anh chị ở cũng thế, tôi nằm nghe trần nhà keo kẽo kẹt mà lo nơm nớp nó đổ xuống thành mồ chôn luôn.
- Ha ha ha, ban đầu chúng tôi cũng chẳng dám ở, rồi riết thành quen, chỗ này khuất gió, còn cầm cự được hai ba năm nữa, tôi đang chạy vạy khắp nơi, xem xem có thể sửa được cái phòng học không đã, phòng này nhỏ lại thấp, ánh sáng không tốt, ảnh hưởng tới thị lực của học sinh.
Lâm Tuyền ngẫm nghĩ rồi nói:
- Anh Đinh, tôi ở đây sắp mười ngày rồi mà chẳng giúp được mọi người cái gì, mai anh và chị Lan đưa tôi về huyện thành đi, để tôi mời anh chị một chuyến.
- Được, vừa vặn mai chúng tôi tới huyện thành lĩnh lương, mua ít đồ dạy học.
Đinh Hương Vinh có một cái xe đạp, mượn thêm một cái nữa, đa phần phải dắt xe, rời núi rồi mới có chỗ mà đi, đường vừa dốc vừa lổn nhổn đá, vợ chồng Đinh Hướng Dương chở nhau đi phăm phăm vẫn cười vui vẻ, Lâm Tuyền thì chỉ sợ ngã, đi sau. 
Rời núi được 20 dặm mới có đường đất bằng phẳng mà đi, có xe chạy qua, nhưng cả người và xe tính năm phần tiền, Lâm Tuyền trong túi cũng chẳng còn xu nào, ở vùng núi thế này đa phần trường hợp tiền không có mấy tác dụng, nên Lâm Tuyền tiêu hết tiền cũng chẳng nghĩ việc rút tiếp, cả ba tiếp tục đạp xe, tới tối mịt mới đến được huyện thành La Nhiên.
Lâm Tuyền mời vợ chồng Đinh Hướng Vinh ăn cơm, quy mô huyện thành còn không bằng cái trấn nhỏ phía đông, chẳng có được món gì ngon lành, trời vừa tối là bốn xung quanh tối mù luôn, đường chẳng có đèn, ba người tới một nhà khách giá 10 đồng một phòng ở lại.
Ngày hôm sau, Đinh Hướng Vinh tới cục giáo dục huyện nhận tiền lương toàn bộ giáo viên trong trường, chỉ có 846 đồng, ba người bọn họ tới hiệu sách, mua mất 67 đồng tài liệu dạy học, nhìn trúng một quả địa cầu, nhưng giá hơi đắt, Đinh Hướng Vinh do dự mãi, cuối cùng chỉ mua một tấm bản đồ.
Lâm Tuyền nhìn cảnh này thì hỏi:
- Ở đây có ngân hàng không, tôi rút ít tiền mua sách cho bọn nhỏ.
- Được thế thì tốt qua, trong thôn có quá nửa số trẻ không nộp được tiền học, tôi và Từ Lan lương lại ít chả giúp được gì, không cần khách khí với cậu nữa. Nơi này chỉ có ngân hàng nông nghiệp, có được không?
- Cũng được, hiện giờ đều nối mạng rồi mà.
Tới ngân hàng nông nghiệp, Lâm Tuyền bảo Đinh Hướng Vinh:
- Anh Đinh, anh làm một tấm thẻ ngân hàng đi.
- Sao, cậu còn định gửi tiền vào đó nữa à?
Lâm Tuyền thở dài:
- Nhớ tới bọn nhỏ trong thôn, để chúng học trong lớp như thế, tôi yên tâm sao được.
- Tốt quá.
Đinh Hướng Vinh chẳng khách sáo giả dối, lấy chứng minh thư làm tài khoản, nói:
- Vậy thì khi rảnh rỗi thì nhớ tới chúng tôi nhiều nhiều vào nhé.
