Quan Thương

Chương 173: Bố Cục Bước Sau





- Đúng, đúng.
Diệp Tuyền Minh vừa bắt tay Lạc Ích Đồng vừa để ý tới biểu hiện của Lâm Tuyền, thấy y không có vẻ gì là không hải lòng mới cười nói:
- Thịnh tình của Hòa Hoàng chúng tôi mời tới còn chẳng được ấy chứ.
Lạc Ích Đồng tất nhiên cũng cho Diệp Tuyền Minh không ít ích lợi, song không bất mãn vì hắn có ý ngả về phía Lâm Tuyền, đó là điều hiển nhiên thôi, Diệp Tuyền Minh bị o ép mười mấy năm trời, nếu chẳng phải có sự xuất hiện của Lâm Tuyền thì đến khi nghỉ hưu cũng chẳng ngoi lên được cái ghế chính xử.
Lạc Ích Đồng nhìn qua cảnh tượng đầu ngõ, hiểu Lâm Tuyền muốn dựa vào lực lượng của chính phủ thnh trừ bang phái lưu manh chiếm cứu nơi này thời gian dài, lên xe ông ta mới biết Liên hợp Tĩnh Hải đã mua lấy khu trạch viện nằm giữa hai tòa nhà, cho thấy Lâm Tuyền bố trí kín kẽ thế nào, lòng thầm hô may mắn.
Trước khi bước vào hội trường đấu giá, không phải ông ta không có ý độc chiếm cả hai tòa nhà, cân nhắc mãi tới biểu hiện cùng phong cách hành sự của Lâm Tuyền mới cam tâm hợp tác khai phát với Tinh Hồ.
Lúc này càng nhận thức rõ hơn Lâm Tuyền vào thế ắt phải có được hai tòa nhà này, Hòa Hoàng mà cố chen vào chỉ có chảy máu vỡ đầu, nếu không chảy máu vỡ đầu thì vết nứt sinh ra giữa hai bên cũng không có bất kỳ thứ gì có thể san lấp được.
Trong khi những nơi khác cứ đợi phải nắm quyền sở hữu hai tòa nhà mới triển khi bước tiếp theo thì Tinh Hồ đã nắm trong tay hiệp nghị với Kịm Các, lại còn đi trước một bước xử lý khu trạch viện đông ngõ Bích Tình, dù Hòa Hoàng chiếm ưu thế về tài nguyên, nhưng còn xa mới tới mức xem thường công tác chuẩn bị tiền kỳ của Tinh Hồ.
Diệp Tuyền Minh có ý thể hiện trước mặt Lâm Tuyền, vẫy tay gọi đội trưởng Lương của đội chấp pháp thị dung và chỉ đạo viên Lương của chi đội cảnh sát vũ trang tới, còn lấy lòng y, bảo Lâm Tuyền tuyên bố bắt đầu hành động.
Cố Lương Vũ từng có một thời gian lăn lộn dưới đáy xã hội, rất hiểu những người lang thang chiếm cứ hai tòa nhà kia một lượng lớn là người không có nhà về, thấy trong đội chấp pháp không có nhân viên cứu trợ, hơi do dự cân nhắc câu từ một chút rồi dứt khoát nói:
- Thế lực bang phái thì nhất quyết phải đả kích, có điều nơi này có không ít người vô gia cư, nếu không bố trí thỏa đáng, để họ kéo tới nơi khác gây ảnh hưởng không tốt, các đồng chí của trạm cứu trợ sao không tới?
Với công ty mà nói, gây dựng hình tượng tốt với xã hội là điều tối quan trọng, nhưng hệ thống cứu trợ của toàn bộ xã hội không được hoàn thiện, dù đưa những người vô gia cư kia tới trạm cứu trợ thì chẳng bao lâu họ sẽ lại lang thang đường phố thôi.
Thậm chí ở một số thành phố, vì ứng phó với kiểm tra vệ sinh của cấp trên, trong thời gian kiểm tra sử dụng lực lượng cảnh sát đuổi người vô gia cư khỏi thành phố, khiến cho xảy ra sự kiện ác liệt người có người chết đói chết rét giữa xã hội văn minh.
Lâm Tuyền nhớ tới lời dặn dò của ông ngoại :" Nếu không phải lúc không còn lựa chọn nào khác thì đừng ý đồ làm trái quy tắc."
Lâm Tuyền nheo mắt lại nhìn người dân vây quanh, nói:
- Hôm nay chẳng phải là hành động liên hợp truy quét mại dâm sao?
Nói lửng tới đó rồi bảo Lạc Ích Đồng:
- Các đồng chí cục công an thành phố nhiệt tình như thế, xem ra hôm nay chúng ta không thể vào xem hiện trường rồi.
Lạc Ích Đồng gật đầu, Lâm Tuyền đã chuẩn bị tới bước này, ông vô cùng hài lòng, hợp tác với y không cần lo lắng nhiều, mất chút quyền chủ động, nhưng với doanh nhân mà nói, lợi ích chẳng phải đặt lên hàng đầu sao?
Lâm Tuyền quay trở về xe, nói với Diệp Tuyền Minh đi theo đến bên xe:
- Lão Diệp, phía đồng chí thành phố, phiền anh đánh tiếng giúp, tôi để Lão Cố ở lại phối hợp với anh, giải quyết hết vấn đề tàn dư của ngõ Bích Tình, rất nhiều người sẽ nhớ ơn anh, đương nhiên, bao gồm cả vị kia nữa.
