Quan Thuật

Chương 3615: Vong linh nhập




Sau đó cùng với Hồng Tà ra sức cách không dùng dây Thiên Thiết tròng trúng một tảng đá kéo đến bên cạnh, tảng đá loạch xoạch chuyển động. Hai người cẩn thận kéo tảng đá tới bên cạnh.

- Đúng vậy, chính là ở chỗ này.

Lạp Thiết Cát chỉ vào cửa động, nói.

Đôi mắt ưng quan sát một chút, Thiên Đao cũng cẩn thận cảm giác một lúc. Hai người đều xác định trong động hẳn không có bên thứ ba.

Cho nên mới đi vào động.

Động này hình như là thiên nhiên, không có dấu vết đào bới của con người. Không gian bên trong cũng không lớn lắm, ước chừng rộng hơn 30m, cao khoảng 20m.

Mười mấy cái hòm sắt rộng dài khoảng 1m chất đống tại vách động.

- Kim chuyên ở ngay trong rương.

Lạp Thiết Cát nói.

Hồng Tà vui vẻ tiến đến mở hòm, thế nhưng lại bị Diệp Phàm kéo về. Sau đó Diệp Phàm vươn tay chỉ chỉ lên đỉnh rương.

Hồng Tà ngẩng đầu liền thấy, vội vàng lùi sau một bước. Bởi vì, chỗ có dạng tam giác đều tại vách động trên đỉnh hòm có cắm giá chữ Thập màu đỏ.

Giá chữ Thập dường như tạo nên từ gỗ, mỗi một đầu giá chữ Thập đều điêu khắc một cái đầu chó, giá chữ Thập đỏ tươi, dường như sắp nhỏ ra máu.

- Đó là cái gì?

Trương Hùng chỉ vào giá chữ Thập, hỏi.

- Chúng tôi thờ phụng Hắc Thần, theo truyền thuyết, hình dạng của Hắc Thần có chút giống chó. Cho nên, tôi hy vọng nơi cất giấu bảo vật của tôi được an toàn.

Lạp Thiết Cát nói có vẻ rất có lý.

- Mẹ kiếp, giá chữ Thập này nhất định có vấn đề.

Hồng Tà xách Lạp Thiết Cát lên, ném tên này đi như quả pháo thịt người.

- Muốn chết thì mày chết mẹ nó trước đi.

Xoẹt, Lạp Thiết Cát bị ném tới một giá chữ Thập. Lúc này không ngờ giá chữ Thập rung lên.

- Có tình huống, ra tay phá hỏng giá chữ Thập mau.

Diệp Phàm nói bằng truyền âm nhập mật.

Bính khí lao ra đánh tới tấp về phía giá chữ Thập.

- Ha ha ha…

Lạp Thiết Cát không ngờ không ngã lên trên hòm, mà lại ngồi giữa ba giá chữ Thập một cách quỷ dị.

Giá chữ Thập đột nhiên lóe màu máu, Lạp Thiết Cát bày ra một thân hình quỷ dị, thân thể cuộn lại, có chút giống tư thế của chó.

Bùm…

Ba giá chữ Thập bay lên, phóng lại toàn bộ binh khí của ba người Diệp Phàm.

Sau đó cắm lên người Lạp Thiết Cát, điều khiến mấy người Diệp Phàm kinh sợ chính là ba thanh giá chữ Thập đó lại trực tiếp cắm vào trong thân thể Lạp Thiết Cát.

“Như thế mà vẫn không chết sao?” Hồng Tà miệng lẩm bẩm.

- A… a…a…

Lạp Thiết Cát dường như rất đau đớn, vặn vẹo thân mình. Không lâu sau, máu tươi tràn đầy trên giá chữ Thập. Giá chữ Thập bùm một tiếng, bắn ra từ trong thân thể. Có điều, Diệp Phàm phát hiện, ba thanh giá chữ Thập đó đã biến thành bột, tiêu tán trong không trong rồi.

