Quan Thuật

Chương 227: Hậu cung ngọc nhan hoàn




Ngọc Mộng Nạp Tuyết điềm đạm đem chuyện kể hết một lần.

- Lưu manh, khốn kiếp, tôi cũng cảm thấy mất mặt thay cho anh.

Vu Phi Phi giận dữ, chỉ vào Hạ Thiết đang ngồi bệt ở dưới đất.

- Hừ! Còn chưa có động tới tên lưu manh trùm sỏ, chính là vị đại cục trưởng Tôn đây.

Dường như còn là Phó Cục trưởng cục thống kê đấy! Dạng thống kê như vậy thì chắc các cô gái ở cục cũng bị gã ta thống kê thành hàng rách hết rồi, tôi nhổ vào, phì.

Sở Vân Y còn cay cú hơn, cô căn bản không biết cục thống kê là cái gì, cho cho rằng nói giống như Ban Sinh đẻ có kế hoạch, chuyên làm những công tác đặc biệt với phụ nữ.

Vì thế chỉ ngay mặt Tôn Mãn Quân rủa mấy câu làm gã đỏ bừng mặt, hiểu được ẩn ý, giận dữ hét:

- Các cô nói nhảm, tôi đâu nói những lời này?

- Nói nhảm hay không thì vừa rồi cô Nạp Tuyết đã nói rồi. Diệp Phàm lạnh lùng cười một tiếng, quay sang nói với Tiếu Thải Vân:

- Bà chủ Tiếu, xin mời cô gái áo đỏ kia đi ra ngoài làm biên bản đi, vừa khéo hiện giờ có phó sở trưởng Tiếu ở đây, chúng ta thương lượng luôn để cho mọi người phân rõ trắng đen, không thể có dối trá, vừa lúc đến hiện trường làm việc.

Tiếu Thải Vân liếc Tôn Mãn Quân và Mâu Dũng không muốn đi gọi, Diệp Phàm vừa nhìn cười lạnh nói:

- Làm sao vậy? Bà chủ Tiếu còn muốn bao che tội phạm, vậy dường như cũng là phạm pháp đấy.

Hắn quay sang Lô Vỹ nói:

- Lô Vỹ, cậu là đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố Mặc Hương, cậu nói một chút đi, quốc dân có trách nhiệm hiệp trợ phá án không vậy?

- Ừ! Chuyện này nếu bà chủ Tiếu không phối hợp, tôi chỉ có thể ra lệnh cho phó sở trưởng Tiếu đình chỉ phòng hát này, để điều tra mọi chuyện rõ ràng rồi hãy nói.

Lô Vỹ cười nhạt, quay sang Tiếu Trường Hà nói:

- Anh khỏe chứ phó sở trưởng Tiếu, tôi là Lô Vỹ, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Mặc Hương, có cần xem chứng minh công tác không.

Chuyện hôm nay tôi có mặt ở đây, hơn nữa còn là bạn bè với phó bí thư Diệp, cho nên anh sẽ tiếp nhận điều tra vụ án này.

Dĩ nhiên, yêu cầu của tôi là phải xử lý theo công bằng, bảo vệ phụ nữ và trẻ em, bởi vì các cô là phái yếu, phải nghiêm khắc xử lý hung thủ, cho người bị hại một câu trả lời thích đáng.

- A! Lô, đội trưởng Lô.

Giấy chứng nhận không cần phải xem, tôi sẽ xử lý theo lẽ công bằng, xử lý nghiêm khắc hung thủ.

Tiếu Trường Hà kinh hãi, sắc mặt xanh xám.

Gã không ngờ ở đây còn giấu một tượng thần lớn hơn nữa, thậm chí còn trực thuộc hệ thống công an.

Nếu y muốn xử lý mình thì chỉ cần gọi một cú điện thoại cho cục trưởng cục công an huyên Chu Bá Thành thì mình chắc là xong đời, đời này đừng mong ngóc đầu lên được.

Phó bí thư Diệp cũng chỉ quản bên mảng nhân sự, chỉ là có một chút quan hệ nhưng đội trưởng Lô Vỹ là lãnh đạo trực thuộc hệ thống công an, Tiếu Trường Hà dù thế nào cũng không dám đắc tội, huống hồ đối phương còn có lai lịch lớn như vậy.

Tiếu Trường Hà nghĩ thông hết thì không dám chậm trễ, tuy nhiên còn chưa đợi gã lên tiếng thì Tiêu Hổ Thạch đã nói với em gái:

- Còn không đi gọi người tới, phòng hát này em mở ra à?

