Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 98




Editor: Quỳnh Nguyễn

Khi trở về, Minh Ý gần xong đồ, anh nhìn vẻ mặt Mậu Hinh có chút biến đổi, liền hỏi: "Em sao vậy?"

" Đại khái là Hinh Hinh sắp tới kỳ sinh lý nên tính tình không tốt lắm, chú Nhất, chú phải chăm sóc mẹ thật tốt." Tiểu Sâm vừa giúp đỡ dọn đồ vừa trả lời.

"..." Mậu Hinh cảm giác có một làn khói bốc lên từ đỉnh đầu mình, không bình ổn được.

"Được, trong nhà hình như có nước đường đỏ, buổi tối pha uống. ".  Minh Ý tin là thật, lập tức nói.

"..." Mậu Hinh thật sự muốn giết người, thật không có cách nào làm mẹ con với Tiểu Sâm, cô muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con.

Chờ bọn họ dọn đồ bỏ vào cốp xe, trời quả thực mưa to. Ban đầu chỉ mưa vài hạt, chờ Tiểu Sâm yên vị, Minh Ý khởi động xe mới chuyển thành mưa rào.

" Mưa to!" Tiểu Sâm nằm úp sấp cạnh cửa sổ, nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ.

"Tiểu Sâm ngồi ngoan." Mậu Hinh nhìn con trai từ kính chiếu hậu, vội nói.

"Vâng...!" Tiểu Sâm lập tức nghe lời ngồi yên.

Minh Ý quay đầu nhìn cô, thấy sắc mặt cô hơi trắng, anh biết trời mưa có thể khiến cô sợ hãi. Có chút liên quan thời thơ ấu, anh thấp giọng nói: "Mở nhạc đi, em mở radio nghe một chút."

Mậu Hinh phục hồi tinh thần, biết tay phải anh không tiện liền mở radio. Radio dự báo thời tiết: Hôm nay Tân Thị có mưa to, mọi người chú ý an toàn khi ra ngoài.

"Sớm biết sẽ mưa to như vậy, thật không nên ra ngoài." Mưa một chút, Mậu Hinh liền cảm thấy mỗi dây thần kinh đều không thoải mái, không gian xe nhỏ hẹp cũng khiến cô cảm thấy hít thở không thông.

Minh Ý đang lái xe, tựa như cũng cảm nhận được cảm xúc của cô, nâng bàn tay phải bị thương nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.

Hinh Hinh như bị sét đánh, quay đầu nhìn anh. Anh giống như đang trấn an mình.

Bởi vì thời tiết xấu, Minh Ý chuyên tâm lái xe không dám thả lỏng, càng không nhìn cô. Nhưng khóe miệng thoáng nét cười, tay phải nhẹ nhàng rơi vào tầm tay cô.

"Hinh Hinh, mẹ không phải sợ..., con và chú Nhất bảo vệ mẹ." Tiểu Sâm cũng biết mẹ không thích trời mưa, vội nói.

Mậu Hinh quay đầu nhìn con trai, ánh mắt con trai sáng lên, hiện lên nét tươi cười, hai cái má lúm đồng tiền lộ ra, như một dòng nước ấm rót vào lòng của cô.

Con trai cười rộ lên, thật sự cực kỳ giống Minh Ý. Thực ra Minh Ý cũng có má lúm đồng tiền, chỉ là rất nông, bình thường khó nhìn thấy. Mà trong trí nhớ anh không thích cười, luôn luôn cực kỳ nghiêm túc, cho nên ít lộ ra má lúm đồng tiền.

Lần đầu tiên cô đến phòng ngủ của anh, đêm hôm đó mưa dông, cô núp ở chỗ anh đến bình minh.

Ngày kế, mưa đã ngừng, anh dậy trước, mở cửa sổ sát đất, không khí ướt át bên ngoài phả vào mặt, cô mở mắt liền thấy bóng dáng một thiếu niên đứng trước cửa sổ. Bên ngoài chim chóc kêu vang, anh xoay người tươi cười, ánh mặt trời phía sau lưng anh khiến cô ngây người, anh chính là thiên sứ dưới ánh mặt trời.

Nụ cười tươi tắn của con trai thật sự giống anh.

"Tiểu Sâm, cám ơn con!" Mậu Hinh thiếu chút nữa nghẹn ngào, con trai quá hiểu mẹ rồi.

Mưa so với tưởng tượng vẫn còn lớn, xui xẻo nhất là khi bọn họ đi được nửa đường bị chết máy.Minh Ý khởi động xe vài lần, đều không được.

"Anh xuống xe xem một chút, khả năng là do dầu." Minh Ý nói xong, muốn cởi dây đai an toàn ra.

" Mưa lớn như vậy, anh xuống xe sẽ bị ướt." Mậu Hinh giữ chặt anh. "Hơn nữa tay phải anh bị thương, không thể đụng vào nước, cứ gọi điện thoại chờ người ta tới đón chúng ta đi!".

Minh Ý nhìn Mậu Hinh, cảm thấy cô nói có lý, gọi điện thoại Tạ Tam.