Trong mắt Lạp Thiết Cát không ngờ lóe lên một luồng sáng màu xanh biếc, thân thể bật lên, vươn móng vuốt, Hồng Tà lại y hút bay vào trong không trung.

Diệp Phàm vội vàng quất roi ra, Thiên Loan đao của Thiên Đao chém tới.

Lạp Thiết Cát lại phẩy tay rất nhẹ nhàng, một ảo ảnh hình giá chữ Thập bắn ra, khiến Thiên Loan đao văng lên vách động.

Còn dây Thiên Thiết đã bị tên này nắm trong tay, kéo, Diệp Phàm bị kéo bay trong không trung, đập lên vách động, nhất thời đầu óc choáng váng, suýt nữa ngất.

Lạp Thiết Cát dường như đột nhiên trở thành tuyệt thế cao thủ, thành một cao thủ đáng sợ ngay cả Thiên Đao cũng không thể chống đỡ được.

Hồng Tà bị y kéo tới trước mặt, miệng Lạp Thiết Cát lại muốn cắn lên cánh tay của Hồng Tà.

Thiên Đao nhanh chóng ôm lấy thắt lưng Hồng Tà ném về trở về, Hồng Tà ngã lăn ra đất.

- Mày muốn chết trước thì tao chiều.

Lạp Thiết Cát kêu to, mắt bắn ra ánh sáng xanh, trói chặt lấy Thiên Đao.

Thiên Đao liều mình giãy giụa nhưng không thể thoát được ra, tên này dường như trong nháy mắt có sức mạnh khổng lồ. Diệp Phàm vội vàng nhào qua bắt lấy thắt lưng Thiên Đao định kéo trở về, thế nhưng sức lực của Lạp Thiết Cát cực kỳ lớn, không thế kéo nổi.

Cánh tay của Thiên Đao bị Lạp Thiết Cát cắn phá, máu tươi bị y hút ra ào ạt như suối phun, nuốt vào.

Tên đó đã hoàn toàn biến đổi, trở thành một cuồng ma.

Còn Thiên Đao trong nháy mắt cả người giống như bóng cao su thổi khí, xẹp dần xuống, Lạp Thiết Cát cách không hút một cái, Thiên Đao lại xẹp đi một chút. Cứ tiếp tục hút thêm vài cái như vậy có lẽ Thiên Đao sẽ hoàn toàn trở thành thịt khô mất.

Cảnh tượng này quỷ dị đến mức khiến người ta run rẩy, đổ mồ hôi lạnh.

Diệp Phàm đỏ mắt lên, Kim Thiên tiêu ở Thiên Loan đao cộng thêm dây Thiên Thiết tạo nên một cây cung, kéo một cái. Kim Thiên tiêu xoay tròn xé gió lao đi.

Xoẹt…

Xem ra Lạp Thiết Cát coi thường cả Diệp Phàm và Hồng Tà, Kim Thiên tiêu vẫn đang xoay tròn, ảo ảnh giá chữ Thập đột ngột bay ra mấy cái liền, cũng xoay tròn, Lạp Thiết Cát vươn tay đập bay vài cái. Thế nhưng vẫn có một cái cắt lên cánh tay y.

- A…

Lạp Thiết Cát kêu thảm một tiếng, toàn bộ cánh tay bay đi. Thiên Đao thấy có cơ hội, liều mạng giãy giụa, cuối cùng đạp Lạp Thiết Cát một cước, bắn ngược về bên cạnh Diệp Phàm.

Diệp Phàm khiếp sợ phát hiện, chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, đùi và da Thiên Đao dường như đã già đi không ít, tuyệt đối là đã xẹp xuống một vòng.

- Lạp Thiết Cát, ông phải lấy mạng mày.

Thiên Đao rất tức giận, nhìn nhìn chân của mình, Thiên Loan đao cầm trên tay, người và đao hợp làm một, lao lên.