Một lát sau cô gái mặc bộ đồ đỏ đã được gọi ra, xưng tên là Hồ Lệ lệ, là một người bà con xa của Tiêu Hổ Thạch đến giúp việc cho phòng hát.

Cô ta kể lại mọi chuyện cũng giống như lời của Ngọc Mộng Nạp Tuyết.

Tôn Mãn Quân đứng bên cạnh lảo đảo, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.

- Mang đi!

Tiếu Trường Hà liếc nhìn Mâu Dũng, tuy nhiên dưới cặp mắt chằm chằm của Lô Vỹ đành bất đắc dĩ nói khẽ, mấy người công an phía sau rút còng tiến lên.

Tôn Mãn Quân lúc này quả thật cực kỳ hối hận chỉ muốn cho mình mấy cái tát tai.

Đích thân mình gọi cảnh sát tới bắt mình, đúng là không biết để mặt mũi vào đâu, vì thế cứ luôn đánh mắt cho Mâu Dũng, hy vọng vị Chủ tịch thị trấn có thể ra mặt hóa giải, nếu không thật sự mình phải vào cục cảnh sát thì ngày mai chắc sẽ lên trang đầu tin của huyện Ngư Dương rồi.

Tuy nhiên bạn gái Lỗ Thục Phỉ của Mâu Dũng đã vội vàng kề sát vào tai gã thì thầm:

- Cô Vu Phi Phi là MC của đài truyền hình thành phố đấy, cháu gái của cục trưởng cục công an thành phố Vu Kiến Thần, anh đừng có dính vào mà rắc rối.

Chuyện này đúng là do Tôn Mãn Quân khiêu khích mà gây ra chuyện.

Nếu không phải nể anh thì em cũng muốn đạp cho mấy tên súc sinh này một cái.

Chuyện của cháu gái cục trưởng Vu tốt nhất là đừng dính vào, làm y bực lên thì phiền phức rồi.

- Anh biết rồi.

Mâu Dũng gật đầu liếc nhìn Tôn Mãn Quân rồi bất đắc dĩ giơ chén rượu lên cười khổ:

- Phó bí thư Diệp, Tề tiên sinh, đội trưởng Lô, phó cục trưởng Tôn, chuyện này là hiểu lầm thôi, có cần thiết phải làm lớn như vậy chứ.

Tất cả mọi người đều cùng ăn cơm một bàn, cúi đầu nên không thấy nhưng chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Mọi người cùng uống một chén này thì bỏ qua mọi chuyện đi, còn về cô Ngọc bị thương thì cứ bảo Hạ Thiết và Đường Mộc Hoa xin lỗi và thanh toán tiền thuốc đi.

Hạ Thiết và Đường Mộc Hoa cũng hiểu chuyện, có chủ tịch Mâu ra mặt xin xỏ là may mắn làm rồi, vội vàng tiến lên xin lỗi Ngọc Mộng Nạp Tuyết:

- Cô Ngọc, vừa rồi chúng tôi uống rượu say nên đắc tôi, xin cô thông cảm bỏ qua, thành thật xin lỗi.

Tuy nhiên Ngọc Mộng Nạp Tuyết vẫn nghiêm mặt không trả lời, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, chắc là đợi ý hắn.

- Cô Ngọc, chuyện hôm nay là hiểu lầm thôi, chúng tôi lúc ấy cũng uống say, tôi tự phạt một chén nhé.

Tôn Mãn Quân cũng không đơn giản, co được dãn được, thay đổi sắc mặt giơ chén tự phạt:

- Được rồi! Cục trưởng Tôn đã xin lỗi, Hạ Thiết và Đường Mộc Hoa cũng bị xử phạt, còn có chủ tịch Mâu ở đây, Nạp Tuyết bỏ qua chuyện này đi.

Diệp Phàm cười nhẹ rồi nâng chén làm một hơi cạn sạch.

Một trường khôi hài cũng kết thúc, đám người Tôn Mãn Quân xám xịt chuồn mất, Mâu Dũng cũng chỉ biết lắc đầu kêu gào uất ức.

Tuy nhiên Tôn Mãn Quân trước khi chuồn đi vẫn găm lại một ánh mắt căm hận, tuy nói che giấu rất tốt nhưng vẫn bị thuật Ưng Nhãn của Diệp Phàm cảm nhận, cười lạnh, " Lần này nhìn mặt Mâu Dũng mà tha cho mày một lần, sau này còn dám chơi ông thì ông sẽ cho mày vào tù uống nước giải chơi.