- Đừng nghe anh ấy nói linh tinh.
Từ Lan nhéo Đinh Hướng Dương một cái:
Lâm Tuyền rút được tiền rồi mua quả địa cầu, nói:
- Anh Đinh, đây là chút tâm lòng của tôi với bọn nhỏ.
Lâm Tuyền không muốn vì số tiền giúp đỡ không đáng kể gì của mình mà nhận lời cám ơn của bọn họ, so với sự cống hiến của bọn họ, tiền y bỏ ra nhiều hơn nữa cũng chẳng thể sánh bằng. Tạm biệt vợ chồng Đinh Hướng Vinh, Lâm Tuyền lên xe mới gọi điện cho Phương Nam, bảo cô gửi vào tài khoản của Đinh Hướng Vinh 100.000.
Lâm Tuyền nghĩ, có khi đây là ngã rẽ cuộc đời của mình cũng chưa biết chừng, mình chưa bao giờ bỏ ra cái gì mà không để thu lại một cái gì đó. Thì ra lòng không có chút vụ lợi nào lại là chuyện vui vẻ như thế, Lâm Tuyền nhớ tới một câu nói: Làm quan không thể không tham, làm ăn không thể không gian, muốn làm gì tốt việc gì, trước tiên phải có tiền! Thì ra làm quan không tham, làm ăn không gian cũng có lạc thú trong đó.
Lâm Tuyền lại tiếp tục đi về phía tây, lúc đầu cuộc hành trình y chỉ dám đi quanh quanh khu vực có người sinh sống, càng ngày càng quen thuộc thiên nhiên, Lâm Tuyền đi xa dần, có lần tới nơi hoang dã không một bóng người đi liên tục cả tuần liền,lương thực mang theo cũng hết, mấy ngày đầu toàn dựa vào quả dại lót dạ, rồi lại còn bị ngã, người xước xát hết cả, bị sốt nữa, lúc ấy Lâm Tuyền lo lắng mình bị nhiễm trùng rồi, may mà không phải, chẳng qua do nhiễm sương nên cảm lạnh thôi.
Gặp một nhóm thợ săn, Lâm Tuyền không ngờ thời buổi này còn có người hoàn toàn sống dựa vào hình thức nguyên thủy như thế, đi theo họ gần nửa tháng, học được không ít kỹ năng sinh tồn ngoài thiên nhiên.
Theo chỉ dẫn của những người thợ săn kết hợp với kiến thức thiên văn còn đủ dùng, Lâm Tuyền ngày nhìn trời, đêm xem sao tiến về phía thành trấn gần đó, đi tới một ngọn núi lớn, nhìn vách đá cao sừng sững, cây cối um tùm, Lâm Tuyền không dám đi qua, đi một mình trong rừng rất nguy hiểm, không chỉ thú dữ mà đủ loại côn trùng độc, mất mạng như chơi.
Không còn cách nào khác, Lâm Tuyền đành đi vòng qua, không ngờ dãy núi quá dài, đi hết mười ngày mới trở lại đúng hướng những người thợ săn chỉ cho, lại lần nữa rơi vào cảnh hết sạch lương thực, may lần này y là thợ săn nghiệp dư rồi, mấy con thú lớn không nói, như thỏ, cáo thì y có thể bẫy được, đủ giúp y cầm cự tới được thành trấn kia, nhưng chỉ ở lại nghỉ ngơi hai ngày mua thêm nhu yếu phẩm rồi lại tiếp tục lên đường.
Lúc này da lộ ra ngoài y phục bị tia tử ngoại trên cao nguyên chiếu rộp hết cả, từ cao nguyên tiếp tục tới tây cương, da dẻ thành màu đồng rồi, ở đây trừ huyện thành và tập trấn quan trọng thì nơi khác gần như không có điện, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, buổi trưa chỉ mặc một cái áo ba lỗ, tới tối lại thấy tuyết phất phơ rơi xuống.
