Quan Thuật

Chương 1672: Không cưới không được




- Họ Diệp kia, Lạc Tuyết Mai tôi thấp hèn để cho anh khinh thường như vậy sao? Tôi không lọt vào mắt xanh của anh có phải không. Anh là cao nhân, anh là người nổi tiếng.



Đột nhiên một giọng con gái quen thuộc vang lên, đưa mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.



Một đôi mắt lạnh như băng đang nhìn hắn chằm chằm.



Trông khá giống với ma quỷ. Đặc biệt ánh mắt, có thể làm tiêu tan khí thế hùng mạnh nhất.



- Hai người nói chuyện tôi phải đi.



Vương Nhân Bàng nhún vai, mở cửa đi ra ngoài.



- Là Lạc Tuyết Phiêu Mai?



Diệp Phàm thản nhiên nói xong, nhìn cô thấy cô chín chắn hơn trước. Tuy nhiên, khuôn mặt hình như gầy đi rất nhiều. Mắt chứa đầy oán hận.



- Anh vẫn không thay đổi?



Lạc Tuyết Phiêu Mai thản nhiên nhìn Diệp Phàm một cái, nói.



- Cô thay đổi rồi, giống một cô gái hơn, càng này càng chín chắn.



Diệp Phàm nói.



- Trong mắt anh, tôi có phải không đáng giá một đồng không?



Lạc Tuyết Phiêu Mai thầm nói.



- Không phải, trong mắt tôi cô đẹp nhất, là người con gái thuần khiết tự nhiên không trang điểm cầu kỳ.



Diệp Phàm thản nhiên lắc đầu.



- Vậy sao anh?



Nghe Diệp Phàm nói Lạc Tuyết Phiêu Mai đỏ mặt.



- Không phải vấn đề đó, vấn đề là tôi đã đính hôn với Kiều Viên Viên. Vừa rồi cũng nói với anh Bàng, tôi không nói lại nữa.



Nói đến đây, Diệp Phàm nhìn Lạc Tuyết Phiêu Mai một cái nói:



- Đánh cuộc trước kia chỉ là vui đùa, cô có thể cho rằng lúc đó còn trẻ con lông bông. Ngàn vạn lần đừng cho là thật. Hơn nữa, rất xin lỗi cô.



- Đi đi đồ tuyệt tình.



Lạc Tuyết Phiêu Mai hình như bệnh cũ tái phát, mặt tái đi, nhăn mày.



- Lạc Tuyết, cô không sao chứ?



Diệp Phàm vội vàng giơ tay ôm cô.



Bụp một tiếng, cửa bị đá văng ra.



- Cậu không biết phân biệt phải trái, em gái tôi nặng tình đối với cậu như vậy, không người cậu lòng lang dạ sói làm hại bệnh cũ của em gái tôi tái phát. Họ Diệp kia, cậu còn phải là con người không?



Vương Nhân Bàng tức giận vọt đến, một cô gái bên cạnh vội vàng đỡ Lạc Tuyết Phiêu Mai, nói;



- Tiểu thư, cô nằm xuống đã.



Chợt Vương Nhân Bàng giơ quyền đập về phía Diệp Phàm.



Diệp Phàm né.



- Xem cậu có thể tránh mấy lần, đến một đạo sĩ của phái Thanh Thành cũng không đánh nổi, còn tránh nữa, tránh cái rắm. Xem tôi trừng phạt cậu thế nào.



Vương Nhân Bàng thực sự tức giận, nhìn Diệp Phàm.



- Đừng, đừng đánh hắn.



Lạc Tuyết Phiêu Mai kêu lên, giọng rất nhỏ, có lẽ là do rất đau.



- Đánh chết còn chưa đáng.



Quyền đánh ra, Diệp Phàm không chịu nổi, hơn nữa bị lão già Lý Thu Sơn đánh lén bị thương một chút. Lập tức không đỡ nổi, bị Vương Nhân Bàng đá một cước, ngã sõng soài.



- Đánh chết cậu!



Vương Nhân Bàng đuổi kịp, giơ chân lên, gần ba mét, hướng về phía Diệp Phàm.



Rắc một tiếng, Diệp Phàm tránh ra nhưng vẫn bị Vương Nhân Bàng đá một chút, bay đến hơn ba thước.



- Đánh chết cậu!



Vương Nhân Bàng không ngừng lại, liên tục ra quyền. Diệp Phàm bị kẹt giữa quyền cước như mưa, quần áo rách tả tơi, mông cũng không che nổi.



