Chủ tịch huyện Vương Long Đông báo cáo nói là toàn bộ nhà trọ, nhà khách xã Bảo Kiếm đều hết phòng rồi. Dưới tầng trệt người đều trật ních, thoáng cái đã thấy mấy vạn người, chính là vấn đề ăn cơm. Trong lúc nhất thời, các Đại Thương Hải Đông tranh nhau mua các cửa hàng bánh mì, nước khoáng, bánh bích quy và các thứ khác không còn.
Sáng sớm Diệp Phàm đến văn phòng Bí thư Phạm Viễn, để báo cáo tỉ mỉ với anh ta chuyện Đào Tổ cốc
Gần đến lúc cuối cùng, cũng chỉ ra hành vi của đài truyền hình thành phố là cố ý không làm. Yêu cầu Chủ tịch thành phố nghiêm túc xử lý người phụ trách đài Phát thanh và Truyền hình thành phố.
- Hừ! Không vì dân phục vụ, còn giữ anh ta lại làm gì?
Không ngờ Phạm Viễn vô cùng thẳng thắn, trực tiếp gọi điện cho Trưởng ban Ban tổ chức cán bộ Thành ủy Cổ Dị Hùng, nói:
- Anh cùng mấy đồng chí lập tức đến đài truyền hình thành phố, thông báo tạm thời đình chỉ công tác đồng chí phụ trách, tự kiểm điểm, chờ xử lý của tổ chức. Còn nữa, lập tức thông báo với đài truyền hình thành phố, hành vi tuyên truyền ở Đào Tổ Cốc huyện Đào Mộc là vô cùng nghiêm trọng. Dồn hết sức lực làm ra tiết mục tốt, làm tốt công tác tuyên truyền. Mục đích của Đài truyền hình là gì? Là vì nhân dân phục vụ. Là vì phục vụ nền kinh tế thành phố phát triển, không phải chỉ phục việc giải trí.
- Bí thư Phạm, ngày mốt, Ủy ban nhân dân huyện Đào Mộc sắp xếp đồng chí Vương Long Đông. Chúng ta mời Trương Đạo Lâm đại sư và hai đại sư cuat Kim Mã tự là Ngưu Ly và Chung Căn.
Ba vị đại sư cùng nhau siêu độ xác khô ở Đào Tổ Cốc. Thứ hai, chúng ta cũng làm cho xứng danh huyện Đào Mộc.
Tôi đang tính tận dụng cơ hội, mở rộng toàn bộ sản phẩm đào mộc. Tranh thủ đem đào mộc của huyện Đào Mộc giới thiệu khắp cả nước, sẽ hướng ra cả thế giới.
Chúng ta phải kiếm tiền của người nước ngoài, phát triển nghề đào mộc. Đừng nghĩ đó là việc nhỏ, 1 việc nhỏ cũng có thể làm thành sự nghiệp lớn.
Diệp Phàm nói, liếc nhìn Phạm Xa một cái nói:
- Đến lúc đó còn mời Bí thư Phạm có mặt để chủ trì hoạt động tế đào tổ.
- Ừ, ý tưởng của anh rất hay. Huyện Đào Mộc không có sản xuất công nghiệp, nên kinh tế huyện chúng ta vẫn ở mức trung của thành phố.
Tìm được con đường phát triển kinh tế huyện Đào Mộc, lãnh đạo thành phố sẽ giúp chúng ta làm tới cùng.
Không đùa giỡn với dân chúng huyện Đào Mộc. Nếu đào mộc có thể đi ra thế giới, bọn họ còn có đường sống.
Thành ủy sẽ ủng hộ đề nghị của anh về phần chủ trì hoạt động tế đào tổ, anh cũng chính là Chủ tịch thành phố đi khá thích hợp.
Tôi thì thôi, đến lúc đó đến góp vui là được rồi.
Vẻ mặt Phạm Viễn nghiêm túc, nói.
- Vậy tôi sẽ sắp xếp một chút. Đồng chí Chủ tịch huyện Đào Mộc – Vương Long Đông sẽ không thể thiếu được. Việc này, vốn cũng là anh ta phát hiện ra và phát động. Từ khi anh ta ủng hộ đào mộc chúng ra càng phát triển đúng không? Do đó, đem huyện Đào Mộc hướng ra cả nước.
