Quan Thuật

Chương 1723: Đều ôm Chủ tịch thành phố một cái




- Không cần đâu đại ca. Phái Thanh Thành dù có đi chăng nữa thì cũng không thể đi. Một đại phái có lịch sử lâu đời như vậy, tuy nói bây giờ đã suy tàn nhưng lạc đà gầy còn to hơn ngựa béo.



Phái Thanh Thành thâm sâu khó đoán, dù là hồ sơ cơ mật nhất của Tổ A cũng không điều tra rõ ra được.



Không riêng Thanh Thành, các phái như Võ Đang, Thiếu Lâm, còn có Nga Mi... biểu hiện bên ngoài đều không ổn.



Đến thời điểm bây giờ vẫn chưa có cao thủ tuyệt thế xuất hiện.



Thực ra không phải vậy, tôi vẫn cứ cảm thấy các phái này đều rất bí ẩn. Em cắm chốt ở bộ An ninh Quốc gia, tuy nhiên năng lực của bộ An ninh Quốc gia không bằng Tổ A.



Nhưng về phương diện thu thập tình báo, so với Tổ đặc nhiệm A, bọn họ mạnh về lực lượng đông đảo: có nhân viên tình báo nằm vùng trên toàn thế giới. Những đồng chí nằm vùng ở nước ngoài bị gọi là gián điệp cũng đúng.



Không giống như Tổ A, nhân viên rất tinh nhuệ nhưng quân số quá ít, ít đến mức đáng thương. Cho nên các phái như Thanh Thành không có cao thủ cứng cựa, hẳn là không có khả năng.



Đương nhiên nói về phương diện số lượng thì phái này thực sự là đang suy tàn, hẳn là số lượng sẽ không nhiều, chỉ khoảng mấy chục người, nhiều nhất là mấy trăm mạng là cùng.



Còn những người khác chỉ là một số ni cô hay đạo sĩ bình thường, chuyên thắp hương cầu Phật thì còn được, nếu nói về đánh đấm thì không thể nào. Cái này cũng là kết quả phát triển của thời đại.



Trương Hùng nói.



- Chuyện này, các cậu hãy nghe ngóng thử xem, chỗ có được thảo dược quý, chúng ta dù phải ăn trộm thì nhất định cũng phải cướp về.



Diệp Phàm hừ lạnh nói.



- Thời kỳ đặc biệt này, cũng là vì cố thôi mà, không thể gọi là cướp được. Trước kia chẳng phải Khổng Tử cũng thường nói: "mượn sách không tính là trộm". Chúng ta cũng nên học theo tinh thần của Khổng Tử mới đúng.



Thiết Chiêm Hùng gật gật đầu.



- Đúng đúng, vô liêm sỉ vì đất nước cũng đáng mà!



Diệp Phàm đập bàn một cái, kêu lên một tiếng, liếc nhìn mọi người một cái rồi nói tiếp:



- Vô liêm sỉ này, có vô liêm sỉ nhiều và vô liêm sỉ ít. Chúng ta vì chính nghĩa mà vô liêm sỉ cho nên không gọi là vô liêm sỉ mà là một cách tử vì đạo khác thôi.



Diệp lão đại đã đề cập đến "Đạo đức kinh" của Lão Tử, lại còn bịa ra cả "Vô sỉ đạo".



Ngày hội mùng 8/3, ngày quốc tế phụ nữ.



9 giờ sáng, cùng với đồng chí Vu Hữu Hòa và các nhân viên, Diệp Phàm đã tới sân thi đấu bóng rổ của Hội phụ nữ thành phố, cũng chính là sân vận động của thành phố.



Mang tiếng là sân vận động, thực tế chỉ là một khoảng đất trống có đường chạy xung quanh khoảng 400 mét. Ở vòng tròn đường băng ở thiết kế một sân bóng rổ, còn có mấy bậc cầu thang bằng xi măng xây xung quanh làm khán đài.



Thời điểm này, cả sân vận động đã sặc sỡ màu cờ, tiếng trống rung trời. Diệp Phàm phát hiện, ở trên sân bóng rổ có một bà béo đang lắc lư cổ vũ rất nhiệt tình. Các bà các chị đều già đến bảy tám mười tuổi nhưng đều rất hưng phấn.