- Sau khi bố khôi phục công lực phải đánh cho rơi răng đầy đất.



Diệp Phàm tức giận hét lên. Giơ tay lên, phi đao bắn ra ngoài.



Vương Nhân Bàng đã chuẩn bị trước, không ngờ nắm lấy một tấm gỗ làm tấm chắn. Phi đao của Diệp Phàm bị tấm gỗ chặn lại hết.



Phải biết rằng, Vương Nhân Bàng tuy nói mới ngoài ba mươi nhưng người ta đã là cao thủ bát đẳng trình tự thứ hai. Mà Diệp Phàm lại bị thương, tất nhiên là Vương Nhân Bàng nương tay, nếu không, Diệp Phàm sớm bị người ta đánh chết.



- Còn dùng ám khí, đá chết cậu!



Vương Nhân Bàng tức giận, một cước mạnh mẽ phi xuống dưới. Cước này làm tiếng gió rít lên theo.



- Xin anh, đừng đánh.



Cả người Lạc Tuyết Mai nhào vào người Diệp Phàm. Vương Bàng Nhân lập tức vừa thấy, trợn tròn mắt.



Bởi vì quần áo Diệp Phàm bị y vô ý xé rách, hiện tại mông lộ hết ra. Mà em gái nuôi Lạc Tuyết Mai lại che trở hắn, ôm đúng vào chỗ mông kia.



Nói thật, cảnh tượng nói là thế nào thì là thế đó. Cô bé vừa giúp Lạc Tuyết Phiêu Mai vội vàng che miệng cười, không dám cười thành tiếng.



- Nếu có cách có thể khôi phục công lực, đến so cùng bố mấy trăm chiêu, còn muốn bố rơi răng đầy đất, cậu nằm mơ đi.



Vương Nhân Bàng nói xong mở cửa ra ngoài. Cô bé kia tất nhiên cũng biết điều, lặng lẽ đi ra.



- Haizz…



Lạc Tuyết Phiêu Mai lấy khăn mặt, nhẹ nhàng lau máu cho Diệp Phàm, nói:



- Anh tôi là người như vậy, tính tình không tốt, đừng gây với y.



- Tôi sẽ quay trở lại, trận đánh hôm nay chưa phân rõ thắng thua.



Diệp Phàm nổi cơn độc ác.



- Hừ,



Đột nhiên một tiếng hừ lạnh lùng vang lên. Từ cửa bước vào một người phụ nữ quý phái, vẻ mặt lạnh lùng như băng.



Diệp Phàm vừa thấy vẻ mặt của người này có chút giống Lạc Tuyết Phiêu Mai, trong nháy mắt liền biết ngay. Người phụ nữ này chính là lục tôn của Trung Quốc. Cung chủ của cung Vu Sơn Mai Thiên Tuyết, trước đây là người xinh đẹp nhất Giang Nam. Quả nhiên danh bất hư truyền, nghe nói đã gần đến 50, nhìn vẫn rất xinh đẹp.



- Vãn bối chào tiền bối.



Diệp Phàm vội vàng lấy quần áo rách che người mình, giống như tạp dề, sau đó ôm quyền nói.



- Có muốn khôi phục công lực không?



Mai Thiên Tuyết nhìn Diệp Phàm giọng lạnh như băng nói.



- Có!



Diệp Phàm nhìn Mai Thiên Tuyết nói.



- Nằm mơ cũng muốn.



- Chỉ cần cậu làm đám cưới với Lạc Tuyết, có 50% có thể khôi phục công lực.



Mai Thiên Tuyết hừ nói.



- Tôi không hiểu, khôi phục công lực liên quan gì đến kết hôn.



Diệp Phàm vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn Mai Thiên Tuyết.



- Rất đơn giản, Lạc Tuyết và cậu mấy năm trước cùng đi chấp hành nhiệm vụ bị trọng thương, đến bây giờ còn chưa khôi phục hoàn toàn.



Cảnh giới của nó từ ngũ đẳng đỉnh bậc hiện tại chỉ còn nhị đẳng sơ bậc. Vài năm nay, tôi nghĩ hết mọi cách đều không có cách khôi phục công lực của nó.



Tuy nhiên, không khôi phục công lực cũng không có gì. Chỉ có điều, căn bệnh kia của cô không thể chữa dứt. Có lúc đau đớn muốn chết.



Nếu cứ để như vậy, có lẽ Lạc Tuyết không sống được vài năm. Cậu hiểu ý của tôi không?



Mai Thiên Tuyết nhìn Diệp Phàm chăm chăm.



- Không hiểu, chẳng lẽ hai chúng tôi kết hôn có thể cứu được cô ấy, không có lý nào.



Diệp Phàm kiên quyết lắc đầu.



- Đương nhiên, lúc đó cô ấy bị độc lạnh đến cực điểm.



Cơ thể của Phiêu Mai âm khí cũng quá nặng mà dương khí không đủ. Bình thường cơ thể nam giới đều có dương khí. Tuy nhiên, về điểm này dương khí cũng không cứu được



Phiêu Mai.



Mai Thiên Tuyết thản nhiên nói, một cô nàng bưng trà đến. Mai Thiên Tuyết chậm rãi uống trà.



- Chẳng lẽ tôi khác người đàn ông bình thường sao? Bọn họ cứu không được, tôi có lẽ cũng không được.



Diệp Phàm nói.



- Cậu vốn cũng không được, tuy nhiên, sau đó tôi biết cậu ăn Thái tuế. Hơn nữa Thái tuế này gọi là Hỏa Long Tường Thiên, là Thái tuế loại Chí Dương.



Cho nên, trước đây cậu sẽ thường xuyên có cảm giác hành vi không thể điều khiển được. Hơn nữa, có thể không khống chế được bản thân mình, tính tình nóng giận.



Cổ họng như có lửa đốt. Thật ra, chính là tác dụng của Hỏa Long Tường Thiên. Nếu cậu kết hôn với Phiêu Mai, hỏa là Dương khí, dương với âm dung hợp. Ngoài ra cung Vu Sơn chúng ta có mai trì tẩy.



Có năm phần có thể khôi phục công lực. Việc này, cũng gần năm phần, có thể thành hay không phải xem ý trời, không phải chúng ta có thể quyết định.




Tuy nhiên, hắn nghĩ đến Kiều Viên Viên đang đợi mình, Diệp Phàm nhìn Mai Thiên Tuyết một cái, vẫn kiên định lắc đầu, nói:



- Chẳng lẽ chỉ có một cách là kết hôn sao?



- Nói vô nghĩa, cậu cùng Phiêu Mai không kết hôn chẳng lẽ không phải là bội tình bạc nghĩa?



Ánh mắt lạnh lùng của Mai Thiên Tuyết nhìn như có thể giết người. Diệp Phàm có chút ngại ngùng, không dám trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Mai Thiên Tuyết, lảng sang chỗ khác.



- Thôi vậy, không thể khôi phục thì không khôi phục. Đời này làm người thường cũng không sao.



Diệp Phàm thở dài.



- Chẳng lẽ cậu muốn thấy con gái tôi chết sao?



Giọng Mai Thiên Tuyết trở nên tức giận.



- Có lẽ còn có cách khác cứu Mai Phiêu Tuyết.



Diệp Phàm vội vàng nói, hắn có chút sợ con cọp này.



- Không có nữa, tôi đã đưa nó đến bệnh viện tốt nhất ở nước ngoài. Bác sĩ nói, Phiêu Mai không sống quá ba năm.



Nói đến đây Mai Thiên Tuyết kiên cường như vậy giọng cũng có chút nghẹn ngào



- Việc này…



Diệp Phàm cảm thấy đau đầu.



- Cậu không có lựa chọn, ai cũng vô dụng. Phải cùng Phiêu Mai kết hôn ngay đêm nay. Đêm nay đầu tiên, ngày đầu tiên của năm mới, ngày tốt nhất. Người đâu, đến thay quần áo cho Diệp Phàm, chuẩn bị bái đường.



Mai Thiên Tuyết quay ra ngoài quát.



Vương Nhân Bàng cùng hai người thanh niên từ ngoài đi vào.



- Em rể, đừng ép tôi đánh.



Vương Nhân Bàng cười gượng một tiếng, hai cô nàng bê khay, trên khay hình như là quần áo. Trời ơi, vẫn là áo quần tân nương người xưa hay mặc. Có cả mũ quan.



- Không, không được…



Diệp Phàm muốn đứng lên, nhưng tay Vương Nhân Bàng nhanh hơn, ngăn hắn lại.



Cứ như vậy, hai người thanh niên đứng hai bên giữ lấy tay Diệp Phàm. Có Vương Nhân Bàng giúp đỡ, không lâu đã mặc xong đồ chú rể cho Diệp Phàm.



- Bái đường thành thân.



Mai Thiên Tuyết hừ lạnh một tiếng đi ra cửa.