Cứ như vậy đắm chìm trong thiên nhiên hoang dã quên cả ngày tháng, đến một hôm qua huyện thành bắt gặp một cô bé con rất giống Tiểu Tư Vũ, mới chợt phát hiện ra là tháng 12 rồi, y thấy nhớ Phương Nam, nhớ Tiểu Tư Vũ, nhớ gia đình cồn cào da diết, liền quyết định quay về Tĩnh Hải.
Lại lần nữa đi qua huyện thành gần thôn La Nhiên, Lâm Tuyền liền xuống xe, đi bộ hơn 30 dặm đường, chàng thư sinh Lâm Tuyền nay không còn nữa, nửa năm trời phiêu bạt làm y khỏe hơn rất nhiều, chừng đó đường đất không làm khó được y.
Tới cái thôn nhỏ làm mình cảm động, trường học đã đổi mới hoàn toàn, có tường bao làm bằng đá, ở giữa có san nhỏ, trồng mấy cây bạch dương, mấy cô bé đang nô đùa, chạy tung tăng như những con hươu nhỏ.
Đem so với hồi mới lên đường thì Lâm Tuyền khác nhiều rời, vạm vỡ hơn nhiều, da bị mặt trời cao nguyên chiếu vào ánh lên sắc đỏ au khỏe khoắn, mái tóc dài rối bời, râu lởm chởm trông rất lãng tử, lưng khoác chiếc ba lô to, chân đi giày da của thợ săn, hông gài dao, trông rất da dáng một người lữ hành.
Lâm Tuyền vừa xuất hiện ở cổng trường tức thì làm đám học sinh ở sân hoảng sợ ré lên, có đứa đi vào mách cô giáo, cô giáo kia chạy ra, nhìn thấy Lâm Tuyền hô lớn:
- Tiểu Lâm! Chị Từ ơi chị Từ, Tiểu Lâm về rồi ....
Từ Lan từ trong phòng chạy ra như một cơn gió, nhìn bộ dạng của Lâm Tuyền vừa mừng vừa buồn cười:
- Vừa rồi học sinh nói có một tên điên tới trường, té ra là anh, tôi thật không nhận ra, anh thay đổi nhiều quá.
- Sau khi tạm biệt anh chị tôi tiếp tục du lịch, ở nhà ít ăn gió nằm sương nhiều mới thành bộ dạng này.
Giọng Lâm Tuyền cũng trầm hơn, rất nam tính:
- Anh liền một lúc gửi vào 100.000, chúng tôi hoảng sợ, mới đầu không dám tiêu, sợ anh gửi nhầm tiền, nhưng liên lạc không được. Đợi một tháng sau mới lấy tiền sửa lại trường, anh vào xem xem, tiền dùng mua vật liệu hết, còn lại do người dân trong thôn bỏ công sức làm, tốn có 50.000. Tiền còn lại chúng tôi cho thông khác sửa trường, anh Đinh đang ở bên đó, để tôi cho người đi gọi ...
Từ Lan nói tía lia một hồi rồi nhìn thật kỹ Lâm Tuyền, mỉm cười nói:
- Trông anh kia, thay đổi nhiều quá, đặc biệt là đôi mắt ...
Lâm Tuyền cười, y cũng nhận thấy bản thân đã thay đổi rất nhiều, không chỉ ở ngoại hình.
Chẳng biết họ đi gọi người thế nào, cái thôn kia cách nơi này tới 20 dặm đường núi, trước khi trời tối Đinh Hướng Vinh đã về rồi. Người dân trong thôn mang tới một nồi thịt dê, Lâm Tuyền biết dê là nguồn kinh tế duy nhất của nhiều gia đình ở đây, trừ khi dê già, bệnh chết mới ăn. Lâm Tuyền thấy mình không xứng đáng nhận, y bỏ ra thực không đáng gì, lại tiếp nhận báo đáp nồng nhiệt chân thành của người khác.
