Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 96




Editor: Quỳnh Nguyễn

"Cháu hi vọng chú cùng Hinh Hinh yêu đương sao?" Minh Ý hỏi.

"Vâng, Hinh Hinh không có bạn trai, thật sự kỳ quái. Cháu thấy các dì đều thích có bạn trai, Hinh Hinh lại không thích." Vẻ mặt Tiểu Sâm giống như đã sầu muộn từ lâu, vội vàng nói, "Hinh Hinh thật sự cần phải có bạn trai!"

"..." Bọn họ trước mặt cô thảo luận vấn đề này được sao? Đầu Mậu Hinh đầy vạch đen, lúc này lại không thể phản bác lời con trai nói.

"Hinh Hinh như vậy rất đúng, cái này gọi là thà thiếu không quơ bừa. " Minh Ý nghe Tiểu Sâm nói, tâm tình hiển nhiên rất sung sướng.

"Thà thiếu không quơ bừa là sao ạ? Chú Nhất." Tiểu Sâm không hiểu.

"Tức là không gặp được người tốt thì không cần có bạn trai." Minh Ý kiên nhẫn giải thích.

" Chính là này, đại khái Hinh Hinh là muốn cùng chú Nhất yêu đương, cho nên trước đây không yêu đương, cho nên nói thà thiếu không quơ bừa. " Tiểu Sâm kết luận, cảm thấy mình cực kỳ thông minh.

Mà trên đỉnh đầu Mậu Hinh có một vạn con thú gào rít qua, cô muốn véo Tiểu Sâm thật mạnh, con đường gài bẫy mẹ này, bé đã đạt tới sự xấu xa.

"Vậy là, em chỉ muốn yêu anh sao?" Khóe miệng Minh Ý chứa ý cười hỏi cô.

" Lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ, Minh thiếu không cần xem là thật." Yêu anh, tim cô run rẩy, điều này căn bản cô không dám nghĩ tới.

"Em nói rất đúng, quả thực lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ, nên trẻ con chưa bao giờ nói dối phải không, Tiểu Sâm?" Minh Ý hỏi Tiểu Sâm.

"Đúng là vậy ạ." Tiểu Sâm gật đầu.

"..." Làm sao bây giờ, muốn đánh người, Mậu Hinh thật sự rất muốn hỏi con trai, rốt cuộc ai là mẹ nó!

"A, con đói bụng, Hinh Hinh, con muốn ăn cơm rong biển." Tiểu Sâm nhìn mẹ sắp phát điên, nhanh chóng không trêu chọc cô nữa.

Mậu Hinh mang cơm rong biển ra, cô luôn làm món ăn có màu sắc ngon mắt. Cô lấy khăn giấy ướt, lau tay cho con trai, lau tay sạch sẽ mới được lấy đồ ăn.

"Chú Nhất cũng cần phải lau." Tiểu Sâm lau xong lập tức nói.

Mậu Hinh vốn định để cho anh tự lau, nhưng mà tay anh bị thương, cô thở dài, cầm tay anh lau cho anh.

Minh Ý nhìn chăm chú tay mình, tay cô trắng nõn, đáng yêu như bạch ngọc nhẵn nhụi. Cô cầm khăn giấy ướt lau mu bàn tay anh, trong lòng bàn tay, giống như cũng lau trên ngực anh một chút, cực kì thoải mái.

"Anh muốn ăn gì?" Bị anh nhìn đến mất tự nhiên, Mậu Hinh hỏi.

"Anh cũng ăn cơm rong biển." Anh vốn không kén chọn đồ ăn.

Mậu Hinh đút một miếng cơm rong biển, cơm rong biển có thịt, trứng, chân giò hun khói còn có dưa chuột. Một miếng vào miệng, hương vị đồ ăn tản ra, Minh Ý thấp giọng nói: "Ăn ngon."

Ba người cùng ngồi ăn, Tiểu Sâm ăn, rồi đột nhiên nói: "Hinh Hinh, chú Nhất, sau này ba chúng ta ở bên cạnh nhau, thật tốt biết bao...!"

"..." Mậu Hinh ngây ra như phỗng, vốn dĩ  ở bên cạnh anh đã khiến cô cực kỳ khẩn trương, lời này của con trai lại như ném tảng đá vào đáy lòng cô, tung lên bao bọt sóng, cô không dám nhìn Minh Ý.

"Đương nhiên chúng ta sẽ luôn như vậy." Minh Ý xoa xoa mặt bé.

"Này!" Lúc này Mậu Hinh mới nhìn Minh Ý, anh có biết không thể tùy tiện hứa hẹn với trẻ con hay không, đứa nhỏ sẽ nghĩ là thật.

"Anh hoàn toàn nghiêm túc." Minh Ý nói, "Anh hi vọng sau vụ án Giang Nguyệt Đình, đáp án của em khiến anh hài lòng."