Quan Thuật

Chương 1738: Càn rỡ đến nông nỗi nào?




Diệp lão đại trong lòng xấu hổ những cũng kêu lên "Đúng là cô em biết điều!"



Còn về phần Đào cốc, còn không phải là cái tên Diệp lão đại sắp xếp Chủ tịch huyện Vương Long Đông đặt ra sao.



Mục đích đương nhiên là muốn làm nền cho gỗ đào của huyện Đào Mộc.



- Đại sư, nếu vậy là gỗ đào huyện Đào Mộc thành phố Hải Đông chúng ta có linh tính sao? Vậy có thể mời ba vị đại sư tiến hành hoạt động tại đây, một là để siêu độ cho vong hồn xác khô, hai là để nâng cao danh tiếng của gỗ đào thành phố Hải Đông chúng tôi. Gỗ đào của huyện Mộc Đào đã im tiếng đã lâu, cũng nên để nó nhìn thấy ánh mặt trời ban ngày rồi chứ nhỉ.



Diệp Phàm tiến đến, cười haha nói.



Trương Đạo Lâm và đại sư Ngưu Ly, Chung Căn đều gật đầu đồng ý. Đương nhiên, Ngưu Ly, Chung Căn là do Trương Đạo Lâm kéo đến. Buổi tối, Diệp Phàm mời Trương Đạo Lâm và đòan người ở tỉnh đến tửu lâu Hải Đông.



Khi trở về đã là 10 giờ.



Cục trưởng Cục Công an thành phố An Kỳ đang đứng ở cửa. Qua một khoảng thời gian tiếp xúc, nhân viên phục vụ Chu Đông Đông cũng có gặp An Kỳ vài lần. Biết anh ta với Chủ tịch thành phố Diệp quan hệ không tệ. Cho nên, khi An Kỳ nhờ Chu Đông Đông vào hỏi nhỏ Diệp Phàm rồi mời anh ta vào trong đại sảnh.



- Đến thư phòng uống trà đi, cô Đông Đông, pha hai tách trà nhé!



Diệp Phàm nói với Cục trưởng An Kỳ.



Sau khi đến thư phòng.



Diệp Phàm trực tiếp hỏi:



- Tình hình Thanh Ngưu thế nào rồi? Điều tra được gì không?



- Haizz...



An Kỳ thở dài, liếc mắt nhìn Diệp Phàm nói:



- Hỏng hết rồi.



- Hỏng hết rồi, cụ thể một chút, hỏng cái gì?



Diệp Phàm hừ nói, vẻ mặt trở nên nghiêm túc lên.



- Toàn bộ bộ máy công an của Sở công an Thanh Ngưu hỏng cả rồi, từ Cục trưởng cục công an kiêm Bí thư Đảng ủy Công an Đàm Quang Huy, cho tới các tiểu binh tiểu tướng bên dưới đều là ô dù của các chủ mỏ quặng địa phương.



An Kỳ vẻ mặt trầm trọng chưa từng có.



- Có tiền, có ăn, có uống, có chơi, đương nhiên mọi người ai chẳng đỏ mắt. Hơn nữa, các chủ mỏ quặng rất có tiền, ra tay cũng thoải mái. Đòi tiền, đòi gái đẹp, đòi xe cái gì cũng có cả, trên có các đồng chí đứng đầu của Sở công an, dưới có các cảnh sát quản lý trực tiếp, tất cả đều tham ô. Xà trên không thẳng xà dưới đương nhiên sẽ lệch rồi. Các cảnh sát thấy các lãnh đạo làm ô dù và ngăn gió. Họ cho rằng lãnh đạo như vậy rồi, mình có ăn chút nữa cũng chẳng sao. Trên làm dưới theo, kết quả, cả một sở công an, rối ren toàn bộ.



Diệp Phàm hừ nói.



- Tình hình đúng là như vậy, hơn nữa, bọn họ còn cấu kết với nhau. Dối trên lừa dưới, hình thành một tấm lưới lớn tổ chức vô cùng nghiêm mật.