Nhân cơ hội này Diệp Phàm đẩy đi bạn học đại học đồng chí Vương Long Đông.
- Việc này, anh sắp xếp là được rồi.
Phạm Viễn gật gật đầu, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi:
- Nghe nói bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố thảo luận thông qua việc tạm thời cách chức đồng chí Cục trưởng cục Tài chính thành phố - Lưu Nhất Tiêu. Vừa rồi Ủy ban Kỷ luật phân đồng chí Lan Đình Sơn đến đây công tác. Nói là bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố yêu cầu Ủy ban Kỷ luật thành phố ra mặt điều tra đồng chí Lưu Nhất Tiêu.
- Xin lỗi Bí thư Phạm, việc này đã thông qua trong cuộc họp ngày hôm qua của Ủy ban nhân dân thành phố. Đồng chí Lưu Nhất Tiêu có ở đó.
Diệp Phàm đem chuyện đồng chí Lưu Nhất Tiêu vi phạm quy định ra nói, lúc sau nhìn Phạm Xa một cái, nói
- Việc này, ngày hôm qua anh nên báo cáo, tuy nhiên, bởi vì Đào Tổ cốc phát hiện thấy xác khô khá đột ngột, cho nên, có thể chậm trễ.
- Không có việc gì quan trọng trong phát triển đào mộc.
Phạm Viễn khoát tay áo, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Tuy nhiên, các anh xin Ủy ban Kỷ luật thành phố chủ trì điều tra còn có thể thả trước.
- Thả việc này, tôi không rõ, chẳng nhẽ Ủy ban Kỷ luật thành phố không có phương tiện, hay là có đại án khác quan trọng hơn ở trong? Nếu thực như vậy, vậy tạm thời thả ra trước.
Diệp Phàm có chút mơ hồ, nhìn Phạm Viễn.
- Không phải vừa mới nhận được thông tin, nói là đồng chí Lan Đình Sơn đã được điều đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh nhậm chức. Này, tân Ủy ban Kỷ luật thành phố đã đến chắc sẽ phải điều tra vụ này, có phần loạn đây. Lưu Nhất Tiêu là Cục trưởng cục Tài chính thành phố tương đối có phân lượng, không thể đại khái được. Chúng ta phải căn cứ trên cái đúng, bất luận đồng chí nào phụ trách đều phải có thái độ đúng mới được. Điều tra một chuyện quan hệ của một đồng chí là chuyện rất nghiêm túc, qua loa không được.
Vẻ mặt Phạm Viễn nghiêm túc, nói.
- Không biết cấp trên để ứng cử hay đã chọn rồi?
Diệp Phàm hỏi dò, trong lòng mắng, hạ thủ rất nhanh, không thể tưởng tượng được Trương Nhất Đống làm được nhanh như thế.
Đã vô cùng rõ ràng, nghe nói là các bộ và ủy ban trung ương tại thủ đô điều họ Trương xuống dưới rèn luyện tạm giữ chức. Còn tình huống khác, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy nói là sẽ mau chóng thông tin cho thành phố chúng ta.
Phạm Viễn nói.
- Vậy đợi xem.
Diệp Phàm gật gật đầu. Trong đầu suy nghĩ nhanh chóng gọi điện đến tỉnh hỏi thăm một chút, nếu có thể ngăn cản được là rất tốt. Bằng không, Trương Nhất Đống sẽ tới Hải Đông.
Nếu để anh ta chủ trì điều ta Lưu Nhất Tiêu, cũng không biết sẽ xảy chuyện bưng bít gì. Có một số việc không rõ ràng lắm, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay tổ điều tra. Đen đều đã thành trắng, trắng tự nhiên cũng sẽ lẫn lộn thành đen, tất cả chỉ cần một tiếng.
- Bí thư Phạm, việc khai thác mỏ của thành phố Hải Đông chúng ta chiếm một nửa thu nhập của cả thành phố. Tuy nhiên, nó cũng để lại một loạt những hậu quả.