- Chuyện này ...
Lâm Tuyền khó xử nhìn Đinh Hướng Vinh:
- Anh Đinh, lát nữa anh giúp tôi gửi cho nhà họ 200 đồng nhé.
- Đừng, đây là tâm ý của người dân, trước kia tôi và Từ Lan tới dạy học cũng giết một con hươu, trường học xây xong giết một con hươu, giờ cậu quay về đương nhiên phải giết một con. Cậu không ăn là chúng tôi ăn hết.
Đinh Hướng Dương gọi các giáo viên khác:
- Nào nào, mọi người ăn đi, kệ cậu ấy.
Từ Lan đánh vào tay Đinh Hướng Dương:
- Để anh ấy ăn trước.
Vừa nói xong thì bụng réo ùng ục, khiến mọi người cười nghiêng ngả, Lâm Tuyền không khách khí nữa cầm đũa gắp thị ăn. Từ Lan ăn tới mức no xoa bụng, hô lớn:
- Không được rồi, không được rồi, no vỡ bụng mất.
Lâm Tuyền cười vui vẻ:
- Chị Từ Lan, lần trước ăn ếch nướng có thấy chị tham ăn như vậy đâu.
Một cô giáo bên cạnh n ói:
- Từ Lan cả tháng rồi không được ăn thịt, ngửi tay mình cũng thấy mùi thịt thơm.
Lâm Tuyền chua xót vậy mà Từ Lan cùng cô giáo kia cười đùa như không. Đinh Hướng Vinh lấy một cuổn sổ ra, vặn to chiếc đèn dầu, đưa cho Lam Tuyền:
- Đây là sổ sách chi tiết xây dựng lớp học, cậu đã bỏ tiền thì tiền được tiêu vào việc gì phải để cậu hiểu rõ, mai chúng tôi sẽ đưa cậu đi tới trường học kia tham quan.
Lâm Tuyền lật xem sổ sách một cách nghiêm túc, 100.000 sửa hai trường học, chỉ có sự tính toán tỉ mỉ của Đinh Hướng Vinh cùng góp sức của rất nhiều thôn dân mới có thể thành sự thực, tiền bạc với y hiện giờ chỉ là vấn đề con số, đọc qua vô vàn báo cáo bảng biểu rồi, chưa bao giờ thấy lật trang giấy mỏng lại nặng nề như thế:
- Anh Đinh đã dạy tôi rất nhiều thứ.
Đinh Hướng Vinh đúng là loại người giống như cha y, Lâm Tuyền mặc dù không tán đồng quan niệm nhân sinh của cha y, nhưng không hề làm giảm sút sự kính trọng từ nội tâm y với Lâm Minh Đạt.
Ngày hôm sau Lâm Tuyền theo Đinh Hướng Vinh, Từ Lan tới thôn nhỏ cách đó hơn 20 dặm tham quan, tiếp đó không kinh động thôn dân, Lâm Tuyền trực tiếp về huyện thành, nói với vợ chồng Đinh Hướng Vinh:
- Anh Đinh, chị Từ Lan, tới kỳ nghỉ hè, anh chỉ tổ chức một số em học sinh tới Tĩnh Hải, để cho chúng thấy được thế giới bên ngoài, cho chúng một mộng tưởng đề phấn đấu. Chi phí tôi sẽ bảo công ty gửi trước cho anh chị.
Đinh Hướng Vinh nắm chặt tây Lâm Tuyền hồi lâu không nói lên lời, tiễn y một quãng đường rất xa cũng chỉ nói một câu: " Đi đường bình an." Từ Lan ôm lấy Lâm Tuyền bật khóc.
"Bạch đầu như tân, khuynh cái như cố", ngồi tàu hỏa về Tĩnh Hải, Lâm Tuyền luôn nghĩ tới câu nói này.
*** Yêu nhau đến bạc đầu vẫn thấy như thưở ban đầu.