Chẳng phải phó cục trưởng Cố cũng bị ông mày cho vào nhà giam sao, kể cả phó cục trưởng cục an ninh ** lẫn phó cục trưởng cục công an thành phố Chu Chính Dương cũng thế.

Tất cả giờ e là đang cùng Phó sư đoàn trưởng Lưu của căn cứ vịnh Lam Nguyệt thành phố Thủy Châu hát bài "Nước mắt sau song sắt" cả rồi, tiểu tử ngươi còn non lắm.

Kỳ lạ! Mình có phải là sát tinh trời sinh hay không mà tốt nghiệp chỉ mới nửa năm đã tống ba phó cục trưởng vào đại lao.

Cứ theo đà này thì chắc chỉ vài năm nữa ngay cả thường vụ, chủ tịch thành phố gì đó cũng theo nhau vào đó, biết đâu mình là người sinh ra để làm việc ở ủy ban kỷ luật chắc."

Nghĩ lan man những chuyện này làm Diệp Phàm cũng cảm thấy hơi buồn cười, tựa hồ có một chút cảm giác có thành tích.

Mình chỉ là một cán bộ cấp phó phòng nho nhỏ mà đến cả cán bộ cấp cục cũng có thể tống vào đại lao thì đúng là trâu bò.

Mọi người định nửa đêm đi bắt quỷ nên tất cả trở về Tử Vân tửu lâu nghỉ ngơi.

Sau khi trở lại phòng ở trụ sở, Diệp Phàm lấy bản chép tay của Biển Thước ra xem xét, lật đi lật nghiên cứu kỹ một hồi, trong đó có một đoạn nói về các bí phương dưỡng nhan cho các phi tử của đế vương gọi là Hậu cung ngọc nhan hoàn, bởi vì hôm nay thấy dấu tay in trên mặt của Ngọc Mộng Nạp Tuyết mãi vẫn chưa tan nên Diệp Phàm mới nhớ tới nó.

Theo truyền thuyết kể lại rằng có một vị ẩn sĩ nổi tiếng của núi Nga Mi là Hoàng trần đạo cô đã nghiên cứu mấy chục năm rồi sáng chế ra.

Hoàng trần đạo cô vốn là một tiểu thư khuê các, tuy nhiên điều kỳ lạ là làn da của bà trời sinh màu vàng, nhìn qua như là một loại bệnh kỳ quái nào đó.

Cũng bởi vì nguyên nhân này mà bà bị vị chỉ phúc hôn phu là Tư Mã Cuồng Húc ruồng bỏ.

Thật ra thì điều này cũng không trách được Tư Mã Cuồng Húc bạc tình vì ông ta là đại tướng một đời cũng không thể cưới một thiếu phụ luống tuổi có chồng làm vợ cả.

Điều này cũng không có thể trách Hoàng trần đạo cô vì là trời sinh, cuối cùng nhân duyên hai bên tan vỡ.

Cuối cùng Hoàng trần đạo cô muốn thoát khỏi trần duyên, đến núi Nga Mi xuống tóc làm ni cô

uy nhiên vận khí bà rất tốt, trong lúc tu hành tình cờ phát hiện trong một cổ động một quyển thư tịch của một vị luyên đan thời cổ nói về dược thảo trung y. Hoàng trần đạo cô ì mối hận năm xưa thề phải chữa cho được căn bệnh vàng da của mình khôi phục dung nhan tuyệt mĩ để sỉ nhục vị tướng quân Tư Mã Cuồng Húc kia.

Vì thế trong nửa đời còn lại bà dốc lòng nghiên cứu về trung y, đi khắp Hoa Hạ để tìm những bí phương cổ truyền

Vào lúc 45 tuổi, bà phát hiện được dưỡng nhan thuật của hoàng cung, cuối cùng nghiên cứu ra Hậu cung ngọc nhan hoàn.

Phương pháp này được chép lại trong quyển sách của Biển Thước.

Thì cũng rất khó khăn để thực hiện, bởi vì lúc đó Hoàng trần đạo cô đã là một cao thủ bát đoạn.

Muốn chế biến nội hoàn này cần dùng tới nội kình để nuôi dưỡng dược tính, năm đó Hoàng trần đạo cô chế luyện thành công, sau khi phục dụng thì trút bỏ được lớp da vàng, khôi phục dung mạo tuyệt mĩ.