Tay chỉ lên trên, ám chỉ Cố Hiến Chương.
Bên kia vừa bán đấu giá xong, bên này tổ chức hoạt động chấp pháp liên hợp, có là người ngốc cũng đoán ra được chuyện này là sao. Nhưng biết làm sao được, thời gian eo hẹp mà, chỉ riêng việc ứng phó với đám truyền thông mẫn cảm kia cũng phiền lắm rồi, may mà chuyện này có Thiệu Binh nhọc lòng.
Lâm Tuyền và Lạc Ích Đồng lên xe rời ngõ Bích Tình, xe rẽ vào con dường trải nhựa ven hồ Vị Danh, hồ Vị Danh kéo dài mấy kilomet, từ xa nhìn lại thấy sóng gợn lăn tăn, sương khói mờ ảo, đối diện là Ngọc Phong Sơn trải dài nhấp nhô.
- Hồ Vị Danh có lẽ vài năm sau sẽ thành cái ao nhỏ trong thành phố.
Lâm Tuyền đột nhiên cảm khái nói:
Lạc Ích Đồng thì "ồ" một tiếng, hứng thú hỏi:
- Cậu cho rằng bờ nam của hồ Vị Danh sẽ thành trọng điểm khai phát tiếp theo của thành phố?
- Đất đai mà đường Bắc Kinh có thể cung cấp quá ít, không thể duy trì tiêu điểm quá lâu, Tinh Hồ từ năm ngoái đã trọng điểm tiếp nhận hai tòa nhà phía bắc hồ Vị Danh, sau khi ngõ Bích Tình được cải tạo, khái niệm cảnh hồ sẽ được thể hiện ra, nhưng đất đai bờ bắc cung cấp cũng có hạn, thế nên bờ nam tất nhiên sẽ thu hút ánh mắt của mọi người, đặc biệt khi đường ngầm dưới đáy hồ thông xe, cách cục bất động sản tỉnh thành sẽ được hình thành, với nguồn tư bản hùng hậu của Hòa Hoàng, tích trữ đất bờ nam hồ Vị Danh, đại khái chỉ cần ba bốn năm sẽ có lợi nhuận rất khả quan.
- Tinh Hồ không có ý định này sao?
Lạc Ích Đồng thừa nhận phân tích của Lâm Tuyền:
Lâm Tuyền trả lời qua loa câu hỏi này:
- Lấy được hạng mục này là trước mắt Tinh Hồ bận lắm rồi, hạng mục Tân thành Nam Cảng không thể không quan tâm, huống hồ tôi không phải là người có kiên nhẫn.
Lạc Ích Đồng gật gù:
- Tinh Hồ ba năm ba bước tiến lớn, hạng mục này chắc chắn hơn một tỷ, rất nhiều chủ đầu tư bị Tinh Hồ bỏ lại đằng sau rồi, cậu mà nói không có kiên nhẫn thì có ma mới tin. Có phải Tinh Hồ định xem tình hình thực tế của hạng mục này ra sao đã rồi mới suy xét tới vấn đề bố cục?
Lâm Tuyền cười hì hì, Lạc Ích Đồng tinh như ma, làm sao dễ dang qua mặt được, trả lời:
- Mô hình marketing của Tinh Hồ thêm vào kinh nghiệm khai phát của Hòa Hoàng, tới bờ nam bố cục đúng là có hơi chậm, nhưng trong lòng tôi có chút ý tưởng, chỉ là tạm thời chưa hoàn thiện, không muốn đem ra bêu xấu, chỉ cần bữa tiệc tài phú này không vắng mặt chúng ta là được rồi.
Lâm Tuyền có ý tưởng nhưng lại không chịu nói ra, khiến Lạc Ích Đồng chỉ muốn cầm dao chọc tiết heo cho y một phát, moi tim y ra để xem cái ý tưởng chưa hoàn thiện ấy là cái gì.
Phương Nam nhìn bộ mặt nhăn nhó của Lạc Ích Đồng che miệng cười, Lâm Tuyền thi thoảng lại bảo với cô Lạc Ích Đồng là con hồ ly già, nhưng con hồ ly già lại hết cách với y, không biết phải gọi Lâm Tuyền là cái thứ gì.
Xe về khách sạn Tứ Quý, vừa vặn nhìn thấy Cảnh Thiên Sương và Dương Oánh từ trong xe tỉnh ủy xuống, Cảnh Thiên Sương cũng nhìn thấy Lâm Tuyền, đứng lại trước cửa khách sạn, đợi Lâm Tuyền tới nói với Phương Nam:
- Tiểu thư Phương Nam nhường lại cho tôi vinh dự này chứ?
Phương Nam để Cảnh Thiên Sương dìu Lâm Tuyền, Lâm Tuyền nhíu mày nói:
- Chân tôi khôi phục khá lắm rồi, mọi người cứ làm thế này, về sau tôi không đi được thì biết làm sao?
Dương Oánh rất muốn trêu một câu " sao vừa rồi Phương Nam đỡ thì cậu không ý kiến gì?", nhưng có nhận ra quan hệ giữa hai người này có gì đó ngượng ngùng nên không lên tiếng, còn Cảnh Thiên Sương đẩy Lâm Tuyền một cái, thấy y không ngã, mới tin đúng là khôi phục phần nào rồi.