Diệp Phàm mới vừa đi tới gần sân bóng rổ, ca nhạc đột nhiên dừng lại. Bên kia bất chợt vang lên giọng nói qua mic của một phụ nữ:



- Chúng ta nhiệt liệt hoan nghênh Chủ tịch thành phố Diệp trực tiếp đến chỉ đạo công tác trận thi đấu bóng rổ dịp 8/3 lần này.



Kèm theo tiếng nói là tiếng vỗ tay vang trời.



Một nhóm các cô gái mặc váy sườn xám khá xinh đẹp, trên tay cầm bó hoa tươi do Phó chủ nhiệm Kiều Quyên dẫn đầu, trông như một đóa hoa tươi trong một khóm hoa hùng dũng tiến về phía Diệp lão đại.



Diệp lão đại còn chưa kịp phản ứng gì đã bị hai mươi cô gái bủa vây chen chúc. Bên ngoài là vỗ tay sấm dậy, bên này là sự chen lấn xô đẩy quay cuồng hướng về phía mình.



Ở trong một đám mùi hương nước hoa dịu nhẹ bao phủ, Diệp lão đại tự nhiên cảm thấy khá hài lòng. Trong lòng thở dài: khó trách mọi người đều muốn làm quan, ưu điểm của việc làm quan thì không cần nhắc đến nữa. Giữa cả đám người đẹp ngực nở nang đầy đặn chen chúc nhau thế này, thật muốn ôm tất lại, mà người ta lại tự dâng đến tận nơi thế này. Kiểu chuyện tốt như thế này, ai mà lai không muốn có được?



Tuy nhiên, Diệp Phàm khi quay đầu đâu lại mới phát hiện cả đám Vu Hữu Hòa đi bên cạnh mình không biết đã trốn đi đường nào từ bao giờ. Đám người bên ngoài chụp ảnh lia lịa, tiếng đèn flash vang lên loạch xoạch. Dưới những ánh mắt ngưỡng mộ, khâm phục của các cô gái kia, Diệp lão đại thỏa mãn thật sự.



- Hỡi các cô gái, thưa các đồng chí phụ nữ, mọi người có thể chưa biết rằng Chủ tịch thành phố Diệp vì ủng hộ hoạt động 8/3 của chúng ta lần này đã trích ra năm trăm nghìn từ quỹ của thành phố cấp riêng cho chúng ta tổ chức hoạt động lần này.




Nếu không có sự ủng hộ và quan tâm lớn lao của Chủ tịch thành phố Diệp đối với Hội phụ nữ chúng ta thì hoạt động lần này của chúng ta không thể triển khai rồi.



Lúc này, Phó chủ nhiệm Kiều Quyên cầm lấy míc lớn tiếng nói, liếc nhìn mọi người một cái rồi nói tiếp:



- Để cảm tạ Chủ tịch thành phố Diệp, tôi đề nghị 30 cô gái trong đội cổ động mỗi người hãy ôm Chủ tịch thành phố Diệp một cái.



Chủ tịch thành phố quan tâm chúng ta, dù bận trăm công ngàn việc vẫn dành thời gian quý báu đến thăm chúng ta. Đáp lại sự ủng hộ về tiền và vật chất của anh ấy, chúng ta cũng muốn thể hiện sự quan tâm đến Chủ tịch thành Phố phải không nào? Chủ tịch thành phố đã quá mệt mỏi rồi, các bà các cô hãy nói giúp tôi đề nghị này được không?



Cả sân vận động lập tức từ từ đứng lên. Mấy tốp các bà cô già kéo lấy míc và hét lớn:



- Được được! Hãy bắt đầu từ các cô gái trẻ tiến lên ôm Chủ tịch thành phố một cái!



- Từng người từng người một bước lên!



Một vị đồng chí nữ lại nói.



- Thôi thôi, bắt tay là được rồi.



Diệp lão đại đầu to đến mức có chút phát hoảng, khẩn trương kêu lên.



- Các cô gái, các cô hãy nói xem chỉ bắt tay thôi có đủ biểu đạt thành ý của chúng ta đối với Chủ tịch thành phố Diệp không?



Phó chủ nhiệm Kiều lại nói. Âm thanh được truyền qua míc đi rất xa.



- Không đủ!



