Quan Thuật

Chương 1714: Phạm Viễn chịu thỏa hiệp




Tại hội nghị thường vụ trước nay Lan Đình Sơn luôn giữ thái độ trầm mặc ít lời, hiếm khi tỏ thái độ ủng hộ hay phản đối ai.



Phạm Viễn tin là mình chỉ cần nắn gân một chút, đồng chí lão Lan kia tất sẽ bỏ quyền dự quyết. Cứ vậy, hai phe ủng hộ và phản đối đều sẽ chưa quá nửa, chuyện Phượng Anh có thể tạm gác lại. Đương nhiên nếu Phạm Viễn thật sự muốn vậy thì Diệp Phàm có phản đối cũng vô dụng.



Vì Phạm Viễn là Bí thư, y có một phiếu với quyền phủ quyết. Tuy nhiên, lá phiếu đặc quyền này thường thì Bí thư sẽ không động đến vì một loạt hậu quả cực kỳ nghiêm trọng mà nó có thể mang lại.



Trước hết, việc này mà để đến tai lãnh đạo cấp trên sẽ khiến họ hoài nghi năng lực của anh. Nguồn:



Bọn họ sẽ cho là ngay cả tình hình tại hội nghị thường vụ anh cũng không kiểm soát nổi, việc này còn không làm nổi thì còn trông cậy gì ở anh nữa? Thứ đến, uy tín của anh sẽ thật sự tiêu tùng.



- Anh Lan, anh thấy thế nào?



Phạm Viễn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lan Đình Sơn, ngay giờ phút này đây ánh mắt kia của Phạm Viễn y như một con sói phương bắc đang kỳ đói khát, còn đồng chí Lan Đình Sơn thân mến trong mắt nó chính là một món ngon đủ làm cho nó ấm lòng.



- Haizz…



Lan Đình Sơn quả nhiên thở dài thườn thượt, lão hết nhìn Phạm Viễn, lại trông qua phía Diệp Phàm, lắc đầu chua xót mà rằng:



- Việc này, tôi không có ý kiến. Nếu cứ bắt buộc phải bỏ phiếu thì tôi xin chọn phiếu trắng.



Diệp lão đại thấy vậy xém chút nữa là mặt mày xám xịt hết cả. Việc này vậy là đã rõ, hắn thua là cái chắc rồi. Phạm Viễn trái lại vô cùng bình tĩnh, đôi mày đang nhíu chặt kia cũng thư thái giãn ra. Y làm bộ thản nhiên nhìn Diệp Phàm rồi lại mở chén trà nhấp lấy một ngụm.



Y lại còn duỗi ngón tay gõ lách cách trên mặt bàn mấy cái như thể đang ngâm nga tiết tấu của một bản nhạc nào đó. Diệp Phàm đã nghe ra, nhất định là bài《500 năm dâu bể 》. Diệp lão đại trong lòng thầm cân nhắc, rút cuộc cũng nghĩ ra đôi chút ý vị ẩn trong đó.



Sao Phạm viễn lại đánh nhịp tay theo tiết tấu này?



Chắc hẳn họ Phạm đang tự ví mình như phật tổ Như Lai thần thông vô địch, còn Diệp lão đại ắt hẳn chính là con khỉ đáng thương bị chẹt dưới Ngũ Chỉ sơn. Ý tứ của Phạm Viễn rất rõ ràng, thằng nhãi kia mày có ngọ nguậy cỡ nào cũng liệu có thể bay qua năm đầu ngón tay của ta chăng?



- Bí thư Phạm, tôi có mấy lời muốn nói riêng với anh.



Lúc này Diệp Phàm đột ngột lên tiếng.



- Nói riêng, có cái gì mà không thể nói luôn ở hội nghị thường vụ chứ?



Phạm Viễn chẳng ngờ lại nổi đóa lên, trừng trừng nhìn Diệp Phàm.



- Xin lỗi nhưng việc này rất nghiêm túc, chỉ có thể báo cáo riêng với Bí thư.



Biểu hiện của Diệp Phàm không có vẻ gì là hắn đang đùa cả.



- Vậy được, tạm ngưng giải lao 15 phút, chúng ta sang bên kia ngồi vậy.



Phạm Viễn thản nhiên.



Lão hồ ly này đang vào lúc khí thế mười phần hưng phấn.