Ví như, vấn đề môi trường là một vấn đề tương đối lớn. Trong thời gian này, trong cuộc họp của nhiều Ủy ban nhân dân thành phố, tôi đều nhấn mạnh đến sự phát triển và phải cùng nhau bảo vệ môi trường mới được.
Bằng không, chúng ta và nhân dân Hải Đông được ăn lo mặc ấm, được hưởng thụ, nhưng môi trường thì bị phá hủy.
Đến lúc đó, bỏ gấp mấy liền tiền ra cũng không thể xử lý được. Bí thư Phạm, chúng ta có thể mở hội nghị thường vụ thảo luận một chút về vấn đề bảo vệ môi trường hay không.
Tốt nhất là chúng ta phải làm thật cứng rắn, gửi một văn kiện thông báo xuống dưới bộ Bảo vệ Môi trường để lập tức hành động. Không thể cứ để như thế được.
Nếu không cấp dưới sẽ chẳng coi văn kiện của cấp trên ra gì, nếu có thể giao đích danh thì là tốt nhất. Đối với vấn đề môi trường, tôi cảm thấy rất lo lắng!
Vẻ mặt Diệp Phàm lo lắng, nói.
- Phải dùng biện pháp cứng rắn, anh không rõ sao? Nếu không phát triển thì cho dù anh có biến Hải Đông thành nơi trong lành, non xanh nước biếc thì đời sống của nhân dân vẫn sẽ còn nghèo đói. Lúc này cái non xanh nước biếc kia có biến thành cơm ăn được không?
Hơn nữa, từ lâu, trên tỉnh đều có chỉ tiêu sát hạch. Nhưng bảo vệ môi trường trở thành chỉ tiêu trọng yếu khi nào chưa?
Nói về vấn đề này, ngày nào cũng hô bảo vệ môi trường, là muốn bảo vệ môi trường, nhưng có chính quyền địa phương nào thực sự coi trọng đâu.
Kinh tế không phát triển, dân chúng quá khổ, khẳng định sẽ đâm vào sống lưng lãnh đạo chúng ta.
Mà lãnh đạo tỉnh nhất định sẽ không hài lòng, bởi vì kinh tế không phát triển lên, còn nhìn các chỉ tiêu thì rất khó coi. Chúng ta lấy cái gì để giải thích cho lãnh đạo Tỉnh ủy đây?
Để phát triển kinh tế, trọng trách trên vai Chủ tịch thành phố quá nặng nề. Trên tài liệu nói bảo vệ môi trường quá dễ dàng. Thực tế khi bắt tay vào làm mới thấy khó khăn. Nếu làm cứng rắn, chỉ cần dừng khai thác mỏ, xí nghiệp ô nhiễm nghiêm trọng thôi.
Nhưng xí nghiệp khai thác mỏ trong một năm có thể mang lại cho Hải Đông chúng ta rất nhiều thu nhập. Đồng chí Diệp Phàm, anh tính thế là không được. Nếu không có bọn họ ủng hộ, thì Hải Đông chúng ta xếp thứ chín toàn tỉnh cũng không được ấy chứ.
Thực cho đến lúc này, không cần người khác nói, tự bản thân chúng ta phải thay đổi.
Phạm Viễn chốt lại, đơn giản một câu, chính là không đồng ý làm cứng rắn, mạnh mẽ việc thi hành chế tài xử lý xí nghiệp ô nhiễm để bảo vệ môi trường. Ánh mắt của ông ta thể hiện rõ mình là cấp trên.
- Bí thư Phạm, tôi biết việc này có liên quan đến lợi ích cá nhân chúng ta. Nhưng chính vì vậy, chúng ta càng không thể hy sinh môi trường để phát triển kinh tế được.
Đối với các xí nghiệp khai thác, sản xuất quặng, nhất định phải đưa ra cách thức xử lý? Hải Đông sẽ chậm phát triển, tương lai không hề tươi sáng.
Hơn nữa, nước ở các huyện, thành phố an hem phía hạ lưu sẽ biến thành màu đen, có mùi hôi thối. Đến lúc nó không cần họ chửi suốt ngày mà đến tự chúng ta cũng không thể không thấy gai mắt được.
Diệp Phàm nói.
- Anh có ý gì không? Nói tôi nghe xem nào, rốt cuộc là huyện thị anh em nào có ý kiến?