Chừng nửa tiếng sau, Diệp Phàm bị người phục vụ đỡ đi vào một phòng lớn. Phong này trang trí theo phong cách Châu Âu thời trung cổ.



Chỉ thấy Mai Thiên Tuyết ăn mặc gọn gàng ngồi trong phòng, ở giữa bên phải, bên trái để trống, không biết có ý gì.



Không lâu, cô dâu đi lên, trùm một chiếc khăn đỏ, được mấy cô nàng đỡ đi. Nguồn:



Một người đàn ông hắng giọng hô:



- Giờ lành đến, nhất bái thiên địa.



- Tôi không bái.




Lạc Tuyết kia rất xinh đẹp lại không muốn.



Cuối cùng hóa ra lại trở thành tôi muốn cô.



Diệp Phàm ôm một đống lửa, lao thẳng vào Lạc Tuyết Phiêu Mai. Lạc Tuyết Phiêu Mai không khác gì. Tuy nhiên, dường như cô cũng đang bị cái lạnh giày vò chứ không phải là lửa nóng. Khi Diệp Phàm ôm cô, cảm thấy toàn thân cô lạnh như băng, giống như đang ôm một tảng băng.



Tuy nhiên, việc này Diệp Phàm cảm thấy phản ứng rất mãnh liệt. Bởi vì quá nóng, hoa mai lay động, sóng cuộn lên, nước trong ao bốc lên, chập chờn, lay động, nối nhau, giống như đuôi hai con cá.



Diệp Phàm dùng mọi cố gắng, cuối cùng đi đến bờ đối diện.



Cũng không biết là bao lâu. Diệp Phàm tỉnh giậy, cảm thấy ngực đang bị người khác đè lên, ngửa mắt lên trời hét lên hai tiếng, cúi đầu nhìn thấy Lạc Tuyết Phiêu Mai cũng vừa tỉnh. Mặt đỏ bừng giống như bôi son. Hai tay đang che hai bầu vú của mình không biết làm cách nào.



- Che gì, đều đã thấy, che cũng vô dụng.



Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười.



Tuy nhiên, Lạc Tuyết Phiêu Mai vẫn che đậy không chịu bỏ ra. Đúng là con gái, đều thích làm như vậy. Thật sự là buồn cười.



Diệp Phàm thở dài, nhẹ nhàng ôm Lạc Tuyết Phiêu Mai.



- Yên tâm, em sẽ không làm phiền anh. Chúng ta tuy đã bái thiên địa nhưng không làm giấy đăng ký kết hôn, không được pháp luật thừa nhận. Anh vẫn có thể cưới Kiều Viên Viên.



Chỉ có điều, sau này khi anh nhớ đến em hay đến thăm em. Hơn nữa, hiện tại cung Vu Sơn của chúng ta.



Có lẽ, sau này có lẽ không tồn tại nữa. Chúng ta cũng sẽ lên thành phố. Khi mệt mỏi anh có thể nhớ đến Lạc Tuyết là được.



Lạc Tuyết Phiêu Mai hiền lành như thế làm Diệp Phàm có chút xấu hổ.



- Rất xin lỗi Phiêu Mai.



Diệp Phàm không chịu nổi. Tuy nhiên, thấy lạ hỏi:



- Cung Vu sơn này sao lại không thể tồn tại?



- Anh xem Mai trì này có phải là đã thay đổi không?



Lạc Tuyết chỉ vào ao nói.



Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng nhìn nhìn, quả nhiên thấy có thay đổi, hỏi:



- Có thay đổi, hìnhnhư rất ít, nhưng nước trong ao này trước màu phấn hồng, hiện tại hình như nhạt đi rất nhiều, hình như đã trở thành nước bình thường…



Lạc Tuyết gật đầu.



- Rốt cuộc sao lại thế?



Diệp Phàm hỏi, cắn vào môi Lạc Tuyết một chút. Cô nàng lập tức xấu hổ nóng bừng mặt.



Tuy nói hai người là vợ chồng nhưng lúc đó hai người đều ở trong tình trạng mê tình. Hiện tại tỉnh táo đương nhiên là có chút thẹn thùng.



- Để khôi phục công lực của anh. Để chữa khỏi bệnh cho em. Mai trì này vốn có công dụng nâng cao công lực của Cung chủ cung Vu Sơn nhiều nhất, qua nhiều thế hệ. Là nơi tạo ra các cao thủ của cung Vu Sơn.