Vào đến phòng tiếp khách, Phạm Viễn bình tĩnh ngồi xuống ghế. Lão chú mục quan sát Diệp Phàm một lát, tiện tay cầm lấy chén trà trên bàn lại nhấp một ngụm.



- Bí thư Phạm, tóm gọn Phượng Anh là chuyện tôi đã trót hứa hẹn trước mặt mọi người.



Diệp Phàm nhìn Phạm Viễn. Y tin rằng họ Phạm hiểu ý mình.



- Hứa hẹn thì phải thận trọng, phải lượng sức mà hứa chứ.



Phạm Viễn vẫn hết sức bình thản.



- Tôi có điều không được rõ, Phượng Anh phạm phải sai sót lớn đến thế, cứ theo điều lệ mà quyết thì rút lại toàn bộ chức vụ của cô ta là hoàn toàn hợp lý chuẩn quy. Vậy thì hà cớ gì mà Bí thư lại không chịu?



Giọng điệu Diệp Phàm vô cùng cứng cỏi.



- Anh có cách nhìn nhận của anh, tôi có lập trường của tôi. Mọi người đều nhìn nhận vấn đề với góc độ và lập trường không ai giống ai, tất sẽ dẫn đến kết quả cũng khác nhau. Nói đi cũng phải nói lại, tôi không muốn động đến chuyện này chút nào.



Phạm Viễn cũng không phải tay vừa, lão thản nhiên chơi trò lấp lửng nước đôi.



- Anh không muốn động đến chuyện này, Bí thư Phạm, tôi không rõ những lời này là có ý gì?



- Hôm nay anh A hứa hẹn trước mặt mọi người là phải cách chức ai đó ở bên xây dựng, nếu ngày mai anh B lại đòi rút lại chức vụ của đồng chí nào đó ở sở Tài chính.



Ha ha ha, nếu Phạm Viễn tôi cứ gật thì còn gì là điều lệ, còn gì là tổ chức Đảng?



Đồng chí Diệp Phàm, tôi hy vọng anh có thể đặt mình vào vị trí của tôi mà tự hỏi. Có một số việc, không thể nhất nhất làm theo ý mình. Mà còn phải tuân thủ tính nghiêm túc và có tổ chức.



Mà thật ra Phạm Viễn này cũng không có quyền quyết định loại ai giữ ai. Đây là quyền điều động sắp xếp của tổ chức Đảng, không phải cá nhân tôi có thể quyết được.



Đem cơ cấu tổ chức Đảng đặt vào trong tay riêng một cá nhân nào đó, Đảng ta tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện đó?



Công phu mồm mép của Phạm Viễn quả không kém cỏi chút nào.



- Ý Bí thư Phạm là chuyện Phượng Anh không thể thương lượng nữa?



Diệp Phàm cũng nhấp một ngụm trà rồi lại nhìn Phạm Viễn.



- Không thể linh động gì ở đây cả.



Phạm Viễn cũng tỏ ra không ngán Diệp Phàm, hai người cứ thế không ai chịu ai.



- Được!



Diệp Phàm gật gật đầu,bảo Phạm Viễn:




- Bí thư Phạm đã không giải được khúc mắc này thì tôi buộc phải ra tay thôi.



- Đồng chí Diệp Phàm, anh hiện đang nói chuyện với người trong tổ chức, phải nghiêm túc một chút, những lời này là có ý gì vậy?Phạm Viễn nghiêm nét mặt, y có cảm giác Diệp Phàm đang uy hiếp mình.



- Tôi có đem theo ba con dao bấm, trông qua thì rất bình thường thôi nhưng một khi đã đem ra mài thì nó sẽ trở nên vô cùng sắc bén. Cho nên, nếu khúc mắc này không chịu mở ra thì Bí thư Phạm cứ tự liệu lấy.



Diệp Phàm trừng mắt nhìn Phạm Viễn.



- Tất nhiên, con người tôi xưa nay chưa hề làm gì quá khích. Chuyện này cũng chỉ là lần đầu mà thôi.



- Anh… đây là muốn uy hiếp tôi phỏng?



Rầm một tiếng, bàn trà bị Phạm Viễn hung hăng đập một tiếng. Chén trà không ngừng run rẩy, sắc mặt Phạm Viễn xám đen như sắp rỉ mực ra được.



- Uy hiếp hay không, đơn thuần chỉ do cách nhìn nhận vấn đề mà thôi. Tôi hy vọng Bí thư Phạm có thể đặt mình vào vị trí của tôi mà tự hỏi xem. Ở lập trường và góc độ này, tôi chỉ đang cố giữ lấy cái gì nên giữ. Tuy nhiên, có một số đồng chí nếu cứ cố chấp không bận tâm đến chính nghĩa thì các cụ nhà mình có một câu cửa miệng rất hay, chó cùng dứt giậu, con giun xéo lắm cũng quằn! Huống chi là con người, vốn dĩ sinh ra đã biết "quằn quại".



Diệp Phàm nói như dằn từng chữ vào mặt Phạm Viễn. Y nhả lại từng chữ từng chữ mà Phạm Viễn vừa nói ra ban nãy.



- Hừ!



Phạm Viễn lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay áo trở lại phòng họp.



Lại lũ lượt ngồi xuống, các vị đồng chí tuy đều ra vẻ đứng đắn, mắt nhìn lỗ mũi niệm "Nam mô" nhưng Diệp Phàm có thể cảm nhận được mọi ánh mắt đều tập trung quan sát mình và Phạm Viễn. Phỏng đoán xem hai ông trùm đầu sỏ của Hải Đông rốt cuộc đã nói những gì, đã đạt được giao dịch gì.



Tuy nhiên việc hai người giương cung bạt kiếm ở phòng khách thế nào không cần biết, vừa vào phòng họp là họ lập tức bình tĩnh lại ngay. Công phu đổi sắc mặt trong nháy mắt của mấy tay cán bộ này không hề đơn giản, Diệp lão đại lại từng trải qua nhiều năm tôi luyện như vậy, công phu này hắn cũng đã luyện được vài phần thâm hậu.



Đương nhiên Diệp lão đại trong lòng không tự tin cho lắm về quyết định của Phạm Viễn nên người chăm chú nhất cử nhất động của Phạm Viễn nhất cũng chính là hắn. Hắn có Ưng nhãn giúp cho việc ngầm quan sát mà các đồng chí khác không phát hiện được.



Phạm Viễn lại hướng xuống tất cả mọi người để bắt đầu phát biểu:




- Vừa rồi các đồng chí cũng đã nói lên quan điểm của mình về đồng chí Phượng Anh. Tuy cách nhìn nhận là khác nhau, nhưng đồng chí Phượng Anh về một số mặt nào đó đúng là xử lý chưa được ổn thỏa cho lắm.



Hơn nữa, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến công tác của Ủy ban nhân dân thành phố. Theo điều lệ của Đảng, nhất định phải xử phạt.



Tuy vậy khi xử lý một cán bộ cấp Sở trưởng, chúng ta nhất định phải thận trọng và thận trọng hơn nữa, việc này có quan hệ đến sinh mệnh chính trị của một đồng chí nên không thể qua quýt mà xong.



Nói đến đây, Diệp lão đại thấy hơi chưng hửng, hắn bỗng thấy ba lá phiếu "dao găm" của hắn ở hội nghị thường vụ này vẫn chưa thể khiến Phạm Viễn thay đổi chủ ý. Diệp lão đại vô cùng hối hận, sớm biết thế này thì hắn đã đem chữ ký của chủ tịch Đường Lôi ra rồi.



Như vậy chắc chăn sẽ khiến Phạm Viễn đổi ý. Diệp lão đại tự trách mình đã quá tự tin nhưng bây giờ thì hắn có hối cũng muộn rồi. Hắn chuẩn bị đón nhận một kết cục tồi tệ khiến hắn mất mặt trước cả thiên hạ... Quyết định không... cách chức Phượng Anh.



- Bí thư Phạm nói rất xác đáng, xử lý một đồng chí, hơn nữa lại là người có ảnh hưởng ở Hải Đông chúng ta, nhất định phải thận trọng và thận trọng hơn nữa. Đúng là phải có thái độ chịu trách nhiệm với các đồng chí chúng ta! Chúng ta đều là cán bộ Đảng, đều nên vì đồng chí mình mà chịu một phần trách nhiệm có nên chăng?



Cao Hoa cũng vào hùa thả một câu rắm chó để tát nước theo mưa.




- Thế này vậy, để Ủy ban nhân dân thành phố dễ bề triển khai công tác. Tạm thời đình chỉ tất cả các chức vụ của sở trưởng sở Xây dựng thành phố đồng chí Phượng Anh.



- Đình chỉ chức vụ và làm báo cáo lên tỉnh, chấp nhận chịu sự điều tra của tổ công tác mà Thành ủy điều động. Về giấy phép trái quy định với khu vực hai bờ suối Vượng Phu mà đồng chí Phượng Anh đã cấp phát lúc còn đương nhiệm tại sở Xây dựng thành phố, thống nhất coi như không có hiệu lực.



Nói đến đây, Phạm Viễn quay sang hỏi Trưởng ban Tổ chức cán bộ Cổ Dị Hùng:



- Gần đây trường chính trị Tỉnh ủy đang tổ chức một khóa học nâng cao dành cho cán bộ cấp sở đúng không?



- Đúng vậy, thành phố ta cũng đã chọn ra 3 đồng chí tham gia khóa học. Danh sách đã được duyệt và thông báo xuống rồi, nửa tháng sau sẽ tới trường chính trị Tỉnh ủy tham gia.



Cổ Dị Hùng tay lật tài liệu, miệng báo cáo.



- Vậy bổ sung thêm một suất nữa đi, tôi thấy, đồng chí Phượng Anh khá là thích hợp đấy.



Phạm Viễn lập tức đề nghị.



- Được ạ!



Cổ Dị Hùng gật đầu đồng ý.



Tuy nói kết quả này không hoàn toàn như ý nhưng Diệp lão đại rút cuộc vẫn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ít nhất, tại hội nghị thường vụ thành ủy lần này, Phượng Anh đã chính thức bị tước hết mọi chức vụ.



Tuy việc này chỉ là tạm thời vì Phạm Viễn vẫn tính đến đường lui. Nhưng ít ra, lão vẫn giữ chút thể diện cho Diệp lão đại. Còn họ Diệp cũng hoàn thành những gì đã cam kết.



Có vẻ Phạm Viễn làm thế vừa cho Diệp lão đại chút thể diện mà cũng không sợ đắc tội với người chống lưng cho Phượng Anh. Lão cáo già này đúng là giỏi luồn lách hơn cả cá chạch.



Đối với quyết định của Phạm Viễn, Diệp lão đại tuyệt không hé răng, các đồng chí khác cũng vậy nhưng hắn vẫn phát hiện một số đồng chí vẫn ngấm ngầm quan sát thái dộ của hắn.



Bởi vì một nhân vật luôn thích cưỡng chế người ta như Bí thư Phạm lại đi lựa chọn cách thỏa hiệp tạm thời, điều này chứng minh, Chủ tịch Diệp rất có thực lực. Dù đây chỉ là chiêu phá bõng câu giờ nhưng xét về tổng thể, cốt yếu là Phạm Viễn đã chịu thỏa hiệp.



Chẳng mấy chốc mà đến giờ cơm. Diệp Phàm đã nghĩ đến chuyện tiếp tục sau, nào Phạm Viễn đã chuyển chủ đề nhanh như chớp:



- Triệu tập các đồng chí đến đây quả không hề dễ dàng, chúng ta đành phải kéo dài cuộc họp để giải quyết nốt các vấn đề nho nhỏ còn sót lại.



Vừa nghe Phạm Viễn nói vậy, tất cả mọi người đều hết sức tập trung lắng nghe. Vì những thứ mà Bí thư Phạm gọi là "việc vặt" trước nay chẳng khi nào là việc vặt, thường thì đều là những việc có quan hệ trọng đại.



- Trưởng ban Dị Hùng, lần trước tôi đã nghe anh báo cáo qua. Tôi cũng đã xem qua tài liệu có liên quan, tôi thấy Hải Đông chúng ta còn có mấy vị trí then chốt đến giờ vẫn để trống.



Đó đều là những vị trí rất quan trọng, không thể để khuyết lâu được. Bằng không, công việc sẽ bị đình trệ, gây ảnh hưởng tiêu cực đến sự phát triển kinh tế của toàn thành phố.



Các đồng chí ngồi đây là ai? Đều là cán bộ cốt cán của Hải Đông. Mỗi phát ngôn hành động của chúng ta đều là đại diện cho toàn bộ thành phố.



Cho nên, chúng ta phải thấm nhuần tư tưởng vì nhân dân phục vụ, quán triệt trong thực thi Thuyết ba đại diện của đồng chí Giang Trạch Dân. Trưởng ban Dị Hùng, anh đem các tài liệu có liên quan giới thiệu cho các đồng chí hiểu qua tình hình.