Phạm Viễn có chút bất mãn, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, lạnh lùng hừ nói.
- Thị trường phát triển làm tất cả các khe suối đều ô nhiễm làm mọi người đều trong tình cảnh vô cùng phẫn nộ, một số anh em hạ lưu huyện Đông Dương thành phố Thuận Xương đều lên tiếng oán trời đất. Bởi vì, những huyện thị đó luôn luôn thiếu nước, nước uống và nước dùng để sinh hoạt đều lấy từ khe suối. Ở thành phố Hải Đông chúng ta mỏ đồng là chủ yếu, Hải Đông chúng ta cùng thành phố Thương Hải, Bát Độ được mệnh danh là khu vực tam giác về đồng, toàn bộ lại gần đồng Thanh Ngưu.
Diệp Phàm mới chỉ nói đến đây.
Phạm Viễn đã cắt ngang Diệp Phàm, nói:
- Nếu đã biết đồng của Thanh Ngưu chống được một mảnh trời Hải Đông, nếu không có nghề đồng, thì Hải Đông chúng ta làm sao đứng được. E rằng sự phát triển kinh tế, thu nhập tài chính đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Ngành đồng ở Hải Đông chúng ta tuyệt đối không thể dừng lại được..
- Bí thư Phạm, vấn đề chính của chúng ta là ô nhiễm. Ai cũng muốn uy phong, nhưng nếu phải hy sinh môi trường để đổi lấy uy phong thì phải trả giá quá đắt. Hơn nữa, như vậy còn muốn phá hủy nữa, không biết Thanh Ngưu biến thành kiểu gì nữa, tôi thấy rất là lo lắng. Huống chi, các huyện thị anh em có thể là có chút ngo ngoe. Thanh Ngưu của Hải Đông chúng ta biến thành cái gai trong mắt người ta. Tôi sợ có một số người sẽ làm ầm ĩ. Việc này khép lại chỉ sợ gặp phiền toái.
Diệp Phàm giữ một chỗ quan trọng.
- Làm ầm ĩ lên á, bao năm nay chưa năm nào bọn họ không làm ầm ĩ lên cả. Đơn giản là vì thấy thành phố Thanh Ngưu của chúng ta phát triển, cuộc sống của dân chúng giàu có.
Thấy thành phố chúng ta từ hạng trung nhảy lên đứng đầu trong toàn tỉnh, nên bọn họ tức giận thôi. Hiện tại, cứ mặc kệ bọn họ tức giận.
Như huyện Đông Dương thành phố Thuận Xương cũng thế. Giống như chúng ta so sánh với Thanh Ngưu, các chỉ tiêu của huyện Đông Dương bị tụt xuống mấy chục bậc.
Họ không tức giận sao? Khẳng định là sẽ... Nguồn truyện: Truyện FULL
Nói đến đây, Phạm Xa liếc nhìn Diệp Phàm mootij cái, nói,
- Đồng chí Diệp Phàm, vẫn chủ yếu phát triển kinh tế, cải thiện cuộc sống dân chúng, lập kế hoạch xây dựng và quản lý thành phố đi lên.
Các vấn đề khác không liên quan đến. Bộ Tài nguyên Môi trường vẫn còn sờ sờ ở đấy, làm sao có thể nghiệm trong như anh nói chứ.
Nếu đúng là nghiêm trọng như lời anh nói, trên tỉnh sẽ sớm phái người xuống điều tra. Phải bảo vệ môi trường nhưng đừng bảo vệ quá mức, sẽ mang đến hậu quả xấu đó chính là việc phát kinh tế bị chậm.
Hải Đông chúng ta sẽ rơi vào tình cảnh càng ngày càng chậm phát triên, như vậy không được! Hơn nữa, hiện tại anh muốn cải tạo khe suối Vượng Phu, nhưng không có tiền thì cải tạo thế nào đây.
Cái này, lại đề cập đến việc tính mạng, tài sản của người dân được an toàn. Các khe suối không được cải tạo tốt, chỉ sợ sẽ càng ảnh hưởng nghiêm trọng hơn.
Phạm Viễn vừa phấn kích vừa nói.