Chỉ có cung chủ mới có thể sử dụng, võ công của Cung chủ đều do nước ao này luyện ra. Bình thường, nước ao rất có tác dụng.



Bởi vì Mai trì là nơi có linh mạch. Hơn nữa qua nhiều thế hệ cung chủ ngâm rất nhiều hoa mai. Tinh túy của hoa mai đều được ngưng tụ trong ao này.



Công lực của mẹ em cũng do mai trì này mà luyện ra. Tuy nhiên, mười năm gần đầy, mẹ vì em đã để em dùng. Mười mấy năm mẹ cũng không dùng qua. Nếu không phải vì em, mẹ đã đột phá đển cửu đẳng.



Lần này hai chúng ta lại cùng dùng, hoa trong ao đã dùng hết. Trước kia mẹ em dùng cũng rất tiết kiệm.



Hai anh em mình cùng nhau dùng, thứ nhất đã làm bẩn ao này, thứ hai, vì khôi phục công lực cho anh, đã dùng đến phần chưa từng dùng bao giờ ở trong ao. Tinh túy bên trong đã dùng hết.



Cho nên, nước ao này đã biến màu. Cùng là lúc vận số của Mai Trì đã hết.



Lạc Tuyết Phiêu Mai nói đến đây, nhìn nước ao có chút tiếc nuối.



- Đều là do anh. Rất xin lỗi.



Diệp Phàm thở dài, cũng cảm thấy đau lòng. Ôm Lạc Tuyết chặt vào lòng, giơ tay vuốt ve bộ ngực của cô gái:



Lạc Tuyết ngượng ngùng nhưng cũng không từ chối.



Để Diệp Phàm vuốt ve, Lạc Tuyết cảm thấy thoải mái. Thoải mái chưa từng có bao giờ.



- Không việc gì, mẹ cũng có quyết định của chính mình. Mẹ nói, vận số của Cung Vu Sơn đã hết. Mặc dù là không vì anh, cũng không thể kéo dài được bao nhiêu năm.



Hơn nữa, hiện tại mọi người đều hướng đến cuộc sống ở thành thị. Cung Vu sơn là chỗ hẻo lánh, không có bóng người. Có mấy người trẻ tuổi có thể chịu được.



Thi thoảng đến còn được, ở lâu sẽ buồn tẻ. Tuy nhiên, ở đây còn có nhiều nguời lớn tuổi, đều đã tám chín mươi.



Con cháu đều đã lên thành phố sống. Tuy nói những ngày lễ tết có về nhưng dần dần quan niệm cũng đã khác.



Thậm chí, con cháu bọn họ cũng đã từ bỏ võ công. Nói là luyện võ quá vất vả, luyện cũng không có tác dụng gì.



Cho nên, cung Vu Sơn sớm muốn cũng phải chuyển đi. Mẹ cũng nói, sau này, Cung Vu Sơn để cho mấy người lớn tuổi sống.



Mẹ vì em đã xây một căn nhà tốt. Chúng em cũng xây dựng một công ty. Anh sau này anh ở đâu, nếu cần công ty chúng em giúp đỡ, cứ gọi đện đến.



Nếu anh cảm thấy ngại em sẽ ra mặt. Em sẽ gọi người đến đầu tư.



Lạc Tuyết thực sự lương thiện, làm cho Diệp lão đại cảm thấy vô cùng xấu hổ.



- Em gái, em thật hiền lành. Anh rất xin lỗi.



Diệp Phàm thở dài, tuy nhiên, quay sang hỏi:



- Em định ở đâu, có thời gian anh đến thăm em. Còn nữa, công ty của nhà em tên là gì?



- Không nói cho anh. Sau này em sẽ gọi điện thoại cho anh.



Lạc Tuyết Phiêu Mai hình như lấy lại tinh thần, nhìn Diệp Phàm một cái.



Diệp Phàm lậc tức bị khơi dậy lòng anh hùng, mỉm cười nói:



- Không nói cho anh có phải không? Anh sẽ không khách khí.



Nói xong, tay lập tức đè Lạc Tuyết xuống.



- Anh trai và mẹ sẽ đến gọi chúng ta.



Lạc Tuyết xấu hổ kêu lên.



- Sợ gi, gọi thì gọi, để mẹ em nghe một chút âm thanh vui vẻ của chúng ta…



Diệp Phàm cười. Lạc Tuyết dù nhăn mặt nhưng cũng không phải đối gì.



Bởi vì, cô còn có chút khó khăn. Không lâu sau, tư thế hào hùng, súng trường xuất kích.