Lúc này, một cô trong đội cỗ động đánh bạo kêu lên, rồi cô bước đến bên cạnh Kiều Quyên, kề vào micro la lớn:




- Các cô gái, muốn ôm thì hãy để Phó chủ nhiệm Kiều dẫn đầu lên ôm trước tiên được không? Nếu như không có cô ấy tận tình tổ chức, đi tìm rất nhiều lãnh đạo, rồi tìm được Chủ tịch thành phố Diệp thì chúng ta cũng không có niềm vui lớn như ngày hôm nay phải không nào?



- Đúng đúng đúng, Phó chủ nhiệm Kiều, cô hãy ôm trước! Cô hãy lên ôm trước đi!



Mấy nghìn phụ nữ đồng thanh kêu lớn lên, cả sân vận động dậy sóng như sắp nổ tung.



- Tôi, cái này...



Kiều Quyên mặt đỏ bừng lên, liếc nhìn Diệp lão đại một cái, có phần do dự.



- Lên đi! Cô không lên, chúng tôi cũng không lên. Phó chủ nhiệm Kiều, cô là lãnh đạo nên làm gương trước chứ. Quan tâm lãnh đạo, là chuyện chúng ta nên làm mà.



Kiều Quyên không có cách nào, vừa đỏ mặt vừa từ từ bước về phía Diệp lão đại, đám đông lập tức đứng giãn ra tạo thành một khoảng không để lấy lối đi.



- Đồng chí Kiều Quyên, ôm thì xin miễn cho.



Diệp lão đại khẩn trương vươn cánh tay lên, nói đùa à, lần này sẽ không xôn xao tin tức Diệp lão đại ôm lần lượt cả mấy chục cô gái lần này sẽ truyền đi nhanh hơn gió.



- Chủ tịch thành phố, chúng tôi còn không sợ, anh sợ cái gì?



Lúc này các cô gái đều gào lên, cả đám đều rất hưng phấn, tất cả đều đỏ mặt kêu lên.



- Tôi sợ cái gì chứ? Đến đây đi nào cô Kiều!



Diệp lão đại tự nhiên bạo dạn lên, tràn đầy khí phách, vừa dang tay ra vừa ôm chặt lấy Kiều Quyên.



- Hay lắm, hay lắm, hay lắm!...



Đám đông lúc nhúc, trong tiếng hò hét cổ vũ "cố lên" vang trời, Diệp lão đại kiên trì ôm lần lượt đủ ba mươi cô. Thằng nhãi này tất nhiên là hạnh phúc ngời ngời, thiếu chút nữa là không biết phương hướng gì nữa.




Sau đó Diệp lão đại theo dõi trận bóng rổ hưng phấn vô cùng. Hơn nữa trong tiếng reo hò, Vu Hữu Hòa bị đẩy về phía sân vận động, chơi một trận bóng rôt một cách đầy ngẫu hứng.



Nhưng bất chợt vang lên một âm thanh chối tai.



Lúc này một giọng nói lạnh lùng, mang tính khiêu khích mạnh mẽ vang lên:



- Xem Chủ tịch thành phố Diệp cũng không thấp, bản thân tôi không làm được, tin rằng Chủ tịch thành phố Diệp hẳn là cũng không thể làm được phải không nào?



Diệp Phàm vừa quay đầu vừa suýt chút nữa giật mình, nhìn thấy một người cao gần mét chín, mặc nguyên cả bộ quần áo màu hồng, dáng vẻ khỏe khoắn, nhưng tuyệt đối không phải dáng người phì nhiêu của các bà các mợ khiến cho người ta có cảm giác nhất thời bị lấn át,



khiến cho người ta có cảm giác mãnh liệt cuồn cuộn lên như sóng. Mắt cô có màu xanh như người Nga, nhưng tóc lại có màu đen, làn da trắng mịn như trứng gà bóc, trông giống như con lai giữa người Nga và người Trung Quốc, cho người cảm nhận một vẻ đẹp độc đáo.