- Ha ha ha…

Lạp Thiết Cát cười như điên, đấm ra một quyền. Mười mấy hư ảnh giá chữ Thập màu đen bắn ra. Đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện, hư ảnh giá chữ Thập màu đen hiện tại trở nên rất dày dặn, giống như sắp biến thành binh khí thực.

- Thiên Đao quay về.

Diệp Phàm kêu to vội vàng quất dây Thiên Thiết ra muốn tròng lấy chân của Thiên Đao, đáng tiếc đã quá muộn.

Bùm bùm bùm liên tục vang lên mấy tiếng nổ, choang một tiếng, Thiên Loan đao bắn ngược lại đâm vào vách động, chỉ chừa cán đao lộ ra bên ngoài.

Còn Thiên Đao giống như bánh bao thịt người, bị giá chữ Thập đâm đến mức máu tươi be bét khắp người, nặng nề đập lên vách động, lúc rơi xuống đất Thiên Đao đã thành một khối thịt.

- Thiên Đao…

Tiếng rống phẫn nộ đến cực điểm của Diệp Phàm vang lên, Thiên Loan đao bị hắn rút ra, dây Thiên Thiết kéo căng. Viên bi lấy từ chỗ Thái Cực thất đạo Đại đạo tử được Diệp Phàm dùng như đạn, bắn đi.

Bốp…

Viên bi đó rất quỷ dị, không ngờ xuyên qua thân thể của Lạp Thiết Cát. Lạp Thiết Cát phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn.

Nhất thời, y xoay đầu lại, phẫn nộ nhìn Diệp Phàm. Thế nhưng, viên bi nọ lại bị y nắm trong tay. Sau đó tung lên trên, quăng về phía Diệp Phàm.

Viên bi nháy mắt tới trước mặt Diệp Phàm, có điều, kỳ lạ là viên bi cư nhiên giống như có ý thức, bắn ngược lại, đập lên vách động. Diệp Phàm liền giơ tay ra tóm gọn vào trong tay.

Lạp Thiết Cát đã thực sự tức giận.

- A…

Lão này kêu to một tiếng, một luồng máu tươi phun ra từ miệng y biến thành một sợi dây máu cuốn lấy Diệp Phàm, kéo đến trước mặt.

Bốp bốp bốp…

Diệp Phàm bị y coi như bia ngắm bằng người sống cách không ném lên vách động, còn Hồng Tà bị y tát một cái liền đập vào vách động, ngất đi.

Lạp Thiết Cát cười khan. Luồng máu phun ra trên ngực lôi Diệp Phàm đến trước mặt, miệng há ra định cắn, mạch máu lớn trên cổ tay Diệp Phàm bị cắn rách, Lạp Thiết Cát hút một cái, máu tươi như suối phun thẳng vào miệng Lạp Thiết Cát.

Diệp Phàm toàn thân đau nhức, ngửa cổ lên trời gào thét điên cuồng, sơn động lập tức bị chấn động ầm ầm. Một ngụm đàm độc màu đen mang theo máu tươi phun ra từ miệng hắn.

Trên không trung đàm độc này đều bị máu tươi nhiễm đỏ, căn bản có dạng một hòn máu rất lớn.

Có điều, Lạp Thiết Cát chỉ khinh miệt, cười lạnh:

- Máu này không tồi!

Tên đó há miệng hút một cái liền hút viên đàm độc dính máu kia vào miệng, ực một cái, nuốt xuống.

- Mùi vị không tệ.

Lạp Thiết Cát còn vươn đầu lưỡi liếm môi, ra vẻ vẫn còn thèm thuồng.

- Đi chết đi!

Diệp Phàm hét, vừa rồi vẫn luôn ra sức khống chế đàm độc không để nó nổ tung trước. Hiện tại cảm thấy chui vào bụng Lạp Thiết Cát, rốt cuộc nở hoa rồi.

Bùm…

Uy lực cũng không nhỏ, trực tiếp mở banh bụng của Lạp Thiết Cát ra. Ngay cả dạ dày gan thận phần lớn đều bay ra ngoài, phân và máu tươi tung tóe khắp động, một mùi quái dị khiến người ta buồn nôn tràn ngập trong sơn động.