Sau đó bà tìm đến phủ tướng quân Tư Mã để ra mắt, người tình năm xưa giờ đã là một lão tướng quân tóc bạc da mồi

Vừa thấy vị đạo cô da dẻ nõn nà, dung nhan thoát tục thì giật mình, đau khổ khẩn cầu Hoàng trần đạo cô nghĩ đến tiền duyên mà ra tay độ thế, tuy nhiên Hoàng trần đạo cô chỉ cười một tiếng mà rằng, "Duyên đã hết, giọt nước rớt xuống có thể thu hồi nữa đâu" rồi phiêu hốt ra đi, Tư Mã Cuồng Húc không lâu thì sầu não mà chết.

Từ đó về sau, Hậu cung ngọc nhan hoàn của Hoàng trần đạo cô trở thành cống phẩm của hoàng cung, trở thành vật tranh đoạt của các phi tử nơi hậu cung, tuy nhiên giá trị kinh người

Một viên Hậu cung ngọc nhan hoàn giá trị ngàn vàng, phi tử nào không có tiền thì không thể mua nổi

Trong sách còn phóng đại nói là một người phụ nữ xấu sau khi phục dụng có thể thay da đổi thịt trở thành một mĩ nhân, làn da trắng nõn như bạch ngọc, vì thế mà gọi là Hậu cung ngọc nhan hoàn, cũng không biết có thật như lời đồn hay không.

Vốn định nghiên cứu cho em Xuân Hương của mình dùng thử, Xuân Hương còn chưa kịp thử qua thôi thì lấy Ngọc Mộng Nạp Tuyết ra làm chuột bạch vậy.

Diệp Phàm nhìn viên thuốc bốc mùi thơm ngào ngạt trong tay, thở dài một hơi.

Viên thuốc này là do hắn trong lúc nhàn rỗi dùng thời gian một tháng, mỗi ngày tốn mất nửa giờ dùng nội kình súc tích vào viên thuốc đã bào chế, định cho Phạm Xuân Hương dùng thử.

Tuy nhiên vì lo lắng tác dụng phụ của nó mà vẫn chần chừ, chỉ e nó làm biến dạng luôn khuôn mặt thì thảm rồi, vì thế vẫn luôn giấu trong hộp ngọc mà không dám lấy ra.

Hôm nay thấy Ngọc Mộng Nạp Tuyết đau khổ vì mấy dấu tay mãi vẫn không mờ, rơm rớm nước mắt nên Diệp Phàm cắn răng quyết định lấy ra dùng thử.

Trong lòng hắn chỉ biết cầu xin Bồ Tát ngàn vạn lần đừng hủy đi khuôn mặt của Ngọc Mộng Nạp Tuyết thì mình đúng là không có mặt mũi làm người.

Tuy nhiên Diệp Phàm cũng nắm chắc tới tám phần là Hậu cung ngọc nhan hoàn sẽ không hủy dung mạo của người

Bởi vì hắn đã từng bôi thí nghiệm trên mặt một con khỉ mặt vàng mua của hai người đến quán Xuân Hương ăn cơm.

Mấy giờ sau khi dùng thuốc thì mặt mày con khỉ vẫn không bị hủy đi, cảm nhận quả thực có trắng hơn một chút.

Dĩ nhiên cũng chỉ là một cảm giác mà thôi.

Còn cuối cùng có trắng hay không chỉ có trời mới biết, tuy nhiên nói rõ là thuốc này có thể dùng.

Dẫu sao giữa người và khỉ vẫn có khác biệt, chưa trải qua thử nghiệm lâm sàng thì vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn, trong lòng Diệp Phàm vẫn cảm thấy thấp thỏm.

Diệp Phàm mang theo tâm tư này đến Tử Vân tửu lâu, đến nơi thì thấy một quang cảnh náo nhiệt, tất cả mọi người đều không ngủ.

Lô Vỹ, Tề Thiên, Chu Quân Nghĩa và đám Vu Phi Phi đang hào hứng chơi trò oẳn tù tì, ai thua thì phải vẽ ria mép bằng nhọ.

Trên mặt của Lô Vỹ và Vu Phi Phi đã có mấy vệt đen sì

Còn bên kia là Vu Phi Phi liên thủ với Sở Vân Y cũng xui xẻo bị vẽ mấy sợi, chỉ có Tề Thiên là tốt hơn một chút chỉ bị vẽ ba cái.

Chu Quân Nghĩa thì đã sớm thành một ông lão râu rậm, mọi người vui chơi cực kỳ hăng hái.