Ngay cả chúng tôi có muốn kiểm chứng cũng tương đối khó khăn, anh muốn điều tra, đương nhiên cái gì người ta cũng hợp pháp hợp lý. Ô nhiễm cũng không có, phạm tội cũng không có, toàn bộ Thanh Ngưu, thiên hạ vô cùng thái bình.



Cái này chỉ là bề ngoài thôi, đúng là làm người ta bội phục sát đất. Chỉ khi thực sự điều tra trong dân chúng mới phát hiện vấn đề thôi, và, vấn đề cũng đã đạt đến mức vô cùng nghiêm trọng rồi.



Huống chi, một khi phát giác, bọn họ xuống tay tuyệt sẽ không lưu tình. Việc giết người đương nhiên là đội bảo vệ tự thành lập của các mỏ quặng sẽ đi làm rồi.



Bọn họ mời người ngoài ra tay, làm xong tiễn đi luôn trong đêm. Có lúc, thậm chí còn tống đi nước ngoài, chúng ta khó có thể điều tra được.



Dù có tra được thì cũng chỉ có thể ngước nhìn và thở dài thôi. Huống chi, có nhân viên bảo an bản địa bảo hộ, muốn điều tra họ, quá khó!



An Kỳ thở dài, lấy từ trong cặp ra một xấp tài liệu, nói:



- Đây là tài liệu, đồng chí Phó sở công an Thanh Ngưu Khang Phục Hưng đã tốn rất nhiều sức lực.




Để có được những chứng cứ này, anh ta cũng đã chẳng sá gì. Lúc đó xét thấy tình hình sở công an Thanh Ngưu quá phức tạp, tôi đề nghị lão Khang đưa vợ và con nhỏ đến thành phố Hải Đông.



Tuy nhiên, lão Khang không đồng ý. Nói là làm như thế có thể rút dây động rừng, anh ấy sợ hỏng kế hoạch.



- Xem ra, hầu hết bộ máy Thanh Ngưu đã mục nát. Tuy nhiên, vẫn có những đồng chí tốt.



Chẳng hạn như đồng chí Khang Phục Hưng, đây chính là tấm gương. Dặn đồng chí Khang Phục Hưng, cùng với việc điều tra, thì tự giữ an toàn cho bản thân mới là quan trọng nhất. Chúng ta muốn đánh người xấu việc xấu, thì phải tự bảo vệ được mình. Chỉ có như vậy, mới có sức đánh bại tội phạm, giữ gìn pháp luật.



Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, vừa lật tài liệu, vừa nói với An Kỳ.



Sau khi xem xong tài liệu, tâm tình Diệp Phàm nặng nề chưa từng có. Đặt tài liệu lên bàn, nói:



- Trong đó còn có liên quan đến một số Phó chủ tịch huyện, Phó bí thư thuyện Thanh Ngư. Không biết Bí thư Ngô Đương Lâm và Chủ tịch Cố Thuận Lợi có vấn đề hay không. Nếu ngay cả bọn họ cũng dính vào, thì chẳng những Sở công an Thanh Ngưu mà ngay cả Bộ máy Thanh Ngưu cũng đều mục nát, chính quyền Đảng ủy của Thanh Ngưu cũng chẳng khác là mấy.



- Cái này, trước mắt vẫn chưa điều tra được Bí thư Ngô Đương Lâm và Chủ tịch Cố Thuận Lợi có vấn đề gì.



Tuy nhiên, cũng không thể loại trừ một đồng chí nào đó trong số họ có chuyện. Hơn nữa, tôi lo là trong thành phố Hải Đông cũng có.



An Kỳ nói.



Phàm gật gật đầu, liếc mắt nhìn An Kỳ, nói:



- Nếu nói bên Ủy ban nhân dân thành phố Hải Đông và thành ủy không có ai biết chuyện xảy ra ở Thanh Ngưu chắc chắn không thể rồi. Nghe nói ở Hải Đông này đồng chí Trương Minh Sâm đề bạt không ít thủ hạ. Đàm Quang Huy chắc chắn là một trong những người đắc lực nhất của hắn. Việc này, nếu xuống tay từ bên Thành ủy, tôi thấy chắc không được. Một khi tin tức để lộ, chứng cớ bị hủy, chúng ta kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ mất.



- Vâng, tôi nghĩ, chuyện này nên nhờ Sở tỉnh. Vốn, tôi muốn phái người của Thị cục xuống Thanh Ngưu tạm giữ chức.



Tuy nhiên, một là sợ họ nghi ngờ, hai là, một tiểu binh tiểu tướng đi thì cũng chẳng có tác dụng gì. Căn bản là không hạ thủ được, cho nên, ít nhất cũng phải sắp người ngồi lên chức Phó sở trưởng Sở công an Thanh Ngưu mới được.



Cái này, An Kỳ tôi hiện tại chưa có khả năng. Haizz, cho đến giờ, tôi chỉ là một ủy viên của Đảng ủy Công an thành phố, ngay cái chức Phó bí thư cũng chưa được kiêm nhiệm nữa.




Ở Đảng ủy Công an thành phố này chẳng có chút quyền lực gì cả.



An Kỳ thở dài, nhìn Diệp Phàm.



Diệp Phàm đương nhiên hiểu được, ý An Kỳ đang muốn xin mình một chức vị, một mũ quan.



Hơn nữa, An Kỳ nói như vậy, chắc chắn là muốn thăm dò sức của mình.



Ngay cả chuyện này cũng làm không được, sau này, muốn An Kỳ bỏ sức, e là hơi khó. Người ta đi theo anh mà không có tiền đồ, vậy người ta còn mạo hiểm bỏ sức vì anh nữa không chứ?



- An Kỳ, tôi cũng không vòng vo với anh nữa. Anh quen tôi cũng một thời gian rồi, gần đây anh khá bận rộn vì tôi. Anh cũng biết tính tôi rồi, không thích vòng vo. Cho nên, có gì anh cứ nói thẳng là được, chúng ta công bằng đi.



Diệp Phàm nhấp trà.



Vẻ mặt nghiêm túc, nói.



- Tôi nói đây.



An Kỳ liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói.



- Nói!



Diệp Phàm hừ nói, đột nhiên đặt mạnh tách trà xuống bàn.



- Ít nhất, Cục trưởng Công an thành phố tôi đây, theo quy củ mà nói, ít nhất cũng phải kiêm nhiệm phó Bí thư Đảng ủy Công an thành phố có phải không?



An Kỳ nói.




- Yêu cầu không cao, chỉ cần anh muốn là có. Nhưng kỳ thực, vẫn không dừng ở đây chứ.



Anh hẳn muốn được kiêm nhiệm Phó bí thư thứ nhất của Đảng ủy Công an thành phố.



Là nhân vật số hai trong Đảng ủy Công an thành phố sau Thiết Đinh Sơn. Tuy nhiên, tôi không rõ, vì sao anh ngay cả một vị trí phó bí thư thành phố cũng không cho anh kiêm nhiệm.



Đương nhiên, tôi muốn khi giúp anh, tôi phải hiểu rõ tình hình cụ thể. Đương nhiên, phải nói thật, không được có chút thật giả lẫn lộn.



Cho dù tình hình thế nào, tôi cũng quyết định sẽ giúp anh. Anh hiểu ý tôi không?



Diệp Phàm sau khi nói xong nhìn chằm chằm An Kỳ, ép anh ta đưa ra lựa chọn. Từ nay về sau sau phải quyết tâm đi theo mình mới được.



An Kỳ ngẫm nghĩ một chút, nói:



- Chủ tịch thành phố, tôi không thể lên được vị trí mình nên có không phải vì năng lực công tác của An Kỳ tôi kém, không thể khiến các lãnh đạo thành ủy hài lòng, mà có một nguyên nhân khác.




An Kỳ nói đến đây, vẻ mặt chua xót, lắc đầu nói:



- Vợ Bí thư Phạm Viễn tên Lý Ngọc Nhã, có cậu em tên Lý Nhất Nam, tốt nghiệp học viện cảnh sát. Sau khi tốt nghiệp được phân đến làm công tác đôn đốc của cục công an thành phố. Đôn đốc tức là cảnh sát giám sát của giám sát, cảnh sát đã là uy phong rồi, anh ta quản cả cảnh sát, đương nhiên càng uy phong hơn. Tuy nhiên, tên nhãi này rất càn rỡ.