Cô gái đang đứng cạnh này người phụ nữ này, Diệp Phàm vừa nhìn ra, phát hiện không ngờ lại là Tô Lâm Nhi. Trong nháy mắt Diệp lão đại đã hiểu ra ngay, hóa ra là người ta đến để phá đám. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL



- Thưa Chủ tịch thành phố, vị này chính là Chủ tịch Tô Lâm Nhi của tập đoàn Điểu Địa Đường, còn cô gái đứng bên cạnh kia chính là cô em gái nuôi Thủy Thiến Thiến. Hoạt động lần này của chúng tôi cũng được Chủ tịch Tô ủng hộ rất nhiều. Cô ấy đại diện cho công ty đã quyên tặng 1 triệu tệ.



Phó chủ nhiệm Kiều Quyên giới thiệu nói.



- Chủ nhiệm Kiều, ngài Chủ tịch thành phố vẫn còn chưa trả lời tôi đấy? Hôm nay là ngày mùng 8/3, đối với chúng tôi mà nói là ngày lễ lớn nhất dành riêng cho phụ nữ. Dù là Chủ tịch thành phố, cũng không thể thờ ơ với phụ nữ chúng tôi phải không nào?



Thủy Thiến Thiến rất biết kích động người khác, nói đến đây, liếc nhìn mọi người một cái, cầm lấy micro nói:



- Thưa các chị em phụ nữ, mọi người có muốn được chiêm ngưỡng kỹ thuật đánh bóng rổ cao siêu của Chủ tịch thành phố không?



- Muốn!



Mấy ngàn phụ nữ đồng thanh kêu lên.



- Thiến Thiến, đừng làm khó ngài Chủ tịch thành phố của chúng ta. Người ta Chủ tịch của một thành phố, cao quý hơn người, sao có thể thi triển kĩ thuật đánh bóng rổ với những người phụ nữ bình dân được? Vả lại người ta là Chủ tịch thành phố mà, phải giữ tôn nghiêm chứ, đâu phải hạng người ngả ngốn như chúng ta.



Lúc này Tô Lâm Nhi nói, liếc xéo Diệp Phàm một cái nói, quên cả mục đích chính đến đây, giọng điệu đầy ý châm chọc.



- Ha ha, nếu tôi không đồng ý thì chắc là Chủ tịch Tô sẽ thổi phồng lên đến tận trời.



Diệp Phàm thản nhiên cười, liếc nhìn Thủy Thiến Thiến một cái, nói:



- Nếu cô Thủy đã mời thì xin mời cô biểu diễn một số động tác kỹ thuật cao trước để cho mọi người cùng thưởng thức. Đến lúc đó, nếu tôi không làm được tốt như cô Thủy thì xin mọi người hãy bỏ qua cho. Tuy nhiên, trước kia tôi cũng từng ở trong đội bóng rổ của trường, chắc không đến nỗi kém cỏi quá.



Câu nói sau cùng của Diệp lão đại có chút khoa trương. Thằng nhãi này tất nhiên là cố ý nói như thế. Quả nhiên Thủy Thiến Thiến không nhịn nổi nữa, lạnh nhạt nói:



- Ha ha, tôi đây cũng có một thời gian ở trong đội bóng của trường đại học Thanh Hoa.



Nếu Chủ tịch thành phố Diệp có thể thực hiện được động tác bóng như của tôi thì tôi sẽ tặng anh nụ hôn đầu tiên của tôi.



Nếu không làm được thì xin mời Chủ tịch thành phố Diệp hãy đứng trước mặt mọi người gọi to ba tiếng "Chị Tô" là được.



- Hay là thôi đi Thiến Thiến. bảo mời Chủ tịch thành phố Diệp gọi chị là "Chị Tô" thì chị sợ sẽ tổn thọ mất.



Cô liếc xéo Diệp lão đại, đầy khiêu khích nói:



- Nhưng thưa Chủ tịch thành phố Diệp, nụ hôn đầu tiên rất đáng quý.



Cô em gái nuôi này của tôi, những người theo đuổi còn xếp hàng dài kín cả một dãy phố đấy. Tuy nhiên em tôi vẫn có chút kiêu ngạo.



Không phải là đàn ông có bản lĩnh đặc biệt thì đừng nói là nụ hôn đầu, đến cái nắm tay cũng bị ăn đấm đấy. Cho nên mà, đến bây giờ em gái nuôi tôi vẫn chưa có người đàn ông nào dám đụng tới. Chủ tịch thành phố Diệp sẽ không sợ phải không?