Diệp Phàm nhìn qua rồi lẳng lặng đi đến phòng của Ngọc Mộng Nạp Tuyết.

- Nạp Tuyết, em mở cửa ra, anh là Diệp Phàm, tìm em có việc.

Diệp Phàm nhẹ nhàng gõ cửa, tự nhiên có cảm giác làm giặc, thầm nghĩ, " Quái! Mình là quang minh chính đại tới tìm Ngọc Mộng Nạp Tuyết chữa bệnh, làm sao lại có cảm giác hoang đường vụng trộm."

- Ừ! Anh Diệp tới à, để em mở cửa.

Ngọc Mộng Nạp Tuyết thật ra vẫn chưa ngủ, vừa bị một hồi kinh sợ nên trong lòng vẫn cảm thấy ấm ức, lại còn rầu rĩ vì dấu tay trên mặt.

Ngọc Mộng Nạp Tuyết mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi, hoàn toàn còn là một cô gái ngây thơ chưa biết gì.

Đối với dung nhan bản thân mình lại hết sức coi trọng vì điều này với những cô gái học ở Học viện âm nhạc là vô cùng quan trọng.

Ngọc Mộng Nạp Tuyết là một sinh viên chơi dương cầm rất hay, nghe nói lúc đầu là học qua lớp múa, nghe nói rất có triển vọng, nếu sau này có cơ hội lên sàn diễn thì gương mặt đúng là vô cùng quan trọng vì không có một diễn viên múa nào lại có một gương mắt xấu cả.

Cửa vừa mở, Diệp Phàm thấy Nạp Tuyết mặc một áo ngủ rộng thùng thình, tóc buông xõa, gương mặt vẫn còn vẻ sợ hãi, dấu tay còn hằn rõ trên mặt.

Diệp Phàm thở dài, trong lòng chợt có một cảm giác muốn được che chở, bất giác đưa tay xoa nhẹ dấu tay trên mặt của Ngọc Mộng Nạp Tuyết.

Ngọc Mộng Nạp Tuyết cũng không nghĩ là anh trai của Diệp Tử Y sẽ hành động như vậy, nhất thời cảm thấy sợ hãi, đến khi hồi phục tinh thần thì gương mặt lại đỏ hồng lên quay đi không muốn để cho Diệp Phàm vuốt ve.

Tuy nhiên Diệp Phàm cũng đã biết điều buông xuống từ trước, cử động vừa rồi chỉ là do bản năng che chở bộc phát.

Thấy dáng vẻ của Ngọc Mộng Nạp Tuyết thì hắn biết cô không muốn, tuy nhiên vì lễ phép nên cũng không nói gì, cảm thấy hơi ngượng ngùng:

- Nạp Tuyết, mới vừa rồi anh xem em là em gái, có chút thất thố nên em bỏ qua nhé.

- Đã trễ thế này anh có chuyện gì không, em muốn được nghỉ ngơi.

Ngọc Mộng Nạp Tuyết khôi phục bình tĩnh, ngần ngừ một thoáng rồi cho là Diệp Phàm có ý gì đó không được tốt, uyển chuyển nói là mình cần nghỉ ngơi nhưng thực ra là hạ lệnh đuổi khách.

- Ha hả! Trước kia anh có học với một thầy thuốc trung y, sau đó có làm ra một viên thuốc, khi bôi vào mặt em thì đảm bảo chỉ cần hai giờ sẽ làm mất dấu tay kia, hơn nữa một chút dấu vết cũng không có.

Diệp Phàm lấy hộp ngọc ra, sau khi mở ra thì thấy một viên thuốc đen bóng, nhìn qua thật sự là tầm thường, thậm chí hơi khó coi.

- Có thể như vậy được sao?

Ngọc Mộng Nạp Tuyết dĩ nhiên nghi ngờ viên thuốc đen bóng kia, hơn nữa nếu bôi lên mặt thì quá mức dơ bẩn, thật sự là có ác cảm.

- Làm sao? Không tin à.

Anh là anh trai Tử Y, làm sao có thể hại em được.

Anh nói thật với em, thuốc này muốn dùng phải thoa nước, sau đó mài thành hỗn hợp rồi bôi lên mặt, bôi thuốc cần phải dùng tay, không thể dùng vải bông.

Anh muốn tự mình thoa thuốc cho em để cảm nhận hiệu quả.

Diệp Phàm nói rất chân thành

Truyện convert hay : Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê