- Hắn…
Giám đốc sở Phương chỉ vào Diệp Phàm, ánh mắt khinh thường nói:
- Người như hắn cũng có thể gọi là quyền cao chức trọng thì khắp Trung Quốc chúng ta đều là giới quyền quý. Tổng giám đốc La, anh nói một chút, chúng ta thành cái gì? Ếch ngồi đáy giếng.
- Làm ầm ĩ đủ chưa Tô Lâm Nhi. Hôm nay mời tôi đến đây là để nói những lời nhàm chán này sao. Tôi thật sự thấy khinh thường cô.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, chỉ vào Giám đốc sở Phương và tổng giám đốc La nói:
- Còn nữa, anh, anh là ai, Giám đốc Sở Phương có phải không? Sở gì nói tôi nghe một chút, tôi rất có hứng thú. Còn anh nữa, tổng giám đốc La, tổng giám đốc của các gì? Có lẽ tôi có thể có cách giúp anh?
Diệp Phàm tức giận, ngang ngạch giống như con cua. So với Giám đốc Phương và tổng giám đốc La vừa rồi khí thế và ánh mắt khinh thường chỉ hơn không kém.
- Sở Dân chính tỉnh thì sao? Muốn tìm tôi có phải không? Tới đó đi, có thể Phươmg Tam Dương tôi sẽ cho cậu một vị trí nhỏ.
Còn cả vị tổng giám đốc La này nữa, người cầm lái công ty dược La Sâm. Tôi sợ anh nghe xong sẽ chạy mất. Cậu thanh niên, sao không học cái gì lại học cách dạo dẫm của bọn lưu manh đầu đường xó chợ.
Có tin là tôi gọi một cuộc điện thoại có thể khiến cậu vào nhà giam vài năm?
Phương Tam Dương chỉ vào Diệp Phàm nói. Hai người như đang so thế với nhau vậy.
- Phương Tam Dương có phải không? Tôi nhớ rõ giám đốc sở Dân chính tỉnh hình như họ Nhâm không họ Phương.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói, câu này rõ ràng châm chọc Phương Tam Dương chắc chắn là chức phó. Mọi người đều sợ nhất người khác động vào nỗi đau này.
- Còn anh nữa, cái gì gọi là công ty dược La Sâm? Có phải công ty sản xuất thuốc thú y không?
Diệp Phàm hết sức khinh bỉ nhìn hai người.
Tất nhiên tổng giám đốc La cũng tức giận đến mức thiếu chút như ngất đi. Bởi vì tổng giám đốc La tên thật là La Chấn Siêu, nhà máy dược mà y có cổ phần khống chế thật sự là nhà máy sản xuất thuốc thú y. Diệp Phàm nói cũng đúng.
- Diệp Phàm có phải không? Làm việc ở đâu, hãy xưng tên ra. Hôm nay cậu không quỳ xuống trước mặt Phương Tam Dương tôi lạy ba cái, tôi sẽ cho cậu biết lợi hại của tôi. Tôi sẽ làm cho cậu phải chịu khổ.
- Được, Phương Tam Dương có phải không? Bảo tôi quỳ lạy ba cái. Vậy đi, tôi hỏi lãnh đạo của anh trước rồi nói sau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Diệp Phàm nói xong lập tức lấy điện thoại di dộng ra, gọi cho Phó chủ tịch tỉnh Chu Phi Sương nói:
- Chị Chu, tôi là Tiểu Diệp.
- Là em trai, ngày em đi Hải Đông, tôi có việc đi công tác. Ngại quá, không đưa cậu xuống đấy được.
Chu Phi Sương tỏ vẻ xin lỗi.
- Không có gì, chị bận việc của chị. Tuy nhiên, hiện tại em ở Hải Đông bị chó cắn, chị có thể giúp em đánh nó không?
Diệp Phàm nói.
- Đánh chó, cậu bảo tôi đánh chó?
Chu Phi Sương nhắc lại câu sau, đột nhiên cười khanh khách. Cười chán mới hỏi:
- Rốt cuộc sao lại thế. Là chó gì cắn cậu, tôi giúp cậu đánh.
- Có một đồng chí ở Sở Dân chính tỉnh là Phương Tam Dương, y bảo tôi quỳ xuống lạy ba lạy, bằng không phải…
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Chị Chu chó má cái gì, bà cô ở quê gọi đến cũng vô dụng.
Phương Tam Dương hét lên.
Không ngờ nghe được nội dung điện thoại của Diệp Phàm, y lạnh lùng hừ nói. Nghe Diệp Phàm so sánh mình là chó, tức giận đến mức thổi râu trừng mắt. Đáng tiếc lão Phương chưa từng có râu, mà Diệp Phàm thật ra cố tình nói thế.
Tuy nhiên, lão Phương xui xẻo, Diệp Phàm vừa nghe thấy, đưa điện thoại về phía Phương Tam Dương. Cho nên, lời lão Phương nói, truyền đến tai Chu Phi Sương không thiếu một chữ.
- Phương Tam Dương, cậu nói cái gì?
Chu Phi Sương bị người ta mắng là bà cô tất nhiên tức giận.
Người phụ nữ sợ nhất người khác gọi là bà cô.
Liền gào lên trong điện thoại, sau đó mới nhớ là đang nói chuyện điện thoại, vì thế nói với Diệp Phàm:
- Đưa điện thoại cho Phương Tam Dương, tôi muốn nói chuyện với y.
- Lão Phương, chị Chu của tôi muốn nói với anh vài câu, đến đây nhận điện thoại.
Diệp Phàm làm ra vẻ nhìn Phương Tam Dương vây vẫy tay như là cấp dưới, nói.
- Không nghe, trò gì thế này, một người đàn bà quê mùa cũng dám gọi điện thoại cho tôi.
Phương Tam Dương cũng muốn thể hiện trước mặt Tô Lâm Nhi một phen. Đó là cắn răn làm kẻ xấu
Giọng cũng rất lớn.
Tất nhiên, Tô Lâm Nhi cho y nhiều ưu đãi. Hơn nữa, Diệp Phàm cũng không biết Tô Lâm Nhi bố trí như thế nào.
- Không nghe phải không, được rồi, mọi trách nhiệm là anh chịu nhé.
Diệp Phàm lạnh lùng nói, định cúp máy.
- Đưa lại đây, tỉnh Nam Phúc này còn có ai tôi không dám nhận điện thoại. Nực cười.
Vì muốn đả kích Diệp Phàm thêm một bước nữa, thể hiện trước mặt Tô Lâm Nhi. Phương Tam Dương cũng không từ bất cứ cách nào. Hơn nữa tài sản của nhà họ Tô cũng làm lão Phương yên tâm.
Thật sự không được thì có nhà họ Tô ra mặt, sợ cái gì. Hơn nữa, trước đó Tô Lâm Nhi đã hứa hẹn ưu đãi. Bởi vì Giám đốc sở Dân chính tỉnh Trần Nhiên hai tháng nữa sẽ về hưu. Phương Tam Dương đến Tô thị hội sở chính là tìm sự giúp đỡ.
Mà Tô Lâm Nhi muốn làm nhục Diệp Phàm tất nhiên hai người ăn khớp với nhau. Vì mũ quan trên đầu, Phương Tam Dương cũng không thiệt lắm.
- Phương Tam Dương, lá gan của cậu cũng không nhỏ?
Câu đầu tiên Chu Phi Sương đã nói.
- Lá gan của tôi chưa bao giờ lớn nhưng cũng không nhỏ quá.
Phương Tam Dương thản nhiên nói. Còn hơi như vẻ đắc ý nhìn mọi người xung quanh một cái.
- Vừa rồi cậu mắng tôi là mụ già quê mùa có phải không?
Chu Phi Sương thật ra đã tỉnh táo lại thản nhiên nói.
- Mắng, bà không phải quê mùa sao. Nghe Diệp Phàm gọi cô là chị Chu, tôi nghĩ cô là người nhà quê, có phải không. Chính là quê mùa, ha ha.
Phương Tam Dương không người cười vang. Y quyết định phải làm cho Diệp Phàm nhục nhã một phen.
Ý của y Chu Phi Sương sao không hiểu. Bởi vì, giọng Phương Tam Dương rất đáng khinh.
Chu Phi Sương lập tức nổi giận mắng:
- Phương Tam Dương, dám nói thế với tôi, tôi là Chu Phi Sương trên uỷ ban tỉnh. Cậu lập tức về đây cho tôi, xem bà cô này có thật sự phải là quê mùa không?
Mặc kệ Chu Phi Sương tức giận đến chết, nhưng nói chuyện vẫn rất văn minh. Dù sao cũng đã học qua cao đẳng không giống người trình độ thấp trưởng thành từ dưới lên như Phương Tam Dương. Còn về văn bằng, Phương Tam Dương cũng học đại học chính quy, nhưng chữ đại học phải để trong dấu ngoặc kép. Tất nhiên là tốt nghiệp đại học từ xa.
- Tôi quan tâm quái gì bà ở uỷ ban tỉnh hay uỷ ban xã, gây sự với tôi là ăn đủ rồi.
Phương Tam Dương nói luôn. Vừa nói xong đột nhiên nhớ đến cái gì, lập tức dừng lại, lẩm bẩm:
- Tỉnh… Ủy ban nhân dân tỉnh…
Phương Tam Dương mặt bắt đầu tái đi, hỏi lại một câu:
- Ngài ngài là Phó chủ tịch tỉnh Chu?
- Là giả sao?
Chu Phi Sương lạnh lùng hừ nói.
- Ai, Phó chủ tịch tỉnh Chu, rất xin lỗi, vừa rồi tôi không biết là chị.
Phương Tam Dương tái mặt, trong như miếng thịt hỏng.
Nói cũng không rõ lời.
- Hừ, Diệp Phàm là Chủ tịch thành phố Hải Đông, là em trai của tôi.
Chu Phi Sương lạnh lùng nói rồi cúp máy. Nghe từ đầu dây vang lên tiếng rụp.
Phương Tam Dương trước đó còn chưa cảm nhận được gì, lúc này giống như người trúng bùa. Hai tay Phương Tam Dương nắm chặt di động của Diệp Phàm, như là đang cầm thánh vật. Khóc cũng không ra khóc, cười cũng không ra cười.
- Sao lại ngẩn ngơ thế Giám đốc sở Phương?
Lúc này giọng Tô Lâm Nhi lạnh lùng vang lên. Có lẽ Tô Lâm Nhi cũng cảm thấy được cái gì. Dường như lão Phương bị người mà Diệp Phàm gọi là Chị Chu dọa cho sợ quá.
Chị Chu này hẳn là người có lai lịch.
Tuy nhiên, Tô Lâm Nhi cũng cảm thấy Diệp Phàm chắc không đưa ra được người có lai lịch quá. Đơn giản là một lãnh đạo cấp tỉnh thôi. Nhà họ Tô ở Bắc Kinh lâu năm, quan hệ tất nhiên nhiều. Bắc Kinh cán bộ Bộ trưởng chỗ nào cũng có.
- Ừ, rất xin lỗi.
Phương Tam Dương sau một hồi sửng sốt phản ứng lại, lập tức đi đến, đưa trả điện thoại cho Diệp Phàm. Không ngờ cúi gập người trước Diệp Phàm, nói:
- Rất xin lỗi Chủ tịch thành phố Diệp, tôi sai rồi, xin lỗi anh, xin lỗi.
- Xin lỗi gì, miễn, việc này lưu manh như tôi không nhận được.
Diệp Phàm bắt đầu khoe khoang, nhận điện thoại.
- Rất xin lỗi, rất xin lỗi.
Phương Tam Dương thì thào, vẻ mặt xám xịt, không nói gì, xoay người giống như người tâm thần bỏ đi.
- Lão Phương, anh đi đâu?
La Chấn Siêu không hiểu ra sao, hỏi.
- Rất xin lỗi, rất xin lỗi.
Miệng lão Phương vẫn thì thào, trong nháy máy biết khỏi cửa chính của Tô thị hội sở.
- Sao lão Phương lại thế, không phải là điên rồi chứ.
La Chấn Siêu không khỏi rùng mình. Nghĩ đến Phạm tiến trung nâng, cố ý, hỏi Tô Lâm Nhi.
- Điên rồi thì tốt, đồ vô dụng.
Ánh mắt Tô Lâm Nhi không có chút tình cảm, lạnh lùng hừ nói. Nhìn bóng lão Phương, như nhìn một con chó đã chết.
- Là giám đốc sở Hoàng sao?
Diệp Phàm lại gọi điện thoại, tất nhiên là gọi cho Giám đốc sở Vệ sinh tỉnh Hoàng Cửu Lâm.
- Cậu Diệp, ha ha, chúc mừng cậu, ở Hải Đông không tồi chứ?
Hoàng Cửu Lâm giọng thân thiết. Bởi vì, lần trước Diệp Phàm cứu y. Bằng không, vị trí của y hiện tại còn hay không còn khó nói.
- Anh Hoàng, công ty dược La Sâm anh có biết không?
Diệp Phàm hỏi, nhẹ nhàng nhìn La Chấn Siêu một cái. Thấy vẻ mặt y cũng đang chú ý nhìn hắn. Hẳn là vì lão Phương gần như phát điên vừa rồi làm La Chấn Siêu cũng có chút sợ sệt.
- Đương nhiên biết, công ty chuyên sản xuất thuốc thú y, có chút danh tiếng. Nghe nói buôn bán lời không ít.
Hoàng Cửu Lâm cười ha hả.
- Vậy là được rồi, hôm nay ở Hải Đông tôi đến Tô thị hội sở chơi có bị một vị là La Chấn Siêu cắn một cái. Nghe nói con chó này cầm lái công ty dược La Sâm, anh điều tra xem có phải không.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.