Lạp Thiết Cát trợn tròn mắt, không tin, còn cả người Diệp Phàm cũng bị trận nổ này bắn xa hơn mười thước, phát hiện Hồng Tà đã tỉnh, có điều hình như không bò dậy nổi.

- Tên này quá lợi hại, tại sao lại có thể lợi hại hơn rất nhiều lần trong một thời gian ngắn như thế? Ba người chúng ta liên thủ cũng không phải đối thủ của y, may là cách này của anh dùng được.

Hồng Tà cố gắng dựa vào Diệp Phàm đứng dậy, vẻ mặt thoáng qua sự sợ hãi và e dè rất khó nhìn thấy.

- Y vẫn chưa chết.

Lúc này, tiếng Thiên Đao vang lên.

- Thật tốt quá Thiên Đao, cậu cũng chưa chết.

Hồng Tà cười nói.

- Bị thương nặng, tạm thời chưa chết được. Nhưng cũng không tốt hơn là bao. Có điều, Lạp Thiết Cát rất quỷ dị, tại sao lại trở nên lợi hại hơn chúng ta rồi?

Thiên Đao cử động chân.

- Y có lợi hại nữa thì vừa rồi không phải vẫn bị Diệp Phàm giải quyết rồi sao.

Hồng Tà cười như điên mấy tiếng.

- Không hẳn đâu. Cậu xem tên kia còn trừng mắt nhìn chúng ta, ngay cả thân thể cũng vẫn chưa ngã xuống. Cậu xem, mí mắt còn chớp. Chẳng lẽ y không phải người?

Thiên Đao đột nhiên nói, Hồng Tà quay đầu nhìn, lập tức sợ tới mức run lẩy bẩy.

Không khỏi kêu thảm thiết, nói:

- Như thế còn chưa chết, là người thật sao?

Đúng lúc này, trên đầu Lạp Thiết Cát bốc lên một luồng khói đỏ. Không lâu sau, đám khói đỏ này ngưng tụ thành một đám trên đầu. Đám khói đỏ sau khi vần vũ mấy lần liền hiện ra hình dáng của một con chó đen.

Con chó đó nằm phục trên đầu Lạp Thiết Cát nhìn Diệp Phàm, trên mặt con chó còn hiện lên một nụ cười mỉm có vẻ nghiền ngẫm.

- Hắc Thần?

Hồng Tà và Thiên Đao không hẹn cùng kêu lên một tiếng.

- Gâu gâu gâu, hai vị còn nhận ra ta, không tồi không tồi. Không ngờ sau thời gian dài như vậy vẫn còn có người nhận ra ta, hay lắm hay lắm.

Con chó đen vươn cái lưỡi dài, liếm mép. Âm nói ra không giống bất cứ loại ngôn ngữ nào, nhưng ba người Diệp Phàm lại có thể nghe hiểu được ý.

- Không phải trước kia ngươi ở Tạp Mông Thấp Địa sao?

Hồng Tà nhịn không được hỏi.

- Tạp Mông Thấp Địa, không rõ lắm.

Không ngờ Hắc Cẩu thần lại lắc lắc đầu.

- Lạ thật, chẳng lẽ y và Hắc Thần ở Tạp Mông Thấp Địa không phải cùng một con chó?

Thiên Đao khá nghi hoặc, lúc này ba người đều có hứng thú với chuyện quái lạ này, thành ra quên mất sợ hãi.

- Nhất định là phân thân của con chó kia, loại chó cao cấp này có thể sử dụng những thứ như nội khí để tạo ra phân thân. Ví dụ như Đán Phi Tử có loại năng lực này. Nó có thể dùng giá chữ Thập hoặc biểu tượng tạo thành phân thân.

Diệp Phàm truyền âm mật nói.

Truyện convert hay : 1 Thai 2 Bảo: Tổng Tài Daddy Siêu Có Thể Sủng!