Nói đến đây, An Kỳ liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái. Nguồn truyện: Truyện FULL



- Càn rỡ đến mức nào?



Diệp Phàm liếc mắt nhìn An Kỳ một cái, lạnh lùng hừ nói.



- Quả là không còn gì để nói. Gã ỷ có anh rễ là Bí thư thành ủy. Tên nhãi này căn bản chẳng coi cảnh sát trong thành phố là gì.



Chính Cục trưởng như tôi đây, vui thì người ta gọi Cục trưởng, buồn thì chẳng thèm chào tiếng nào cúi đầu bỏ đi.



Biết gã có quan hệ với Phạm Viễn, tôi cũng nhịn, coi như gã không tồn tại. Tuy nhiên, có một số việc, anh không tìm hắn hắn muốn tìm anh.



Ba năm trước Đinh Văn Trạch bạn của Lý Nhất Nam phạm tội, đánh thầy giáo Tống Nhất Vệ trọng thương đến giờ còn nằm trên giường bệnh.



Vừa điều tra, biết Đinh Văn Trạch rất thích Tần Quyên vợ của thầy giáo Tống, vợ của thầy giáo Tống là người đàng hoàng, đương nhiên không thèm để ý đến Đinh Văn Trạch.



Vì vậy, Đinh Văn Trạch tức giận gọi bạn bè đến giúp. Lý Nhất Nam người này càn rỡ quá sức, không ngờ chẳng thông qua tôi, đã trực tiếp buộc đội Cảnh sát Hình sự đang điều tra thả Đinh Văn Trạch bạn gã.



Các cảnh sát biết quan hệ của Lý Nhất Nam với Bí thư Phạm Viễn, dĩ nhiên không dám động vào, cho nên đã thả người. Sau đó, mẹ của thầy giáo Tống chạy đến nhà tôi. Dập đầu trước mặt tôi, đại khái là trán đầy máu. Việc này, tôi thực sự không nuốt trôi được, nên cho người bắt Đinh Văn Trạch trở lại.



Lý Nhất Nam tức giận, không ngờ đến văn phòng tôi đập chén trà. Tôi rốt cuộc không kìm nổi, gọi người bắt Lý Nhất Nam giam mấy tiếng.



Sau đó, ba ngày thằng nhãi này không ngày nào không tìm đến gây sự. Tôi nghĩ cứ để gã làm ầm mãi thì cả cục công an chẳng cách nào công tác được.



Không có cách nào khác, tôi đến tìm Bí thư Phạm nói chuyện. Phạm Bí thư cũng vẻ mặt nghiêm túc phê bình Lý Nhất Nam. Tuy nhiên, vợ của Bí thư Phạm lại chỉ cây dâu mà mắng cây hòe trước mặt tôi.



Đối mặt với chuyện này, tôi cũng nhịn, không nghe. Tuy nhiên, Lý Nhất Nam vẫn không chịu dừng lại, không chịu làm việc, ngày nào cũng uống rượu gây rối. Bản thân là nhân viên công tác trong Phòng đôn đốc, mặc trang phục cảnh sát, nhưng lại làm loạn trên đường.



Có mấy lần nhìn thất các cô gái xinh đẹp còn sờ mó người ta. Bại hoại nghiêm trọng thanh danh Cục công an, cái này mà là cảnh sát hay sao? Hơn nữa, người ta cũng tốt cáo lên tới cục Công an, tôi rốt cuộc không kìm nổi.



Cho nên đã điều Lý Nhất Nam đi xuống xã. Cái này, tôi có báo cáo với Bí thư Phạm, nói là muốn tôi luyện cho Lý Nhất Nam. Giúp cậu ta tỉnh táo lại. Sau này làm tốt sẽ triệu về.



Nói đến đây, An Kỳ đau xót sờ cằm.



- Dĩ nhiên, anh đã kết oán với người ta đúng không?



Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.